“Gì? Cô nói là cô không biết là có ý gì thế?” Tiêu Tử Y ngơ ngác hỏi lại.
“Thì chính là ý trên mặt từ đó đó” Nam Cung Tranh cũng ngơ ngác đáp.
Hai người cùng nhìn nhau sững sờ một lúc, Nam Cung Tranh đột nhiên kêu lên một câu: “A! Người nói vậy ta mới có chút ấn tượng nha, hình như là có việc như vậy thật”
Tiêu Tử Y vừa mới dấy lên hi vọng bỗng bị dập tắt, hạ giọng thở dài, “Có đúng không?”
Nam Cung Tranh lại ngồi trở lại chiếc đu dây, nghiêng đầu cố gắng nghĩ, “Ta nhớ đại khái là ba năm trước có nghe qua một việc như vậy, vì đã quá lâu rồi nên không nhớ ra nổi. Nhưng mà tiểu thư đối phương hình như là ghét nhị ca nhà ta nhiều bệnh tật nên đã bỏ đi ra ngoài suốt đêm, đến nay vẫn không có tin tức gì. Cha và Nhị nương coi chuyện này như bị sỉ nhục vậy, cấm không được nói ở nhà, vì thế vừa rồi ta tự dưng chẳng nhớ ra nổi”
Ôi, sao lại phức tạp vậy nhỉ? Lai còn có người đào hôn nữa sao?
“Thế, vị tiểu thư kia là bỏ trốn cùng tình nhân hả/” Tiêu Tử Y kìm không nổi lại hỏi, nàng chẳng tưởng tưởng ra nổi thời đại này vẫn còn có người dám đào hôn nữa chứ.
“Không phải thế mà. Nghe bên đó nói chắc chắn là do tỷ ấy tự mình bỏ đi đó thôi. Nhưng mà cũng không loại trừ bỏ trốn với tình nhân nha! Hình như trong ấn tượng của ta thì đúng thật là tự một mình bỏ đi đó… Công chúa nếu người muốn biết, tối nay ta lén đi hỏi Nhị nương của ta chút vậy” Nam Cung Tranh thản nhiên cười, trêu chọc nhìn Tiêu Tử Y nói.
“À…Không cần phiền vậy đâu…” Tiêu Tử Y thấy ánh mắt soi xét của Nam Cugn Tranh thì cũng thấy bối rối. “Công chúa, không phải người thích nhị ca kia của ta đấy chứ?” Nam Cung Tranh kéo dài từng từ rất khoa trương.
Tiêu Tử Y mở trừng hai mắt, vô tội nói lại, “Hình như là có thích chút thật, vì thế mới muốn hỏi gia thế của huynh ấy cho rõ ràng có trong sạch hay không, trước đây có nghiệt duyên gì không, xem xem có đáng giá cho ta tiến từng bước về phía trước như vậy không”
Nam Cung Tranh cứng họng trừng mắt nhìn Tiêu Tử Y chằm chằm cứ như nhìn thấy quỷ vậy. Nàng ta vốn chỉ muốn giễu cợt nàng ấy thôi, ai dè lại không tưởng nổi Tiêu tử Y lại thừa nhận thản nhiên đến vậy, hơn nữa hình như cả mặt mũi cũng chẳng đỏ chút nào cả…..
Tiêu Tử Y nhún nhún vai, nếu Nam Cung Tranh nhìn không ra, nàng đây còn miễn cưỡng che giấu đi. Nếu họ đã nhìn ra rồi, nàng đây có nói thêm cái gì nữa đây? Đối với ai đó mà có cảm tình cũng chẳng phải phạm tội gì, xem đúng người đàn ông tốt thì sẽ xuống tay mà thôi! Cứ chậm chạp nghi hoặc lại bị người khác cướp mất chăn đi thì có phải nàng sẽ hối hận tới chết hay không chứ.
“Không…Không thể thế được? Công chúa, người cũng không giống các cô gái bên ngoài không biết nhị ca ta trông thế nào, người cũng đã gặp chính huynh ấy rồi mà! Nhưng nói đi nói lại, người cũng chỉ có gặp huynh ấy mới hai lần thôi, nhị ca nhà ta có mị lực lớn vậy sao?“ Nam Cung Tranh kinh hoảng nói lộn xộn hẳn.
Khoé miệng Tiêu Tử Y khẽ cong lên, nàng không chỉ mới gặp Nam Cung Sanh hai lần đâu nhé! Hơn thế khuôn mặt thật cũng đã thấy rồi. Nhưng đây cũng không giống Nam Cung Tranh nói gì. Tâm tình Tiêu Tử Y có chút thay đổi tốt hơn, khẽ đẩy chiếc đu đung đưa, cười yếu ớt bảo, “Tiểu Tranh à, cô không biết là ta và cô đã đến tuổi cập kê rồi sao? Chuyện lập gia đình là xu thế tất nhiên, trừ phi chúng ta giống cái vị tiểu …..à …vị tiểu thư không biết là nhà nào bỏ cha bỏ mẹ mà trốn đi kia. Nếu không trong vòng hai ba năm cũng sẽ vội vã đi lấy chồng. Với chuyện phải nhắm mắt nhắm mũi lấy chồng, chẳng bằng chính mình tự chọn cho mình còn tốt hơn mà!” Hiện giờ nàng chọn cũng không tệ cho lắm, Nam Cung Sanh mặc dù là người có một hôn ước lẩn thẩn gì đó, nhưng đối phương thì đã bỏ chạy rồi, có phải cũng chẳng đáng tính rồi hay không đây?
Thực ra thì chuyện lập gia đình muốn trốn cũng trốn không thoát, vậy thì gả cho Nam Cung Sanh cũng không tệ. Chuyện này trước đây nàng cũng lo lắng lắm, tư tưởng hắn thông thoáng, tính cách thì thong dong, chắc cũng không để ý chuyện nàng mở nhà trẻ ở nhà Nam Cung chứ nhỉ?
Ha ha, càng nghĩ càng thấy hắn đúng là thích hợp.
Nam Cung Tranh cũng không dám gật bừa bảo, “Người là công chúa mà, muốn gả cho ai dĩ nhiên là có thể là được. Còn ta chỉ là nhị tiểu thư trong nhà Nam Cung, chẳng tốt số như vậy đâu!”
Tiêu Tử Y ngừng chiếc đu lại kinh ngạc nhìn Nam Cung Tranh. Nàng và Nam Cung Tranh chơi rất thân, thực ra phần lớn là vì Nam Cung Tranh chẳng bao giờ để ý tới thân phận công chúa của nàng, muốn nói gì thì nói cái đó, từ lúc các nàng gặp nhau lần đầu tới giờ đều vậy cả.
Đây là lần đầu tiên Nam Cung Tranh cường điệu lên thân phận hai người khác nhau, vì thế Tiêu Tử Y không hiểu hỏi luôn: ‘Những lời này là thế nào thế?”
Nam Cung Tranh ngửa đầu nhìn mây bay trên trời cao, thản nhiên nói, “Thực ra chuyện ép gả cũng tốt lắm, cứ đội khăn voan lên thì đã lừa gả đi mất rồi. Dù sao thì có chọn cả nửa ngày chưa chắc là chọn được người đàn ông tốt nào, bởi chúng ta biết tin rất ít.
“Hả? Nếu vậy….cô cứ cạm chịu vậy sao?” Tiêu Tử Y càng ngày càng cảm thấy thời đại này nàng biết gì đó nhiều quá. Trước đây đọc tiểu thuyết hầu như đều là chuyện đào hôn là chuyện rất bình thường mà. NHững tin biết trước đó, giờ sự thật trước mặt quả khác nhau một trời một vực ha. Đến cả Nam Cung Tranh có tính cách như vậy mà cũng phải cam chịu số mạng nghĩ vậy, thế còn cái vị vốn là vợ chưa cưới của Nam Cung Tranh kia đào hôn thì hẳn phải là một cô gái mạnh mẽ tới cỡ nào đây ha!
“ Cam tâm ư? Ha ha. Chuyện này có gì mà không cam tâm chứ? Đem con gái của mình gả chòng, cha ta và Nhị nương đến lúc đó chắc cũng sẽ chọn một người tốt cho ta không phải sao! Theo con mắt của họ, chắc chắn phải nhìn xa trông rộng hơn ta rồi. Chẳng ai nguyện ý gả con gái của mình đi chịu khổ đâu nhỉ? Hơn nữa, không hạnh phúc còn có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu họ, nếu như bản thân mình chọn nhầm, sẽ chẳng còn cách nào cả”
Nam Cung Tranh nói chậm rãi, cuối cùng xoay đầu lại nói thêm một câu, “Hì hì, đây là những lời đại tỷ ta trước khi vào cung đã cố ý nói với ta đó, năm đó ta mới có mấy tuổi thôi hà, căn bản nghe mà chẳng hiểu gì, Nhưng giờ vì rất thương nhớ tỷ ấy rời đi, mới lôi đoạn văn này nói ra. Tuy hiện giờ cũng không phải hiểu rõ cho lắm, nhưng ít nhiều cũng hiểu chút chút”
“Hoá ra…Là thế sao….” Tiêu Tử Y cúi đầu từ từ thưởng thức những lời này mặt mũi khổ não, trầm ngâm mất một lúc thì ngẩng đầu lên bảo, “Tiểu Tranh à, nếu như cô muốn gặp đại tỷ của mình, ta sẽ dẫn cô đi tới cung Vị ương”
Nam Cung Tranh sững sờ một chút, sau đó thì bật cười phất tay bảo, “Không cần đâu, sau này tiến cung rồi, đại tỷ nhà ta bỗng thay đổi luôn, ta tình nguyện giữ lại những ấn tượng tốt đẹp về tỷ ấy trước đây, cũng không nguyện ý đi gặp tỷ ấy bây giờ đâu”
Tiêu Tử Y ngơ ngác nhìn nét mặt đẹp cô đơn của Nam Cung Tranh, cũng tự dưng cụp mắt xuống. Nàng biết nàng ấy nói ý đó rất đúng là gì, nhờ lại người phụ nữ xinh đẹp đó giấu tâm cơ trong mắt, đó cũng không phải là trời sinh ra đã thế, mà là tại vì trong hậu cung người ăn thịt người còn lợi khí mài sắc nhọn để sống sót thôi.
Nam Cung Tranh hít sâu một hơi, nói trêu, “Vì thế ta không muốn tới gần cái cung Vị ƯƠng đó, nhưng mà trong lòng cha ta và đại tỷ có tính toán gì thì ta còn biết chút, họ như vậy cũng không phản đối ta và công chúa cùng chơi với nhau, tám phần là muốn cho ta có cơ hội tiếp xúc với vị thái tử điện hạ anh tuấn vĩ đại kia đó thôi!”
“Hả?” Tiêu Tử Y nghe được trong giọng điệu nói trêu của nàng ấy, dù là những lời nói đùa nhưng cũng không phải đùa. Song làm cho Tiêu Tử Y bắt buộc phải ngẩng đầu lên không phải là hai câu này mà đúng lúc nàng nhìn thấy nét cười đáng ghét của Đàm Nguyệt Li ở dưới tàng cây phía xa kia.
A….Tên thầy tướng này rốt cục là đã nghe được bao nhiêu rồi nhỉ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT