Lúc trước Tiêu Tử Y đã tưởng tượng ra nhiều kiểu với Hạ Hầu Linh đã làm, nhưng duy chỉ không ngờ cô gái này dĩ nhiên ở lâu trong quân doanh lại quen với giọng kiểu này, thật là làm cho nàng không thể chấp nhận nổi.
“Vị tiểu thư Hạ Hầu à, cô ở trong quân doanh cũng thường làm vậy sao?” Tiêu Tử Y chịu không nổi cố hỏi, đường nét khuôn mặt Hạ Hầu Linh rất chính trực, hơn nữa lại góc cạnh, dáng vừa đủ cao to, vì thế đây mới là nguyên nhân mặc nam trang rất hợp. Nhưng cái kiểu lưu manh thế này chỉ là bản tính, chứng thật đã phá hỏng diện mạo tốt đẹp kia của nàng ta.
Cơ mặt Hạ Hầu Linh cứng đờ, ôm lấy cánh tay nàng đổi thành nhéo cổ nàng, hạ giọng hỏi lớn, “Ai nói vậy cho người thế? Người còn cùng ai nói qua về chuyện này rồi?”
Tuy ngón tay Hạ Hầu Linh để trên cổ nàng cũng không dùng sức, nhưng Tiêu Tử Y vẫn cảm thấy một luồng khí mạnh, thầm nghĩ không hổ là người từ trên chiến trường chém giết trở về, quả nhiên có chút khí thế không giận mà uy. Tiêu Tử Y mấp máy môi, nhẹ giọng trả lời, “Là Nam Cung Sanh nói cho ta biết, ta không có cùng những người khác nói, ta đoán là huynh ấy cũng không có nói với người khác đâu”
Hạ Hầu Linh hạ giọng dùng câu khó nghe nguyền rủa Nam Cung Sanh, sau đó buông Tiêu Tử Y ra, đi đến trước bàn cầm ấm trà lên cứ trực tiếp tu.
Tiêu Tử Y ngượng ngùng xin lỗi, “Ta không biết chuyện này không thể nói ra, rất xin lỗi”
Hạ Hầu Linh buông ấm trà xuống, rất sảng khoái lấy tay lau nước trà trên khoé môi, khẽ cười bảo, “Không sao, tên nhóc Nam Cung Sanh này tuy ta chưa từng thấy qua, nhưng cũng không phải là không biết cân nhắc. Hắn có thể đem chuyện của ta ra kể cho người, đã nói lên người trong lòng hắn có địa vị rất khác”
Lòng Tiêu Tử Y đập bùm bụp, cười gượng gạo. Nàng phát giác ra nói chuyện với Hạ Hầu Linh đều rất tinh tế, nhưng một số động tác và lời nói trông hơi thô thiển chút, rõ ràng cũng vì muốn mình giả nam trang giống tý nên mới cố tình làm vậy. Song do sử dụng lâu dài, nên hiện giờ lại biến thành những động tác quen thuộc.
“Động lòng rồi hả? Sao cứ nhìn ta chằm chằm thế?” Hạ Hầu Linh nhìn thẩy vẻ đồng tình trong mắt Tiêu Tử Y, nhịn không được lại dùng giọng thô lỗ để che giấu sự bối rối của bản thân. Cô bé này thật khác quá ha! Sao cứ làm cho nàng bất an thế chứ?
Tiêu Tử Y cười khẽ một chút, thở dài, “Ta biết tỷ tỷ là vì người trong lòng mới đi tòng quân, nhưng mà nay tỷ trong bộ dạng này, có còn người đàn ông nào thích tỷ nữa không? Hay là huynh ấy sớm biết tỷ vốn là con gái rồi?” Nàng mặc dù hơi đường đột, nhưng vẫn đánh giá thay nàng. Con gái lãng phí cả tuổi xuân chỉ để đuổi theo đàn ông thì rất lãng mạn, nhưng mà cũng muốn có kết quả mà! Nói thật nàng thực ra không biết có đàn ông nào mà lại thích loại ‘đàn ông” có lời nói và cử chỉ lỗ mãng vậy không nữa. Đương nhiên trừ người đó là GAY.
Trong lòng Hạ Hầu Linh đau xót, đôi mày rậm anh khí cau lại. Lúc nàng còn trẻ thì thật ra vẫn ổn, chỉ cần cứ làm tuỳ tùng bên cạnh người ấy là thoả mãn rồi. Nhưng lâu dần, đối phương căn bản từ trước tới giờ đều không nhận ra bộ dạng của nàng, nàng không khỏi có chút hoài nghi bản thân trả giá hết thảy có đáng giá hay không. Nhất là bị người nh nhốt trong nhà, cơ bản không có chút tin tức gì về người đó.
Tiêu Tử Y chỉ cần nhìn qua phản ứng của Hạ Hầu Linh thì biết nàng đã nói trúng rồi. Tiêu Tử Y biết mình xen vào chuyện người khác là không nên, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của Hạ Hầu Linh thì nhịn không được hỏi, “Vậy..người đó bây giờ đang ở đâu?”
Hạ Hầu Linh bị câu nói kia của Tiêu Tử Y điểm trúng chỗ đau, ngã bệt xuống ghế, nói giận dữ, “Huynh ấy và ta cùng được triệu về kinh thành hôm nay cũng có tới, vì thế…ta mới ở trên đường trang điểm cho mặt mình thành vậy chứ”
Tiêu Tử Y thầm nghĩ thì ra là thế, nghĩ một chút rồi nhẹ giọng đề nghị, “Nếu tiểu thư Hạ Hầu thật không muốn tham gia yến hội này, vậy thì đừng tham gia nữa”
Hạ Hầu Linh ngẩn người, vội ngẩng đầu lên hỏi, “Có thể được không? Không có chuyện gì chứ? Ta sợ công chúa người không xuống đài được, nhưng đừng có gọi ta là tiểu thư Hạ Hầu, gọi ta là Hạ Lăng thì được rồi, đó là tên giả ta thường dùng”
Tiêu Tử Y nhún nhún vai nói, “Ta còn sợ Hạ Lăng cô không thích chứ! Thật ra khi nào diễn xong cô đánh ta ngất đi, rồi cô cứ chạy mất, dĩ nhiên cô thay bộ quần áo và trang sức ta giấu giúp cô ở trong tủ treo quần áo. Cô vừa ra khỏi cửa thì không còn là tiểu thư Hạ Hầu nữa mà là Hạ Lăng, tỷ lệ tìm ra rất khó”
Hạ Hầu Linh lấy tay vuốt vuốt cảm động, tự hỏi đề nghị của Tiêu Tử Y, lẩm bẩm, “Trở về bị cha mẹ già mắng cũng chẳng sao, tai ta đã nghe chán quen rồi, nhưng chỉ sợ công chúa tỷ mỷ tổ chức yến hội này bị phá hỏng thôi”
Tiêu Tử Y ung dung nói, “Không sợ, thiếu cô cũng không huỷ diệt yến hội được đâu. Còn cô, nhân cơ hội này hãy ngả bài cùng người đó đi! Đỡ phải gánh tiếp, không chừng đối phương sẽ bị cô gái khác cướp mất đi đó”
Những người có thể có thiếp mời trong yến hội này chắc chắn là những tinh anh trong tinh anh rồi, nghe Hạ Hầu Linh miêu tả, đối phương là một thanh niên tài giỏi. Lần quay về kinh này, sẽ không ít các cô gái trong các gia đình giàu để ý cho mà xem.
“Vấn đề ấy thật ra sau khi ta trở về, lúc tiến đến cửa thành thì đã bị tóm rồi, lâu cũng chưa gặp qua được huynh ấy, không rõ hiện giờ huynh ấy đang ở đâu nữa” Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Hầu Linh xoẹt qua một tia ôn nhu, bất ngờ làm Tiêu Tử Y cau mày.
Cô gái này cũng không phải là không có mùi vị của con gái! Nàng thật ra rất ngạc nhiên không hiểu người đàng ông đó có phải mù mắt hay không, nếu Hạ Hầu Linh dùng biểu hiện này lúc ở cùng với hắn, người tài mấy cũng có thể nhìn ra ngay là con gái rồi.
“Nhưng mà rốt cục phải nói thế nào đây? Huynh ấy sẽ không tin đâu! Chả lẽ cứ cởi hết quần áo ra cho huynh ấy kiểm tra sao?” Hạ Hầu Linh phiền não vò đầu bứt tai, búi tóc vốn gọn gàng bỗng chốc rối tinh lên.
Tiêu Tử Y thấy nàng ta không còn cách nào thì liếc mắt, thuận tiện bung ra một câu bâng quơ, “Không được thì trực tiếp rót xuân dược hạ gục là được”
“Ý kiến hay đó!” Hạ Hầu Linh cười to, vọt tới trước mặt Tiêu Tử Y lắc lắc mạnh hai vai nàng bảo, “Không hổ là con gái của Trầm Vân, làm việc và nói năng đều khác hẳn người thường. Ha ha! Ta đã sớm làm vậy rồi nhưng tiếc là vẫn không thích hợp dùng xuân dược. Công chúa, người có còn cách nào hay nữa không?
Tiêu Tử Y bị Hạ Hầu Linh lắc mãi suýt ngất xỉu.
Thực tế nàng tưởng là ngất thật sự, nàng sao lại đầu óc bã đậu đến mức thốt ra những lời này chứ?
Ý nàng là đi đâu tìm ra loại thuốc kiểu như thế chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT