“Không thấy Diệp TẦm ư?” Tiêu Tử Y theo phản xạ đã cất tiếng hỏi Trầm Ngọc Hàn vì sao không xem cậu bé cẩn thận, nhưng mà nghĩ lại hai người họ đều không kinh động tới Trầm Ngọc Hàn lặng lẽ trốn ra, vậy nhất định Diệp Tầm cũng học được chút, leo cửa sổ giống các nàng trốn ra rồi.
Trầm Ngọc Hàn gật gật đầu, hơi e ngại nói, “Cũng không sao, cậu bé cũng sẽ chạy không được xa đâu, chẳng qua là ngồi mãi trong phòng buồn, đi ra ngoài chơi thôi. Xin Công chúa yên tâm chớ sốt ruột, hạ quan nhất định có thể tìm được tiểu công tử về”
Tiêu Tử Y chỉ trầm ngâm một lát rồi lại thở dài bảo, “Ta biết giờ bé đang ở đâu rồi, dẫ ta tới Từ đường Thẩm gia đi” Từ trước đến giờ Diệp Tầm rất ngoan và nghe lời, bảo bé làm gì thì nhất định bé sẽ làm cái đó mà không bao giờ tự ý cả. Đứa trẻ này nhất định đã nghe được từ đâu đó nói phụ thân bé đã tới nhà họ Thẩm, vì thế mới liều nghĩ đi nhìn ổng chút.
Trầm Ngọc Hàn chần chờ chút, nhưng biết cho dù hắn có nói gì đi chăng nữa thì cũng vô ích, đành gật gật đầu.
Phong Uyển Tình cứ vậy mà nói lời từ biệt với Tiêu Tử Y dẫn theo thị vệ của mình dẹp đường về phủ. Cuối cùng nàng ta liếc mắt nhìn Trầm Ngọc Hàn cảnh cáo một cái, không rõ ý lắm.
“Công chúa, người cùng phong đại tiểu thư đi đâu thế?” Đợi bóng dáng Phong Uyển Tình biến mất sau khúc ngoặt, Trầm Ngọc Hàn đi sau Tiêu Tử Y nửa bước, dùng giọng hơi chút khinh thường và toan tính cất giọng hỏi.
Tiêu Tử Y nói bừa, “Chỉ là đi loanh quanh ngắm Thẩm gia chút thôi mà”
“Ngắm chút sao?” Giọng Trầm Ngọc Hàn là lạ hỏi lại, nói tới cái vị Phong Uyển Tình đó mà chỉ đi ngắm chút thôi sao? Có đánh chết hắn cũng không tin.
“Chỉ là đi ngắm bừa thôi mà! Huynh xem không phải người ta đã trở về rồi đó sao? Nói xem, huynh vẫn là nên đi trước dẫn đường chứ nếu không ta làm sao mà biết đường đi đâu?” Tiêu Tử Y quay đầu háy hắn một cái, tức giận bảo.
“Ha” Trầm Ngọc Hàn nghe vậy thì cũng coi như bước lên trước nửa bước nhưng tốc độ thì còn chậm ngang cả lão rùa già nữa.
“Trầm Ngọc Hàn à” Tiêu Tử Y đơn giản dừng bước, gọi thẳng tên khôgn vui vẻ, “Ta biết hiện giờ ai đang bái tế mẫu phi ta trong từ đường, ta biết huynh cố tình kéo dài thời gian vậy là để cho ta không gặp ông ấy thôi”
Trầm Ngọc Hàn quay đầu lại cười ha ha bảo, “Hạ quan không hiểu công chúa nghe được đồn đại ở đâu. NHưng gia tộc họ Trầm nhà ta cung quy rất nghiêm, đừng có nói là họ khác, mà cả con gái hoặc đến cả đứa bé bình thường cũng không vào đó bừa bãi được, nếu không sẽ bị phạt”
Hai tròng mắt Tiêu Tử Y hiện lên tia giảo hoạt, cười nhạo bảo, “Ta cso nói người đó là họ khác sao? Không phải biểu ca chưa đánh đã khai đó chứ?”
Trầm Ngọc Hàn nghe vậy thì ngẩn người, cười chật vật, “Công chúa đang nói cái gì vậy ha?”
Tiêu Tử Y cười lạnh một tiếng, nàng đã chịu đủ kiểu bị ngườinày coi chẳng ra gì rồi, vung tay áo lên cười lạnh bảo, “Không cần huynh dẫn đường nữa” Chắc chắn từ đường ở nơi có kiến trúc rriêng biệt được hàng rào vbao bọc cách đây không xa. Nàng nhớ rõ Từ đường là nơi người trong gia tộc hay tế tổ tiên, thường thường hay xây dựng phong cách rất riêng.
Trầm Ngọc Hàn bất đắc dĩ thở dài đuổi theo, hy vọng Diệp Tri Thu có thể rời sớm nhanh chút, biến mất là cách tốt nhất.
Tiêu Tử Y làm kiểu gì cũng kìm không nổi cảm giác kỳ lạ trong lòng, Diệp Tri Thu và mẫu phi của nàng có phải có quan hệ đặc thù gì không? Họ đều là đồng giới văn võ TRạng Nguyên, giao tình của họ tốt tới mức mà Thẩm gia có thể ngoại lệ cho phép Diệp Tri Thu tiến vào bái tế trogn Từ đường, thậm chí mới trước đây được người bắt đi cùng bị cáo phản quốc Diệp Tri Thu là cùng một thời gian.
NHưng mà con chaư tính đến, vì sao ai cũng đều biết cả mà lại im hơi lặng tiếng thế? Rốt cục năm đó đã xảy ra chuyện gì vậy? Có đồn đại gì nhỉ? Càng nghĩ nàng càng thấy tâm ý hoảng loạn, trực giác nói cho nàng biết, phương diện này tuyệt đối alf có vấn đề.
Chẳng bao lâu, Từ đường to lớn của Thẩm gia xuất hiện trước mặt Tiêu Tử Y. Đây phòng ốc cao lớn, hoa văn tinh xảo cùng chất liệu đá thượng đẳng lát ngoài không nói, bề ngoài Từ đường được người trong tộc danh sách những người đoạt được công danh, còn có những phụ nữ trinh tiết đều được thờ nhìn thế đã đủ hiểu.
Tiếc là Tiêu Tử Y không rảnh mà thưởng thức những này, nàng bước nhanh vào Từ đường, trong khi Trầm Ngọc Hàn không tình nguyện dẫ đường đã cố ý bày đặt bài vị mẫu phi nàng một mình, chỉ thấy đèn nến trong hương án có ba nén hương đang đốt, Ở dưới đặt đĩa trái cây và dưa mới, trong phòng chẳng có bóng ai.
“Xin mời công chúa” Trầm Ngọc Hàn mừng rỡ, cung kính mời Tiêu Tử Y bắt đầu bái tế. Đây là cảnh muốn đi cũng phải hết chừng một canh giờ, nàng không tin vẫn chưa từ bỏ ý định.
Tiêu Tử Y nhìn bài vị mẫu phi mình, cắn môi dưới. Nàng biết hôm nay nàng không có khả năng để chạy đuổi theo Diệp Tri Thu nãư rồi, nhưng mà cũng không lo lắm, chỉ cần nàng biết có chuyện nhất định sẽ khai thác được nào đó đôi câu.
Bái xong mẫu phi mình, Tiêu Tử Y còn thuận tiện bái hết cả bài vị của tổ tiên nhà họ Thẩm nữa. TRải qua hàng loạt chuyện nàng hoa mắt chóng mặt dập đầu bái tế, Tiêu Tử Y vốn định tiện hỏi một chút vì sao mẫu phi nàng không dựa theo lệ thường chôn cất ở lăng hoàng gia. NHưng liếc mắt nhìn biểu hiện đề phòng cẩn thận của TRầm Nhgọc Hàn, Tiêu Tử Y cũng biết chẳng hỏi gì được từ trong miệng của hắn rồi. mà những người káhc trong nhà họ Thẩm ai ai cũng không khéo hết, nhìn giống như hận không thể cùng lúc móc cả tim ra cho nàng xem, nhưgn khi nàng chỉ hỏi ra chút ít thì lậ tức lại dùng những lời khác để nói lái đi.
Đợi khi ra khỏi Từ đường rồi, Tiêu Tử Y mới nhìn thấy mọi người ở cửa Từ đường đang vây quanh Diệp TẦm, vội vã nghênh đón,.
“Công chúa, Diệp Tầm không phải cố tình chuồn mất đâu” Diệp TẦm sợ Tiêu Tử Y trách móc cậu, vội sợ h ãi nói trước.
Trầm Ngọc Hàn cũng cướp lới Tiêu Tử nói trước, “Trẻ con sợ buồn đi ra ngoài chơi thôi mà! Không có chuyện gì đâu. Công chúa, nếu Diệp tiểu công tử cũng tìm được rồi, ngài cũng làm xong việc của mình rồi, chúng ta đây hiện giờ lên đường trở về cung đi?”
Tiêu Tử Y thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, cười yếu ớt bảo, “Đừng cho là ta không biết vừa rồi là người nào trong Từ đừng này nhé. Tiểu Tầm à, con có nhìn thấy cha con không?”
Trầm Ngọc Hàn nghe vậy thì im miệng, dĩ nhiên tiểu công chúa này đã biết là ai tới rồi, cũng không phải là hắn thất trách, chẳng liên quan gì đến hắn cả.
Diệp Tầm thấy ánh mắt chờ đợi của Tiêu Tưở Y thì chán nản lắc đầu,. đôi môi mỏng mím chặt thành đường thẳng, sau đó mới chậm rãi phun ra vài câu, “Con…Con không đuổi kịp ông ấy..”
Tiêu Tử Y ôm chặt bé vào ngực, trong lòng đau xót. Rốt cục là kiểu cha gì vậy, sẽ làm như không nhìn thấy đứa bé đang đuổi theo sau mình chứ?
“Trầm Ngọc Hàn” Tiêu Tử Y ôm lấy Diệp TẦm trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thì mở miệng gọi.
“Có thần” Trầm Ngọc Hàn cung kính đáp lại.
“TA ngĩ muốn đi nhìn học đường nhà họ Thẩm, ta muốn nhìn xem nơi đọc sách năm nào của mẫu phi ta” Mặt Tiêu Tử Y không đổi nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT