Nam Cung Sanh không thèm để ý đến thái độ lạnh lẽo của Tiêu Tử Y, thò tay cầm tờ giấy nàng đã bôi xong lên xem, cứ thế bảo, “Tuân tử? Cái này hẳn là lễ vật của Đàm Tinh Duyệt đây? Thật đúng là nguyện vọng có cũng được mà không có cũng không sao, ta đoán chừng là nó không tin đi”
Tiêu Tử Y cũng không thèm để ý đến hắn, cứ tiếp tục dùng than củi bôi tiếp ra nguyện vọng của bọn trẻ. Còn Nam Cung Sanh thì đứng một bên nhìn, “Trúc Diệp Thanh ư? Tiểu Vân Tuyển muốn uống rượu sao? Hẳn là viết nhầm chăng?’
“Trúc Diệp Thanh là ngự rượu Thái Nguyên, có thể là muốn cho ca ca cô bé nếm thử thôi” Tiêu Tử Y nhịn không được tiếp lời. Lời vừa ra khỏi miệng thì nàng mới biết nhất định là Nam Cung Sanh muốn mớm lời nói chuyện với nàng. Hắn là ông chủ của Lan Vị Phường, sao cả điều nhỏ như thế cũng không biết chứ.
Nam Cung Sanh mỉm cười, tiếp tục nói, “Diệp Tầm ước một miếng pho mát thảo nguyên, cái này thì có thể mua ở Lan vị Phường, ta nghe nói ở đó có món pho mát thảo nguyên ăn rất ngon”
Tiêu Tử Y hừ lạnh một tiếng, hắn lừa đảo quá ha, cứ tiếp tục giả vờ nữa đi, xem thử xem hắn còn giả vờ đến bao giờ nữa.
“Chị em nhà họ Tô lại muốn bộ áng mây nghê thường kia của công chúa, ha ha, hai chữ nghê thường này lại còn viết sai nữa chứ. Nhưng cũng giỏi là mới có mấy ngày mà đã tìm được hai chiếc sáo rồi? Dù sao đầu của các bé ấy cũng rất nhỏ” Nam Cung Sanh cao hứng xem tiếp, “Thằng nhóc quỷ thích khóc này vẽ gì thế nhỉ? Là người à?’
Tiêu Tử Y nhìn Hạ Hầu Phụng Chương để lại dấu vết kia, nghĩ ngợi rồi đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra bảo, “Đã biết rồi, chính xác là cái đồ chơi làm bằng đường kia. Hôm nay ông nội của nó lúc còn ở đây, nó còn gào thét muốn đó”
“Hóa ra nó cần cái này thật” Nam Cung Sanh cười thả quyển vở của Hạ Hầu Phụng Chương xuống, cầm lấy quyển vở của đệ đệ mình. “Ta xem thử xem Tiêu Nhi muốn gì đây?’
Hắn nói xong bỗng lâm vào trầm mặc, làm Tiêu Tử Y thấy tò mò ngẩng đầu lên, “Cái Thiên lam tiêu là cái gì vậy? Là một cây sáo sao?” Aizz, nàng thật sự là rất bực, dù không muốn nói chuyện cùng hắn nhưng cái thói quen luôn khiến cho nàng chẳng lo lắng gì nhiều cũng bật thốt ra rồi.
“>Thiên Lam tiêu là di vật của mẹ ta” Nam Cung Sanh kéo một ghế ra ngồi đối diện với Tiêu Tử Y, bất giác nhớ lại, “Không rõ tiểu Tranh có nói cùng nàng chưa, bà ấy rất thích nhạc cổ, hi vọng có một ngày có thể được nghe chúng ta hợp tấu một khúc, vì thế tên chúng ta đều lấy nhạc khí để đặt, vì rất xứng đôi với tên của chúng ta, bà ấy và cha ta cùng sưu tập được bộ nhạc khí tương đối, đều là những bảo vật gia truyền cả”
“Hóa ra là vậy, ta chỉ nghe tiểu Tranh nói qua lai lịch tên của các người thôi” Tiêu Tử Y cảm thấy hình như là có gì đó không bình thường nhưng lại không dám hỏi, vẻ nghi hoặc.
“Ha ha, nghĩ mãi mà không rõ vì sao cả tiêu cũng chuẩn bị xong chưa chứ gì? Là vì mẹ ta vốn kế hoạch muốn thêm một đứa bé nữa, tiếc là do thân thể suy yếu bị nhiễm bệnh phổi qua đời” Nam Cung Sanh cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay mình, vừa bực vừa buồn cười nói, ‘Thằng nhóc Tiêu Nhi này thật là, cứ nhân cơ hội lừa đảo. Thiên lam tiêu vốn rất lớn đoán chừng nó cầm còn ngại nữa là, rõ ràng là phải chờ tới khi nó lên chín tuổi mới trao tận tay cho nó mới được mà”
“Chắc nó cũng không tin thần tiên thật sự có thể tặng quà cho nó, chỉ đơn giản lấy ra làm trò thôi. Đây chính là sự khác nhau của nó và Đàm Tinh Duyệt đó” Tiêu Tử Y cười phân tích. Nàng cảm thấy tán gẫu với Nam Cung Sanh rất thoải mái nhẹ nhàng, có lẽ là lỗi của chính nàng, đã đem chuyện hữu tình trở thành tình yêu rồi.
“Thôi bỏ đi, ta bảo Tiểu Tranh về cùng tâm sự với cha vậy, cha vốn yêu thương Tiêu Nhi như thế chắc không vấn đề gì đâu” Nam Cung Sanh xem thái độ của Tiêu Tử Y có biến chuyển tốt đẹp chút thì cười yếu ớt hỏi, “Còn một cái cuối cùng, xem thử Hoàng tôn điện hạ cần cái gì đây?’
Tiêu Tử Y đau đầu cau mày, đem quyển vở kia đưa tới, “Quà tặng người khác thì có thể còn được, chứ Trạm Nhi thì….”
Nam Cung Sanh tò mò nhận lấy, kết quả phát hiện trên mặt giấy chữ viết lộn xộn, cơ bản là không rõ rốt cục chữ viết là chữ gì. “Có phải là Hoàng tôn điện hạ viết xong lại xóa đi rồi viết lại lần nữa không?’
“Chắ thế” Tiêu Tử Y khó xử chống cằm. Bé Tiêu Trạm này thật là. Sao lại viết rồi lại sửa và viết lại thế chứ? Nếu biết sớm nàng sẽ không cho bọn trẻ dùng than củi để viết lên đâu, để kết quả hai lần đều viết trùng lên nhau cả, căn bản không thể nhận ra được là viết chữ gì nữa. Hơn nữa cho dù có phân biệt ra được, thì cuối cùng ai là người biết được lần cuối Trạm Nhi muốn là gì chứ?
“Hay là bảo Hoàng tôn điện hạ viết lại lần nữa được không?” Nam Cung Sanh cũng hiểu được giải quyết có chút khó khăn.
“Không tìm ra đáp án đến phút cuối thì cũng đừng làm vậy. Ta sẽ đi nghe ngóng mấy ngày nữa xem sao” Tiêu Tử Y không muốn để cho Trạm Nhi của nàng thất vọng, mím môi đem tờ giấy giấu kỹ vào người. “Tối nay anh không có việc gì đó chứ?” Chẳng phải hắn còn là ông chủ của Lan Vị phường đang chuẩn bị ba vòng lễ mừng năm mới đó sao? Thế nào mà vẫn còn lải nhải nói chuyện với nàng ở đây chứ?
Nam Cung Sanh bất chợt ngẩng đầu lên khẽ cười bảo, ‘Không có việc gì, nếu công chúa có việc gì cứ sai bảo ạ”
Tiêu Tử Y lắc lắc đầu, đứng dậy nói thản nhiên, “Chỉ tiện hỏi chút thôi, ta đi ăn cơm trước đây, mai gặp lại nhé” Nàng muốn cách xa hắn ra một chút, cứ mỗi một phút ở bên cạnh hắn, nàng cảm thấy lòng mình lại xao động. Nàng cũng không dám mở miệng đem mọi chuyện ra hỏi, tuy nàng hy vọng cuối cùng là do nàng lo lắng quá thôi, nhưng nàng lại càng sợ chính hắn sẽ cho nàng đáp án chính xác.
Đến cùng có phải hắn tiếp cận nàng là vì bản chép tay của Hoàng Hậu độc cô hay là vì bản thân nàng đây? Cả đêm Tiêu Tử Y ngủ không ngon, cứ nằm lì trên giường nhìn chằm chằm vào vết chạm khắc trên trần mà ngẩn người. Hồi tưởng lại mấy ngày nay cùng ở một chỗ với Nam Cung Sanh, nàng lại càng thấy có chút kỳ lạ.
Hắn tốn rất nhiều tâm tư thu hút nàng nhìn đến một chuỗi ghép vần Hán ngữ, đã khẳng định rằng sẽ còn có những nội dung khác tồn tại nữa.
Như vậy những nội dung tồn tại này đến tột cùng là ở đâu đây? Có thể ở trong bản chép tay của Hoàng Hậu Độc Cô kia không nhỉ?
Tiêu Tử Y nghĩ ngợi đến đau c㠄ѡX đột nhiên phát giác ra mình thật ngốc. Cứ trực tiếp đi tìm Nam Cung Sanh hỏi bản chép tay kia không phải là được rồi sao? Dù gì thì thế giới này, hẳn là ngoài nàng ra không còn ai có thể xem hiểu được chữ Hán ngữ ghép vần kia rồi, cho dù hắn không muốn cho nàng xem, vậy nàng cứ mãi tự tìm phiền não làm gì chứ?
Tiêu Tử Y nghĩ thông suốt rồi sẽ thấy lòng hiếu kỳ của nàng không nén lại được, bất chấp cả trời đen tối đen bay ra khỏi cửa sổ.
Nam Cung Sanh ở cách tẩm cung của nàng không xa không gần, ngay bên cạnh điện Vĩnh Thọ, tận góc trong cùng. Tiêu Tử Y cũng không muốn làm kinh động đến người khác, nàng dựa vào lối cung điện quen thuộc, tránh khỏi những chỗ có thủ vệ, rất thuận lợi đi đến trước nơi ở của Nam Cung Sanh. Do buổi tối điện Vĩnh Thọ không có mấy người ở nên thủ vệ ở đây cũng không nghiêm lắm, Nam Cung Sanh là đầu bếp trong cung, sẽ phải ở ngay cạnh bếp trong điện Vĩnh Thọ.
Tiêu Tử Y nhìn mảng tối đen trong phòng ở, mới nhớ tới Đàm Nguyệt Li đã nói qua, tối nay Lan Vị Phường sẽ tổ chức ba vòng lễ mừng năm mới. Chẳng cần nghĩ cũng biết lúc này chắc chắn Nam Cung Sanh đang uống rượu xã giao đây!
Còn về bản chép tay của Hoàng Hậu Độc Cô, do hắn cần để cho nàng phân biệt được chữ ghép vần trong Hán ngữ nên nhất định sẽ mang theo vào trong cung. Chỉ là bản chép tay này hắn mang theo bên người hay là giấu ở trong căn phòng trước mặt nàng đây nhỉ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT