Tiêu Tử Y cũng không nhìn thấy nụ cười đặc biệt của Nam Cung Sanh, nàng cứ chăm chú nhìn người người đi ra đi vào điện Vĩnh Xương cách đó không xa.

“Đã muốn về chưa?” Nam Cung Sanh nhìn theo tầm mắt nàng, nghĩ đến chắc nàng muốn về.

“Không phải, vẫn muốn ở đây một lát nữa” Tiêu Tử Y lắc lắc đầu, nhấc một bình nước quả lên uống, cười bảo, “Thật ra bản thân ta không phải là không muốn về, nhưng vì phong cảnh ở đây đẹp quá, lại có gío thổi, có người làm bạn bên cạnh, tốt lắm”

Nam Cung Sanh giãn mặt ra, cười cười, “Vậy ngồi lại lâu chút đi, nếu mà cô không sợ lạnh thì đợi một lúc nữa có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn, cảnh sắc đó mới gọi là rất đẹp”

Tiêu Tử liếc xéo mắt nhìn hắn, ra vẻ không vui hừ khẽ bảo, “Xem ra người nào đó ở đây cũng nhàn hạ quá đi ha”

Nam Cung Sanh bật cười nói, “Thật ra thì tuy trong cung tráng lệ, nhưng đổi góc độ mà coi, thì sẽ có nhiều cảm thụ rất khác nhau. Chẳng hạn như ở đây lúc mặt trời mọc, mặt trời lặn, tuyệt đối đều chẳng khác gì cảm thụ ở ngoài cung cả đâu”

Tiêu Tử Y nhìn mặt trời từ từ ngả về tây, nhìn lại cảnh cung điện lầu các trước mặt cứ hiện lên hình bậc thang tầng tầng lớp lớp, thật sự rất thích thú. Chỉ là ở trên nóc nhà này như tấm gương phản xạ lại kiểu dáng đó….sáng rực loé mắt làm nàng bỗng chốc cảm nhận được cảnh tượng thê lương mà đắc ý.

“Hoá ra, ta cũng ở một nơi vậy ha…” Tiêu Tử Y thì thào, nàng thấy thế nào cũng có cảm giác như không thật, tựa như đây chỉ như một giấc mộng mà thôi.

“Ha ha, vị trí cao là tất nhiên rồi!” Nam Cung Sanh lắc đầu thở dài. “Dù sao ta kiểu gì cũng không thích nơi đây, nhưng không rõ vì sao từ xưa đến nay có rất nhiều người lại vì cuộc sống nơi đây mà vứt bỏ hết tất cả, kể cả Đại tỷ của ta nữa”

“Trang Tử không phải là cá làm sao biết cá vui” Tiêu Tử Y đã gặp Nam Cung Cầm vài lần rồi, tuy cảm thấy cả tuổi xuân nàng ấy vùi chôn trong cung, nhưng chưa bao giờ phát hiện ra nàng ấy có thái độ mệt mỏi nào, Có lẽ có người trời sinh ra là thích vinh hoa phú quý, người bên ngoài thì chẳng bao giờ nghĩ được.

Nam Cung Sanh vẫn lắc lắc đầu thở dài, “Cũng không hẳn như thế. Đại tỷ nàng ấy là vì tiền đồ nhà chúng ta mới tiến vào cung. Nhưng mà ta và đại ca thì không phải là có chức vị cao gì, tiếc là phí nỗi khổ tâm của tỷ ấy”

Tiêu Tử Y im lặng không nói gì, chuyện nhà người ta nàng chẳng thể nào đoán ra nổi, dù sao hiểu biết cũng không đủ sâu. Nhưng nàng vẫn có chút nhìn không quen cảnh lúc ấy Nam Cung Cầm đem Nam Cung Tiêu trở thành vật phẩm giao tận tay nàng ở đây. Song nghĩ đến Nam Cung Tiêu, Tiêu Tử Y nhịn không nổi bật cười, “Ta xem ra thì cuối cùng Tiêu Nhi lại có tiền đồ rộng mở, nỗi khổ tâm của đại tỷ huynh cũng không uống phí rồi”

“Hy vọng là thế!” Nam Cung Sanh cười cười, đem miếng điểm tâm cuối cùng cướp mất, chẳng chút khách sáo nào ném tọt vào mồm.

“Nè! Không phải là để cho ta ăn đó sao? Sao lại có cảm giác anh ăn nhiều hơn ta chứ hả?” Tiêu Tử Y buồn bực nhìn bao giấy rỗng, khó chịu nói.

“Cô không phải thường xuyên kêu rằng ăn quá nhiều đồ ngọt thì không giảm béo được đó sao? Ta sợ cô ăn nhiều lại hối hận, vì thế mới giúp cô làm rõ giải quyết chút phiền não này của cô đó chứ” Tâm tình Nam Cung Sanh rất khoái chí, hiện giờ hắn rất thích nhìn biểu hiện hờn dỗi của nàng, dần dần phát hiện ra đùa nàng cũng là một chuyện rất ngọt ngào.

Tiêu Tử Y thật muốn giật phắt bộ râu xồm của hắn xuống bỏ vào túi giấy, hận đến mức nghiến răng trèo trẹo. Dùng chân đá đá chân hắn, Tiêu Tử Y cố tình làm khó hắn, “Ta đói bụng rồi, đi lấy cái gì ở phòng bếp cho ta ăn chút đi. Đúng rồi, tốt nhất là nhớ lấy chén nước ngọc lưu ly đó nữa nhá”

Nam Cung Sanh cười dung túng bảo, “Được, nhưng mà ta cầm về bao nhiêu thì cô phải ăn hết bấy nhiêu đó nhé”

Tiêu Tử Y đáp thẳng, “Được! Một lời đã định!” Nàng cũng không tin hắn còn muốn rời nóc nhà đi lấy được bao nhiêu nước trái cây mang về.

Nhìn bóng Nam Cung Sanh biến mất dưới mái hiên thì Tiêu Tử Y mới ngừng cười. Làm sao mà nàng không rõ hắn đang cố gắng làm cho nàng vui chứ, nhưng có một số việc cũng không thể xem nhẹ mà coi như không tồn tại được.

Nghĩ đến vẻ ngoài Tiêu Cảnh Dương đối với nàng, lòng Tiêu Tử Y bỗng thấy nặng nề. Có lẽ nàng không rõ trong lòng mình có quyết định cụ thể ra sao, nhưng nàng biết nếu thích một người thì không nên giống nàng có cảm giác như là gánh nặng vậy, chắc chắn thấy không đúng.

Tiêu Tử Y lần nữa lại nằm lại trên mái ngói, do mặt trời đã lặn xuống khiến cho mái ngói có cảm giác mát hẳn. Còn bên cạnh đã không có Nam Cung Sanh làm bạn, nàng càng thấy cô tịch nhiều hơn.

“Này, sư muội! Hoá ra là muội ở đây, làm cho sư huynh ta đây tìm thật cực khổ quá trời ha!” Giọng Kỳ Mặc đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng, doạ cho Tiêu Tử Y suýt nữa mất thăng bằng ngã lăn từ trên nóc nhà xuống.

“Sao huynh biết muội ở đây vậy?” Tiêu Tử Y ngồi thẳng người lên, nhìn Kỳ Mặc có chút…chật vật. Ha ha, cổ tay áo bị rách chút, hình như giống như trước đây vậy. Nghĩ đến cũng biết huynh ấy đụng phải Trầm Ngọc Hàn rồi, tám phần vẫn bị một chiêu xoẹt qua.

“Hừ, còn không phải cái gã Trầm ngọc Hàn kia sao, ai ngờ hắn dĩ nhiên lại phụ trách ở cung Trường Nhạc, suýt nữa bị hắn bắt ngay tại trận chứ” Vẻ mặt Kỳ Mặc khinh thường, nhưng lại chẳng muốn nhắc lại chút gì. Hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Tử Y nói lảng đi, “Sư muội à, võ công của muội đã khôi phục rồi hả? Nếu không sao lại có thể lên được trên này thế?”

“Là có người đưa muội lên. Võ công lúc có lúc không, chán lắm” Tiêu Tử Y buông tay tỏ vẻ bất lực với bản thân, “Sư huynh à, có thời gian dạy cho muộin cách vận khí thế nào đi”

Kỳ Mặc khịt khịt mũi, cười ha ha nói, “Này, muội vốn đã có người trong lòng đưa muội lên, đã chứng minh bên cạnh muội có một người biết võ công đó thôi! Sao còn muốn sư huynh dạy cho làm gì chứ? Lần này ta trở về định ở lại ăn uống miễn phí vài ngày, nhưng không ngờ Trầm Ngọc Hàn lại ở trong này làm cấm vệ. Miễn đi mĩên đi, ta vẫn cảm thấy chơi ở trong giang hồ hay hơn nhiều. Cho muội cây trâm này, bên trong đã thêm máu giả rồi đó, cơ quan thì vẫn thế, doạ cho muội chơi tốt đó chứ hả? Đi rồi nhé, Hẹn gặp lại lần sau!” Kỳ Mặc nói đi là đi, sau khi đưa cho nàng cây trâm kia thì đã tiêu sái vung tay lên, nhấp nhô vài cái thì đã biến mất trước mắt nàng.

Tiêu Tử Y đối với chuyện Phong sư huynh nàng quay lại đã hết cách rồi, thật hận không đuổi theo hắn đá cho mấy cái. Đúng lúc nàng nghe thấy giọng Trầm Ngọc Hàn quát đuổi theo hướng Kỳ Mặc biến mất, tự dưng đáy lòng còn âm thầm cổ vũ Trầm Ngọc Hàn cố lên. Nếu có thể bắt được sư huynh này của nàng về làm cu li thì tốt lắm.

Nhưng hy vọng rất mỏng manh, nàng biết vị sư huynh tiện lợi này của nàng hầu như đều hiểu rõ như lòng bàn tay, am hiểu nhất chính là việc đấm đá. Tiêu Tử Y bất đắc dĩ ngắm cây trâm Phượng hoàng một lát, rồi cất kỹ trong người. Nàng có thói quen không có việc gì thì lại lấy cây trâm ra kiểm tra, hôm nay đưa gấp cho Kỳ Mặc sửa vẫn còn cảm thấy chẳng quen.

Chỉ lát sau ở nơi đó đang ầm ĩ bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, Tiêu Tử Y cũng chẳng có tâm tư nào mà đi coi kết quả thế nào nữa, chỉ ngơ ngác nhìn chân trời đang nhiễm đỏ, mặt trời đỏ rực như máu đang dần lặn xuống. Tự dưng nàng bị cảnh đẹp trước mặt làm rung động, ý nghĩ trống rỗng.

“Đúng lúc quá” Giọng Nam Cung Sanh mỉm cười từ bên cạnh nàng truyền tới, tiện còn khoác lên người nàng một áo choàng dày mềm mại.

Tiêu Tử Y quay đầu lại, phát hiện ra không rõ từ nơi nào hắn trộm được một đống đồ ăn rất lớn, sau đó còn cầm theo hai cốc nước phỉ thuý lưu ly, công phu giỏi đến mức cả một giọt cũng không bắn ra ngoài.

Dù tâm tình Tiêu Tử Y đã bình ổn trở lại, cũng nhịn không được lại cong miệng lên, đưa tay ra cầm giúp hai cốc nước trái cây hộ hắn.

Động tác Nam Cung Sanh rất nhanh nhẹn như muốn dùng nóc nhà làm bàn đặt đồ trước mặt, rất thần kỳ là những đồ ăn hắn mang đặt xuống không đổ, thậm chí cả chén nước quả phỉ thuý lưu ly cũng không nghiêng ngả.

“Cảm ơn anh” Tiêu Tử Y cảm động vì sự cẩn thận của hắn, trong thời gian ngắn vậy mà cũng không quên mang giúp một bộ y phục và áo choàng cho nàng, sợ nàng bị lạnh.

Nam Cung Sanh cười giảo hoạt bảo, “Cảm tạ gì chứ? vừa rồi Cô không phải đã nói, ta lấy bao nhiêu thì cô ăn hết bấy nhiêu đó sao? Ta nhưng là vơ vét lấy bất kể thứ gì một lần trong phòng bếp, chính công chúa phải cố hết sức đó nha!”

Lúc này Tiêu Tử Y mới để ý thấy hắn lấy những thứ đó ra cũng có thể đủ cho ba bốn người ăn.

“Hừ, Ăn thì ăn, ai sợ ai chứ?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play