“Nàng tiên cá” là câu chuyện cổ tích nổi tiếng do đại văn hào Andersen sáng tác. Trong kịch bản của Tiêu Tử Y quả thật là viết về chuyện cổ tích này, chẳng qua trong đó, ai ai cũng đều tưởng Andersen là một vị lão nhân ở trong núi thôi.

Câu chuyện cổ được Tiêu Tử Y viết đã sửa lại hoàn toàn, đến cả tên cũng đều đổi thành chữ hán là “Tiểu Long Nữ’, song cốt chuyện cổ thì đại khái cũng không thay đổi. Nữ chính là con gái nhỏ của Long Vương do Tiêu Trạm đáng yêu đóng vai. Hoàng tử là do Lí Vân Tuyển đảm nhiệm. Công chúa nước láng giềng do Nam Cung Tiêu đóng, có thể để cho Tiểu Long Nữ biến thành người là do Diệp Tầm đóng vai tiểu tiên nữ…Còn có yêu tinh là chó Abe. Thị vệ của Hoàng tử là Độc Cô Huyền và Đàm Tinh Duyệt. Các tỷ tỷ của Tiểu Long Nữ là Tô Linh Lung và Tô Lâm Lang.

Lời dẫn chuyện dĩ nhiên là do Tiêu Tử Y hoàn thành rồi. Đoạn cuối câu chuyện cổ được sửa lại thành Tiêu Trạm chỉ cần cắt qua cổ tay Lí Vân Tuyển, lấy được máu của Lí Vân Tuyển là có thể khôi phục được đuôi rồng. Nhưng mà cuối cùng, bé Vân Tuyển đã phát hiện ngay từ đầu người cứu nàng ấy chính là Tiêu Trạm, người có tình sẽ trở thành người thân.

Sửa kịch bản để diễn dĩ nhiên là có trăm ngàn kẽ hở, quên lời thoại vô số lần. Tuy Tiêu Tử Y đã đem lời thoại tinh giản tới mức gọn nhất, nhưng trẻ con lần đầu tiên được biểu diễn nói nhiều như vậy, luống cuống là tất yếu. May mà người lớn xem cuộc vui lại vô cùng khoan dung độ lượng, cứ vỗ tay cổ vũ bọn trẻ liên tục, những chỗ ngắt quãng như vậy cũng vẫn làm cho nhiều người hiểu rõ toàn bộ câu chuyện cổ.

Phần diễn của Tiêu Trạm rất đơn giản, bởi vì trước đã cầu xin tiểu tiên nữ cho mình biến thành người nên đoạn lời thoại đó chính mình phải nhớ kỹ, còn mấy phân đoạn sau thì đều do tác dụng phụ của phép tiên mà mất đi thanh âm không thể nói chuyện được. Tất cả đều nhờ những biểu hiện nội tâm để thể hiện.

Mệt nhất là Tiêu Tử Y, lại cần phải biến đổi thanh âm trầm bổng để cứu nguy cho bọn trẻ. May mắn là bọn trẻ rất ngây thơ và đáng yêu nên toàn bộ trong đại điện tràn ngập tiếng cười liên tiếp.

Cho mãi tới khi buổi biểu diễn kết thúc, các diễn viên nhỏ tuổi ra đứng thành hàng cúi chào cảm ơn, Tiêu Tử Y mới lấy tay lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Để cho Đàm Nguyệt Li chống đỡ, bố trí mang thức ăn lên, Tiêu Tử dẫn bọn trẻ vào phòng đợi thay quần áo thường. Nhưng thành thật mà nói, Tiêu Trạm hoá trang thành con gái xinh đẹp như vậy, thật đúng là làm cho nàng cứ luyến tiếc phải để cho bé thay đi.

Tiêu Trạm đứng trước mặt bác nhỏ xinh đẹp của bé, trên khuôn mặt nhỏ nhắn do bởi kích động mà đỏ bừng, tranh công hỏi bác nhỏ của bé liên tiếp, “Bác à, con biểu hiện thế nào?”

Tiêu Tử Y lấy tay ra xoa xoa chiếc mũi nhỏ của bé, khen ngợi bảo, “Diễn hay lắm, Trạm Nhi của ta lợi hại quá”

Tiêu Trạm rất vui sướng chép chép miệng, giật giật quần áo phiền phức trên người nói bất mãn, “Nhưng mà vì sao Trạm Nhi cứ phải làm con gái chứ? Trạm Nhi cũng muốn làm hoàng tử anh tuấn dũng cảm cơ”

Nói thật thì là chính nàng muốn được thấy Trạm Nhi giả gái, nhưng Tiêu Tử Y cũng không thể nói thẳng suy nghĩ trong lòng ra được, cứ cười híp cả mắt lại, giúp bé sửa tóc bảo, “Bản thân TRạm Nhi vốn là một hoàng tử rồi mà, còn dùng để diễn nữa hay sao?”

Tiêu Trạm nghiêng đầu nghĩ thấy cũng đúng, nhưng Lí Vân Tuyển đứng bên vốn đã thay xong quần áo lại đi tới nói một câu đả kích bé, “Thực tế là TRạm Nhi không cao hơn ta…TRạm Nhi người xem nè, nếu ta mà là Tiểu Long Nữ, còn người làm Hoàng tử, thân cao thế này cũng thấy không xứng mà!”

Tiêu Trạm bị Lí Vân Tuyển phang cho một câu đúng chỗ đau, buồn bực hừ chép miệng. Hừ! Bé sẽ nhớ kỹ, sau này khi nào cao lớn hơn bé Vân Tuyển sẽ cười nhạo lại nàng ấy ngay.

“TRạm Nhi ca ca à, người làm hoàng tử, chúng ta có thể làm tiểu Long Nữ của người mà!” Hai chị em song sinh Tô Linh Lung và Tô Lâm Lang chen vào. Y phục của các cô bé không cần đổi, vì thế cứ mặc vậy đi chung quanh.

Tiêu Tử Y đưa tay ra, véo véo hai má bụ bẫm nõn nà của các bé, cười híp mắt giải thích, “Ở đó có nhân vật nữ phối hợp diễn với nhân vật nữ thật thì còn được gọi là kịch cso phải không? Người xem sẽ càng thấy mơ hồ không rõ chứ sao”

Lí Vân Tuyển bỗng dưng cảm thấy an lòng, nhìn lướt qua bộ nữ trang của Tiêu Trạm, quả thật đáng yêu đến nỗi cô bé cũng kìm không nổi muốn ôm vào che chở trong lòng. Hơn nữa nội dung kịch này ngay từ đầu có vẻ hơi giống lúc cô bé bị bệnh rồi hiểu nhầm là Nam Cung Tiêu kia, làm cho lúc cô bé diễn đều liên tưởng tới chính bản thân mà ra.

Như vậy cuối cùng cô bé có giống câu chuyện cổ tích được ở mãi mãi một chỗ với Tiêu Trạm hay không nhỉ?

“Bé Vân Tuyển à, đang nghĩ gì thế? Ca ca muội có đến không? Hình như đã lâu rồi ta chưa thấy huynh ấy đâu cả” Tiêu Tử Y tự mình thấy không dám xuống tay với bộ đồ nữ Tiêu Trạm mặc, giao luôn cho Như Lan phụ trách.

Lí Vân Tuyển mở to hai mắt, gục đầu xuống nói lo lắng, “Thật ra muội cũng vậy chưa nhìn thấy huynh ấy đâu cả”

Tiêu Tử Y nghe thế thì trầm ngâm không nói, thực tế thì nhớ lại, đã lâu nàng cũng đều không nhìn thấy Lí Vân Thanh. Hình như lúc trước đang phân vân có nên tổ chức yến hội hay không, nàng có nhận được người Lí Vân Thanh phái tới xin phép, tìm đủ mọi lý do, sau đó nàng mới không điều chỉnh lại thời khoá biểu.

“Công chúa, từ sau khi người đưa muội đi dâng hương ở Miếu Đông Nhạc với Hoàng Thái Hậu, muội lâu rồi không có gặp lại ca ca muội lần nào nữa” Lí Vân Tuyển còn nhớ rõ hơn so với Tiêu Tử Y, cô bé ngẩng phắt đầu lên, nói nhút nhát, “Chắc ca ca muội đang bận rộn nhiều việc ha”

Thật sự bận

Nghe Lí Vân Tuyển nhắc tới miếu Đông Nhạc , trong đầu Tiêu Tử Y bất chợt hiện lên tên của Huyền Tung đạo trưởng Lý Long Cơ, sau đó thì không kiềm chế được nghĩ đến cái bóng đạo sĩ mềm mại nhìn thoáng qua kia…Ông trời à, chuyện này có giống như suy nghĩ của nàng không đây…

Tiêu Tử Y nhắm hai mắt lại, lấy tay day day huyệt thái dương, cảm giác như mình có lẽ nhạy cảm quá, mọi chuyện hẳn là không giống như trong tưởng tượng của nàng chứ.

“Công chúa, bọn trẻ đã thay quần áo xong rồi, dẫn bọn trẻ ra ngoài nhé?” Như Lan kéo Tiêu Trạm đến trước mặt Tiêu Tử Y.

Tiêu Tử Y tiếc khi không nhìn thấy cô bé xinh đẹp đã biến trở lại thành Tiêu TRạm đáng yêu, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của bé, tự an ủi mình là non mềm giống nhau thôi. “Đi nào, bọn trẻ con đã đến lúc dùng cơm rồi, đừng có ầm ĩ nha”

Tiếc là mấy đứa bé cũng không nghe thấy lời nàng, Độc Cô Huyền đã sớm kêu lên xông ra ngoài, mục tiêu dĩ nhiên là cướp đoạt được món ăn ngon nào đó trên yến tiệc.

Tiêu Tử Y dặn dò Như Lan phái thêm một số người hầu đi theo sau bọn trẻ, sau đó đứng tại chỗ, cả ghế cũng không nhớ tới. Nàng tốt nhất nên điều chỉnh lại ý tưởng khủng bố vừa rồi đi.

Không rõ bao lâu, Tiêu Tử Y mới phát hiện ra Đàm Tinh Duyệt luôn ít lời trầm mặc đứng trước mặt nàng, vì bé thấp quá nên nàng không phát hiện ra.

“Tinh Duyệt, sao vậy? Có phải có chuyện gì muốn nói với ta không?” Tiêu Tử Y ngồi xổm xuống, phát hiện ra nước da trắng bệch của Đàm Tinh Duyệt ít ra ánh nắng mặt trời có biểu hiện khó nói trên mặt.

Đàm Tinh Duyệt dường như chẳng còn chút máu nào, khẽ nhếch môi thốt ra vài câu, “Người….Hôm nay người sẽ rất xui đó"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play