“Hoàng huynh, huynh say rồi” Tiêu Tử Y thật còn bất ngờ là mình vẫn có thể bình tĩnh nói ra được những lời này, tựa như lòng của nàng đang bị chia hai nửa. Một nửa vẫn khiếp sợ mà chưa bình tĩnh nổi, còn một nửa thì lại lý trí đến dị thường khống chế không được thốt ra khỏi miệng nói như vậy. Đúng vậy, hắn say mới có thể có hành động kiểu như thế.

“Không, ta không say” Tiêu Cảnh Dương hít sâu một hơi, mùi hương trên người Tiêu Tử Y tràn ngập mũi, làm cho hắn tỉnh táo hơn nhiều. Hắn không hối hận, hắn cũng không sợ doạ tới nàng. Hắn nhịn quá lâu rồi, cũng không biết cứ tiếp tục như vầy mãi hắn có thể gây ra những hành động gì quá phận không nữa.

“Hoàng huynh, huynh say rồi, ta đi gọi người tới lấy cho huynh chút canh giải rượu nha” Đột nhiên Tiêu Tử Y có chút sợ hãi, chuyện không phải vậy, hắn hẳn là hoàng huynh của nàng, hắn đối với nàng chỉ có thể là tình huynh muội thôi. Là do bình rượu kia đã bị bỏ thuốc, Tiêu Tử Y càng nghĩ càng thấy sợ định tránh thoát khỏi vòng ôm của hắn.

Tiêu Cảnh Dương ôm chặt lấy nàng vào lòng, có nói gì cũng không buông nàng ra. Nếu để nàng đi rồi, có lẽ hắn sẽ cảm thấy mình chẳng còn dũng khí nào ôm nàng vào lòng lần nữa. “Đừng đi, ta có lời muốn nói với muội”

Tiêu Tử Y nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Tiêu Cảnh Dương bên tai, một dòng cảm giác tê dại lan tràn toàn thân, nàng mất sức rất lớn mới có thể để bản thân tạm thời coi nhẹ tình huống xấu hổ này. Nhìn thẳng phía trước gió nổi lên làm lá liễu bay bay, Tiêu Tử Y thản nhiên nói, “Buông ra, muội sẽ nghe hoàng huynh nói xong rồi mới đi” Nàng cố tình nhấn mạnh hai từ hoàng huynh, hi vọng Tiêu Cảnh Dương biết tự trọng chút.

Nhưng Tiêu Cảnh Dương thì lại gần như không nghe được vậy. Gần như chẳng có chút phản ứng gì, cứ đứng lặng nhìn tóc Tiêu Tử Y bị gió thổi bay vuốt ve mặt hắn, Tiêu Cảnh Dương nói khe khẽ, “Tử Y, ta yêu muội”

Những lời này giống như một tảng đá rơi vào lòng hồ của nàng, khơi dậy hàng ngàn con sóng. Cho tới tận bây giờ…Cho tới tận bây giờ chưa từng có ai thật sự nói với nàng mấy chữ này. Tiêu Tử Y còn tưởng rằng, lúc nàng nghe được câu này sẽ tưởng tượng ra mình trông thế nào, lại cười trừ. Nhưng mà nànga không cười nổi.

Chiếc hộp được khoá kỹ kia giống như đã lỏng ra rất nhiều, chỉ cần đưa tay lên thì khoá mở ngay, nhưng lý trí lại nổi lên trong lòng. Nàng không thể.

“Hoàng huynh à, huynh say rồi. Hơn nữa, trong bình rượu kia có gì khác nữa….Huynh cũng bởi thế nên mới nói mê sảng thôi” Tiêu Tử Y ép mình phải tỉnh táo lại. Nàng thật sự không nên thế, những điều này chỉ là lời say mà thôi, những điều này chỉ là mê sảng mà thôi. Nếu không phải nguyên nhân là bình rượu kia, huynh ấy cũng sẽ không nói những lời này với nàng.

Đúng vậy, nhất định là thế, nàng không nên có ảo tưởng gì cả.

“Không, ta không say. Hơn nữa ta rất tỉnh táo” Tiêu Cảnh Dương cũng vẫn tiếp tục vậy, cứ dùng giọng điệu dị thường kiên quyết nói.

Tiêu Tử Y cụp mắt xuống, nhìn cánh tay ôm chặt lấy vai mình. người ngoài không nên tuỳ tiện mặc áo choàng dài đỏ thẫm, ngửi trong không khí mùi rượu mê người, Tiêu Tử Y nói chậm rãi, “Hoàng huynh, muội đã có người mình thích rồi”

“Muội gạt người” Tiêu Cảnh Dương nói cố chấp, nghe thấy những lời này của Tiêu Tử Y bỗng chốc mùi rượu lại bốc lên, mặt đỏ bừng cố tình nói thêm, “Ta mặc kệ là ai, hắn có mà ta không được sao?”

Tiêu Tử Y nghe thấy câu này của Tiêu Cảnh Dương giống y cách nói chuyện của Tiêu Trạm….cho dù tâm tư có rối loạn cũng nhịn không được khẽ nhếch môi lên. Nhưng nghĩ lại, lập tức thở dài bảo, “Vâng, bất kể là ai, đều không thể tốt như hoàng huynh đối với muội được, nhưng huynh là hoàng huynh của muội mà”

Mặt Tiêu Cảnh Dương vùi vào cổ nàng, nói buồn buồn, “Ta không phải hoàng huynh của nàng, hoặc là nói nàng không phải là hoàng muội của ta”

Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, Tiêu Tử Y vẫn bị những lời nói như thế hoảng sợ, gượng cười bảo, “Hoàng huynh, huynh đừng nói đùa. Ta không phải là hoàng muội của huynh, vậy là con ai đây?” Lúc nàng nói ra những lời này lòng có chút trống rỗng. Dựa theo sự thật nào đó mà nói, nàng quả thật không phải là hoàng muội chân chính của hắn, hoặc là nói, linh hồn nàng không phải.

Tiêu Cảnh Dương nhắm hai mắt lại, như nhớ lại điều gì, mãi lâu sau mới mở miệng bảo, “Năm đó, người trong lòng dì Vân thật ra là Diệp Tri Thu”

Không rõ có phải là tác dụng tâm lý gì không, Tiêu Tử Y cảm giác được sức Tiêu Cảnh Dương dựa vào người nàng càng ngày càng nặng, nặng đến nỗi nàng hầu như thở không nổi. Nàng thật sự nhịn không được cậy tay hắn ra, tiến lên trước hai bước cách hắn một khoảng, rồi mới dám quay đầu lại dằn từng từ hỏi, “Thích vẫn là thích, ta không tin mẫu phi ta sẽ làm ra những chuyện như vậy” Thực ra nàng cũng từng nghĩ rất kỹ về vấn đề này rồi, nhưng nói đùa kiểu gì, nếu hoàng đế mà dễ bị cắm sừng vậy có còn gọi là Hoàng đế nữa không đây?

Tiêu Cảnh Dương mất đi sự ấm áp trong lòng, ngẩn người một lát rồi mới bình tĩnh lại, lắc đầu cười khổ nói, ‘Ta cũng không tin dì Vân lại làm như thế. Nhưng dì Vân và Diệp tiên sinh vốn là thanh mai trúc mã, năm đó sau khi dì Vân tiến cung cũng nghe được rất nhiều lời đồn về họ. Thậm chí dì Vân mất rồi đến cả tư cách chôn cất trong hoàng lăng cũng không có, điều này không phải nói lên ẩn ý đó ư?” Hơn nữa liên hệ trước đây Tiêu Tử Y bị người bắt cóc mang đi, dì Vân vẫn ốm nặng mất, Diệp Tri Thu bị vu cho là phản quốc. Đây tất cả cũng chỉ có vị Hoàng đế ngồi trên cao kia có thể gây ra. Chính vì thế, ông ấy không thể nói bừa bãi ra được.

Tiêu Tử Y cau mày phản bác lại, “Nghe nói mẫu phi ta được sủng ái nhất trong hậu cung, có lời đồn đại tổn hại vậy cũng không lạ. Không có chứng cớ rõ ràng, ta thật không tin một người đàn ông chưa gặp mặt bao giờ lại chính là phụ thân của ta”

Tiêu Cảnh Dương tiến lên từng bước, trên mặt hiện lên tia cảm xúc phức tạp, hạ giọng nói, ‘Tử Y à, ta sẽ có chứng cớ, chỉ cần Diệp tiên sinh thừa nhận, chúng ta có thể ở cùng nhau rồi”

Tiêu Tử Y cười khổ, thật không biết nên lấy biểu hiện gì để đối mặt hắn, “Hoàng huynh, huynh say rồi, nếu không huynh tuyệt đối không nói ra những lời ngây thơ vậy. Cho dù ta không phải hoàng muội của huynh thì sao? Huynh là Thái tử triều Đại Chu, còn ta là Công chúa Trường Nhạc, mặc kệ thế nào, trên danh phận chính là vậy. Cho dù không có quan hệ máu mủ, cũng không cách nào thay đổi được mà. Huynh nghĩ định đợi điều này, nhưng mà ta cũng không dám nghĩ đến”

Tiêu Cảnh Dương mặc dù say nhưng vẫn còn chút lý trí, môi giật giật không thốt được ra lời nào. Hắn bày bố, cũng không muốn cho nàng biết. Có lẽ là hắn thất sách, không nên chưa chuẩn bị kỹ, đã vội nói ra tâm ý của mình với nàng rồi. Nhưng lúc thấy vẻ mặt nàng cười đứng trước mặt hắn nói nàng đã thích người khác, hắn thật sự chịu không nổi.

Tiêu Tử Y thấy hết mọi biểu hiện khó xử trên mặt Tiêu Cảnh Dương, mặc dù hắn không nói câu nào.

Khẽ thở dài Tiêu Tử Y định xoay người đi gọi người tới. Nàng định đem mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay quên cả đi, coi như hoàng huynh uống say nói lung tung.

Tiêu Cảnh Dương thấy Tiêu Tử Y như sắp đi, lập tức hoảng lên tiến hai bước đưa tay kéo nàng lại.

Hắn vẫn còn nói chưa xong, nhưng bỗng chốc lại không biết nên nói thế nào nữa. Đều do uống mấy bình rượu kia mà ra, mọi lời nói trong đầu đã loạn cả, muốn nói cũng nói không được rõ lắm.

Hắn chỉ biết là, nếu không giữ nàng lại, sau này lúc gặp nhau, sẽ chẳng còn cơ hội tốt như vậy nữa.

Tiêu Tử Y phát hiện ra tay áo mình bị Tiêu Cảnh Dương túm chặt, cuống lên, cũng không nhìn thấy bình rượu rớt trên cỏ đang chảy rượu màu đỏ, đạp một bước lập tức ngã chổng vó.

“Tử Y!”

Một trận đảo lộn trời đất, nhưng Tiêu Tử Y không thấy đau. Nàng đầu óc choáng váng mới phát hiện nàng dĩ nhiên không ngã thẳng xuống đất mà bên dưới có người Tiêu Cảnh Dương làm đệm.

“Huynh, huynh ngã không bị sao chứ?” Tiêu Tử Y định đứng ngay dậy nhưng luống cuống chân tay lại phát giác ra tóc mình cuốn lấy hạt châu trên quần áo hắn gỡ không ra.

Thật ra Tiêu Cảnh Dương có chút mừng thầm, len lén thưởng thức thần thái sốt ruột của nàng, chẳng có chút ý nghĩ nào đi giúp cả.

Tiêu Tử Y hận đến nỗi muốn hộc máu, cái kiểu tình huống cực mờ ám này mà bị ai phát hiện ra thì cho dù nàng có dẻo mỏ hơn người cũng khó mà giải thích cho rõ được. Nàng càng nghĩ lại càng thấy sốt ruột, lại càng vội, đành dùng một tay chống thân mình lên để phòng bản thân lại dán trên người Tiêu Cảnh Dương, đổi lại một tay hầu như không thể gỡ nổi tóc ra.

Sợi tóc đó quấn chặt viên trân châu trong suốt, tựa như quan hệ giữa nàng và hắn vậy dây dưa không rõ.

Thật sự là sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó, ngay lúc lòng Tiêu Tử Y nóng như lửa đốt, đột nhiên một giọng khàn khàn kêu lên trên đỉnh đầu họ, “Hai người các ngươi đang làm gì thế?”

Trái tim Tiêu Tử Y như ngừng đập, gần như không dám ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Sách kia xuất hiện đột ngột.

Mà ở cách hành lang gấp khúc không xa, có một người mặt đầy râu xồm ảm đạm xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play