“Công chúa? Người vẫn chưa trả lời vấn đề của ta kìa?’ Nam Cung Sanh tò mò hỏi.
Ý nghĩ Tiêu Tử Y rất hỗn loạn, không có cách này trả lời vấn đề mà đối phương hỏi lại. Tiêu Tử Y kiên trì hỏi ngược lại, “Nam…Lan Công tử à, vừa rồi huynh cho rằng, địa vị thương nhân không nên bị người kỳ thị hay sao?” Vù, suýt nữa thì đã gọi nhầm tên rồi, may mắn hai âm chữ đó cũng không khác nhau mấy.
Nam Cung Sanh chậm rãi gật gật đầu bảo, “Tại hạ gặp qua rất nhiều chuyện rồi, mặc dù không phải là vạn năng, nhưng mà cũng chẳng tiến lên nổi tẹo nào. Thiên kim trong nhà số một là bên Vua, rất nhiều người mẹ và Vương giả tương đồng, ngay cả Tư Mã dời đô cũng đem sự giàu có so với quân vương, có thể thấy nắm trong tay tiền tài thì tương đương như nắm thiên hạ trong tay vậy”
Tiêu Tử Y lắc đầu không dám gật bừa bảo, “Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi, thiên hạ nhốn nháo cũng đều vì lợi. Chữ lợi nên tập trung vào thương nhân. Ta lại hỏi huynh, nếu cùng là một túi gạo, bán cho Giáp thì có thể kiếm được năm lượng bạc, còn bán cho Ất thỉ lại kiếm được mười lượng bạc, thương nhân bình thường sẽ lựa chọn thế nào?”
“Dĩ nhiên là bán cho Ất rồi!” Nam Cung Sanh không cần suy nghĩ đã đáp ngay. Năm đó mới bắt đầu buôn bán cũng đã nghĩ đến, từng thử mình buôn bán một ít, lúc đầu thì thuận buồm xuôi gió cho tới tận bây giờ. Vì thế tâm lý khó tránh khỏi có cảm giác ưu việt, càng cảm thấy người bên cạnh chẳng có ai, có người nào có cùng chung í hướng với mình, bởi vậy mới sắm vai nhân vật Nam Cung Sanh càng ngày càng hận đời.
“Được, vậy nếu Giáp nhưng thật ra là dân chúng bình thường trong trận hạn hán, còn Ất thì lại là quản gia của Vương phủ, như vậy thương nhân bình thường sẽ lựa chọn như thế nào đây?” Tiêu Tử Y cười híp mắt hỏi tiếp, phát hiện ra Nam Cung Sanh hơi động chút không cần nghĩ định trả lời thì Tiêu Tử Y đã giành nói trước, “Xin mời lý trí trả lời, ta đang hỏi một thương nhân bình thường mà không phải là loại thương nhân như ngươi lấy lợi ích lâu dài hoặc tâm địa tốt để đáp”
Nam Cung Sanh khẽ động đậy môi, đáp án dĩ nhiên là có thể có. Hắn vốn là người thông minh mà, nhưng tiếc là nhận định một sự kiện cũng không phải dễ khinh địch như vậy. Nhưng hai vấn đề đơn giản của Tiêu Tử Y lại làm cho sự tự tin của hắn trong nhiều năm qua bắt đầu có kẽ hở.
Tiêu Tử Y nhìn vẻ mặt không đổi của Nam Cung Sanh, biết lý tưởng của hắn hẳn là tốt đẹp rồi, tiếc là do nuông chiều quá thành hư cũng không phải là cách tốt. Ở thời đại của họ nông nghiệp là việc chính của quốc gia, có nhiều chỗ đến cả ăn cũng không đủ no, sự ảnh hưởng của thương nhân chỉ hiện lên rất rõ ở đô thị phồn hoa, nhưng mà muốn trị được đất nước rộng lớn này không phải chỉ có tiền là được.
Tư tưởng chính phủ phía Trung Quốc phong kiến thì cho là thống trị phục vụ, còn sĩ nông công thương thì chỉ chia nhánh ra để thống trị thôi. Cấp cho kẻ sĩ đổi lấy nhóm hắn giúp người thống trị tiến hành thống trị. Đặt sĩ dưới công thương, là vì suy trì một xã hội nông nghiệp đơn giản. Còn lộ trình phát triển sau đó, ít nhất cũng là phải tiến hành cuộc cách mạng công nghiệp, sau đó mới là kinh tế thống trị quốc gia.
Thực ra thì lý tưởng của Nam Cung Sanh và nàng giống nhau, đều muốn thay đổi tình trạng hiện tại. Chẳng qua là hắn định trực tiếp nhảy vào nắm kinh tế trong tay thì nắm được chính trị, còn nàng muốn thông qua giáo dục để từ từ thay đổi con gái quý tộc hoàng tộc, rồi dần tiến tới là toàn bộ quốc gia. Tri thức mới có thể xúc tiến công nghiệp, khoa học kỹ thuật phát triển, tham chiếu tới lịch sử chân chính của Trung Quốc mà xem, sau hai trăm năm Trung Quốc phát triển nhanh nhất, khoa học kỹ thuật trên thế giới có vị trí đứng đầu. Cách của nàng tuy hiệu quả chậm có lẽ ngay cả nàng cũng không dám nhìn đến kết quả, nhưng mà đã hạ quyết tâm thì nhất định sẽ làm.ݠ
Tiêu Tử Y suy nghĩ nhiều lắm, cũng để ý tới sắc mặt của Nam Cung Sanh âm tình bất định, thích thú nhẹ giọng hỏi, “Có người từng nói qua, nếu có được 50% lợi nhuận, các thương nhân liền dám bí quá hoá liều; nếu có trăm phần trăm lợi nhuận, các thương nhân chắc không từ bất cứ thủ đoạn nào cả. Có gan dẫm chân lên cả nhân gian bất chấp pháp luật; nếu lợi nhuận đạt tới ba trăm phần trăm lợi nhuận thì sẽ chẳng có ai mà không tiếc mạo hiểm đứng trên đoạn đầu đài nguy hiểm ngay”
Giọng nàng không coi là lớn nhưng mà lọt vào trong tai Nam Cung Sanh thì giống như tiếng sét đánh làm cho hắn chấn động. Nhiều năm qua cùng thương nhân giao tiếp xẹt qua trong óc, hắn thật sự làm sai rồi sao?
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Nam Cung Sanh, trong lòng Tiêu Tử Y cũng thất vọng thở dài. Đến cả chính bản thân mình cũng không rõ nữa thì xem ra người này hẳn không phải là kẻ xuyên qua mà đến, có lẽ hắn thực sự là thông tuệ bẩm sinh, hoặc là nàng đang hiểu lầm gì đó….
“Ta rất bội phục thương nhân, bởi vì đối với xã hội này mà nói, thương nhân không phải không có hoặc thiếu một người, nhưng mà cũng chỉ là bội phục mà không đại diện cho sự phục tùng. Ta tin phụng chính là tư tưởng của sĩ, là người có học thức, tu dưỡng, đức hạnh. Cố lấy sĩ cầm đầu chính là vì tạo cho dân chúng một tấm gương chuẩn xác” Tiêu Tử Y khẽ cười bảo, “Tuy ta biết rất chuẩn hoặc là trong hiện thực vẫn còn có chỗ thiếu hụt như thế, nhưng đây mới là nơi cần cải tiến”
“Trời sinh thương nhân trục lợi, kiếm tiền không có gì đáng trách, nhưng mà nếu một thương nhân lên thống trị quốc gia, ý đồ dùng miệng túi tiền mà làm ảnh hưởng đến hành vi triều đình, đây mới là một loại hành động vô cùng nguy hiểm. Tốt và không tốt, trong lòng mỗi người đều có nhận định. Lan Công tử thấy thế nào?”
Tiêu Tử Y từ từ nói ra cách nhìn của chính mình. Nàng nói nhiều như vậy, đều nhìn ra Nam Cung Sanh như đang ngầm tìm cái gì đó. Nàng không muốn cho cục diện chính trị rung chuyển, hoặc là giá hàng bất bình ổn. Nàng thật ra là người rất yên lòng, thích ứng với mọi tình cảnh, mặc dù trong lòng có lý tưởng nhưng mà cũng thích có chút mục tiêu cần hướng tới phía trước, ghét nhất là ở giữa đường có cửa hoặc ngã ba sẽ làm thay đổi.
“Đây là lời người nói khủng hoảng kinh tế ư?” Nam Cung Sanh trầm ngâm hồi lâu, rốt cục mở miệng ra hỏi. Hắn có đôi lúc cũng hiểu được mình và thương nhân có chỗ không hợp nhau, vẫn không muốn thông xem rốt cục mấu chốt ở chỗ nào. Hắn cho rằng đã có cống hiến chút gì đó ra thì có gì đó mà không được chứ, rõ ràng là chính hắn lý giải sai lầm rồi.
Tiêu Tử Y bĩu môi khẽ cười nói, “Cứ coi như vậy đi!”
Nam Cung Sanh còn định hỏi nhiều thứ gì đó nữa, lại nghe thấy tiếng Lí Vân Tuyển truyền đến, “Công chúa, đạo trưởng ổng không có, để lần khác chúng ta lại tới vậy đi!”
Tiêu Tử Y nghe vậy thì ngẩn ngơ, mới nhớ ra nàng tới nơi này rốt cục là muốn làm gì rồi, tiện đà nghĩ đến tự dưng nàng lại nói chuyện phiếm với Nam Cung Sanh ở trong này lâu như vậy, Hoàng Thái Hậu bên đó nhất định là đã xong việc rồi. Nghĩ đến đây mới chạy nhanh cùng Nam Cung Sanh lái sang chuyện khác, rồi kéo Lí Vân Tuyển theo đường cũng trở về.
Nam Cung Sanh nghe tiếng bước chân một lớn một nhỏ đi xa dần rồi biến mất trong đại điện, vẫn ngưng mặt nhìn lên trên bức hoạ màu sắc sặc sỡ, rất lâu sau đó không động đậy.
Tiêu Tử Y vừa cùng Lí Vân Tuyển hướng điện Dục Đức bước nhanh tới mới đột nhiên nghĩ đến hình như nàng và Nam Cung Sanh lần nào nói chuyện cũng chấm dứt vội vội vàng vàng. Thật đúng là không đủ tận hứng.
Nhưng mà nói lại thì sao Nam Cung Sanh lại xuất hiện ở nơi này nhỉ? Chả lẽ hắn cũng tới tìm vị Huyền Tung đạo trưởng Lí Long Cơ kia nữa sao?
Trong đầu hiện lên suy nghĩ miên man không dứt, từ xa Tiêu Tử Y đã nhìn thấy bên ngoài điện Dục Đức có ít thị vệ hơn, mà vốn nơi này hẳn đều vì lo đến Hoàng Thái Hậu cầu phúc cả, đều chờ ở bên ngoài điện, mà hiện giờ thì đều vào trong viện rồi, chả lẽ đều đi tìm nàng sao?
Tiêu Tử Y ra vẻ như không việc gì thong thả bước, nắm tay bé nhỏ của Lí Vân Tuyển chậm rãi đi đến, không đến vài giây sau có người đã phát hiện ra sự xuất hiện của nàng, lại sải bước thẳng tới.
“Công chúa Điện hạ, Hoàng thái hậu vì thân thể không khoẻ nên đã hồi cung trước rồi. Ta đợi ở đây phụ trách hộ tống Công chúa Điện hạ hồi cung” Một giọng gọn gàng truyền đến, chỉ nghe giọng thì đã biết người này nhất định là người có tính tình vui nhộn rồi.
Tiêu Tử Y ngẩng đầu lên, khẽ cau mày bảo, “Nhìn ngươi trông rất lạ mặt, hoá ra là là La thị vệ phụ trách đó sao?” Người này tuy đường nét đoan chính, nhưng mà so sánh với những nam tử đẹp trai xung quanh nàng mà nói, bộ mặt rất bình thường, thuộc loại chìm trong biển người không nhìn thấy mặt.
Người nọ mặt giãn ra nhe răng cười, răng trắng muốt chói loé dưới ánh mặt trời, khuôn mặt vốn bình thường bỗng dưng như thay đổi khác hẳn. Chỉ nghe hắn cười bảo, “Hạ quan là Trầm Ngọc Hàn, thời gian này là do hạ quan phụ trách sự an toàn của Công chúa Điện hạ"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT