Edit: Tử Trúc

Beta: A Tử

Ném thẻ vào bình rượu? Tiêu Tử Y tò mò đuổi sự buồn ngủ đi, ngẩng đầu hướng đến giữa sân nhìn lại. Chỉ thấy ào một cái chỗ vốn đang có nhiều đội ca múa cũng nhanh chóng lui xuống, bọn thái giám tay chân lanh lẹ thả một bình rượu ở trên đất để ném thẻ vào.

Cái bình rượu để ném thẻ vào này có thể cao một thước, phía ngoài có khắc vàng và bạc tô điểm. Thái giám đưa tới mấy mũi tên bằng trúc, đặt ở trên bàn trước mặt hoàng đế.

Tiêu Tử Y đã từng gặp loại trò chơi này trên ti vi, chính là lấy mũi tên bằng trúc hướng đến trong bầu ném đi, ném vào đích nhiều hơn liền thắng, ít hơn liền thua. Cũng giống như bắn tên tranh tài, ném thẻ vào bình rượu là trò chơi mà quý tộc cung đình cổ đại cùng nhóm sĩ phu thích nhất trên yến hội. Hơn nữa bắn tên còn có một chút sự nguy hiểm, ném thẻ vào bình rượu dùng mũi tên bằng trúc là không có mũi nhọn, không thể đả thương người, cho nên các quý tộc cung đình chơi nhiều hơn một chút.

Tiêu Tử Y hứng thú nhìn trên yến tiệc hết người này lại tới người kia đi tới ném thẻ vào bình rượu, rốt cục bọn họ cũng bắt đầu trình lên các loại món ăn ngon. Tiêu Tử Y nhịn nước miếng xuống, tận lực làm cho tướng ăn của mình tương đối ưu nhã, trên thực tế cũng không có ai chú ý nàng, mọi người đều đưa ánh mắt tập trung trên thân người đang ở giữa sân ném thẻ vào bình rượu.

Bữa tiệc không khí từ từ đạt tới cao trào, năm cái mũi tên bằng trúc bao nhiêu cái ném không trúng liền phạt mấy chén rượu. Ngay cả Tiêu Trạm đi lên thử qua một lượt, hiển nhiên năm mũi tên không có cái nào ở bên trong, rượu là hoàng đế thay hắn chịu phạt.

Tiêu Tử Y thấy tay mình cũng ngứa ngáy rồi, những người này làm sao đần như vậy a? Nàng xem lâu như vậy, lại không có một người nào ném năm mũi tên đều trúng, rất nhiều người cho dù có đảm nhiệm chức vụ hay không đều đi tới quăng vào. Nghe nói nếu năm mũi tên đều trúng hoàng đế sẽ có phần thưởng. Nhớ năm đó, nàng là một trong những người chơi trò chơi lợi hại nhất cô nhi viện, mà trò đó chính là ném thẻ vào bình rượu, làm sao có thể làm khó được nàng?

Nhưng là, vấn đề là nàng bây giờ đang sắm vai công chúa nhu nhược, làm sao có thể tiến lên ném thẻ vào bình rượu? Cho nên, thời điểm hoàng đế xoay đầu lại hỏi nàng có muốn đi lên thử một chút hay không, Tiêu Tử Y sợ hãi lắc đầu.

“Ha hả, người nào thay công chúa tiến lên quăng một lần đây?” Hoàng đế giống như là đã sớm biết Tiêu Tử Y sẽ không đi lên, trên mặt cũng không có bao nhiêu phần ngoài ý muốn, thanh âm hơi nâng lên rất tùy ý hướng về phía mọi người trên yến hội nói.

Tình cảnh rất quỷ dị từ lúc hắn nói những lời này liền yên tĩnh trở lại. Mặc dù trên yến hội nhiều tiếng hoan hô, nhưng là trên tổng thể cũng là ở chú ý đến hoàng đế có lên tiếng gì, cho nên khi nghe hoàng đến nói ra, thoáng cái tất cả mọi người đối mặt nhìn nhau.

Không phải là không có người nghĩ đi lên trước, mà là không có ai có mười phần nắm chắc có thể ném trúng toàn bộ năm mũi tên.

Hoàng đế đối với Trường Nhạc công chúa sủng ái có thể nói là không người nào không biết không người nào không hiểu. Đem Trường Nhạc cung lớn như thế ban cho một mình công chúa ở, mắt cũng không nháy một chút. Bất kể trong triều hay là trên dưới trong cung, cũng không có một người nói ra lời ong tiếng ve gì, dù sao hài tử kia cũng là nữ nhân, không gì đáng trách.

Trên thực tế, nếu như Trường Nhạc công chúa này không phải là tiểu công chúa, mà là tiểu hoàng tử…, Tiêu Cảnh Dương hiện tại cũng không phải là Hoàng thái tử cũng có thể phát sinh ra chuyện tình. Khắp thiên hạ cũng có thể xoay chuyển, càng đừng nói tới một tòa cung điện.

Cho nên, ở nơi lần đầu tiên hoàng đế vì Trường Nhạc công chúa làm yến hội này, nếu như lần ném thẻ vào bình rượu này cho dù có một mũi tên không trúng, coi như là phật ý trước mặt công chúa, ai cũng không chịu đi lên làm cái việc mạo hiểm này.

Những lời này của Hoàng đế cũng là tùy ý nói ra, nhưng là lời vừa ra khỏi miệng cũng đã hối hận. Ở trên yến hội, mới vừa nãy cũng có người thay các nữ quyến quăng mũi tên lên, sau đó nếu có thất thủ liền tùy nữ quyến tới phạt rượu bản thân, mượn lần này toan tính truyền đạt tình cảm. Hắn vốn là không có cái ý tứ này, nhưng là lại rất dễ làm cho người ta cho là hắn có ý tứ này, cho là hoàng đế mượn cơ hội vì Trường Nhạc công chúa chọn rể.

Nói như vậy, người lớn tuổi một chút tự nhiên sẽ không lẫn vào, thiếu gia công tử trẻ tuổi sợ thất thủ, thì quan đồ cả đời này liền bị phế đi.

Tiêu Tử Y nhếch đôi môi cúi đầu, trong lúc bất chợt trên yến tiệc yên lặng đến nỗi chỉ một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được tiếng, ánh mắt mỗi người cũng phảng phất như tập trung ở trên người nàng, làm cho nàng rất không thích.

Hoàng đế cũng vạn phần hối hận, thời điểm đang muốn cười ha hả một tiếng tự mình đi tới quăng mũi tên, dưới tiệc có người lên tiếng nói: “Hoàng thượng, xin cho thần thử một lần!”

Theo tiếng nói, có bóng người đứng lên.

Thời điểm Tiêu Tử Y nghe cái thanh âm đó liền cả kinh, bởi vì thanh âm lại chính là cái Đàm Nguyệt Ly vừa mới gặp mặt. Nói năng ngọt xớt, nàng tuyệt đối sẽ không nhận lầm.

“Hảo hảo!” Hoàng đế vui mừng cười nói, vung tay lên để cho người hầu đem mũi tên bằng trúc đặt trên bàn cầm qua.

Tiêu Tử Y rốt cục không nhịn được ngẩng đầu lên, thấy rõ người nọ, nhưng giật mình khiến đuôi lông mày nhếch lên.

Bởi vì cái người đứng ở giữa sân kia, căn bản là không phải là Đàm Nguyệt Ly, mà là một người nam nhân trẻ tuổi mặc y phục võ sĩ màu đen. Hắn có một bộ tóc mai mày rậm mạnh mẽ thẳng hàng, hai mắt kiên nghị lấp lánh hữu thần, ngũ quan như điêu khăc có một cổ khí thế cường ngạnh khiếp người, làm cho người ta vừa nhìn cũng biết người này là vì sa trường mà sinh.

Bất quá, tại sao phải không phải là Đàm Nguyệt Ly? Khuôn mặt của Tiêu Tử Y lộ ra nghi vấn, nàng tuyệt đối sẽ không nghe lầm, âm thanh phát ra đúng là của tên thần linh kia a!

“Tử Y, đây là Độc Cô Diệp, con trai thứ ba của Độc Cô gia, cũng là đệ đệ nhỏ nhất của Độc Cô tướng quân.” Hoàng đế thấy Tiêu Tử Y xem xét kỹ càng, tâm tình liền rất tốt tự mình giới thiệu.

Tiêu Tử Y yên lặng dưới đáy lòng đem tên Độc Cô Diệp niệm mấy lần nhớ kỹ, lại phát hiện người này sợ rằng không phải là nguyện ý đứng ra thay mình giải vây. Bởi vì sắc mặt hắn lãnh đạm như băng, nếu nói là trên mặt hắn có cái loại vẻ mặt không phải là lãnh đạm này…, vậy cũng có một từ có thể hình dung, chính là chán ghét. Bất quá hắn giấu diếm vô cùng tốt, cũng không có lộ ra, chẳng qua là thỉnh thoảng hiện lên ở trong mắt hắn.

Mắt sắc của Tiêu Tử Y phát hiện ở bên cạnh chỗ ngồi bên trái có một chỗ trống, Đàm Nguyệt Ly đang phe phẩy cây quạt cười đến rất vô sỉ.

Xem ra, Độc Cô Diệp này cũng là bị tên thần linh kia thiết kế đi ra ngoài gánh trách nhiệm.

Độc Cô Diệp đứng lại ở tại chỗ, đưa tay lấy ra một mũi tên trúc, ánh mắt như có như không hướng đến phương hướng của Tiêu Tử Y xem xét.

Tiêu Tử Y tiếp xúc đến ánh mắt của hắn, trên người nổi lên một trận ác hàn không nói ra được. Điều này làm cho nàng chợt nhớ tới, cái nam nhân khối băng này là bị Đàm Nguyệt Ly hãm hại, không phải là tự nguyện bước ra. Nếu như hắn cố ý đem năm mũi tên trúc quăng sai lệch, kia nàng chẳng phải là sẽ bị phạt năm chén rượu?

Im lặng, nàng nhưng là chỉ cần hơi dính tý rượu liền thích lớn tiếng ca hát a.

Không nên a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play