Nam Cung Tiêu không nói gì, “Không thể nào, ngươi cứ lấy lệ vậy ư? Cái này cũng coi như tín vật đính ước sao?”
Độc Cô Huyền rung đùi đắc ý bắt chước cách nói của Thái Phu tử, nói vẻ nho nhã, “Thân thể làn da là do cha mẹ do, không dám phá hoại, có hiếu phải nên bắt đầu vậy. Ta xem trong sách – tóc còn rất quý huống chi là răng. Bởi vậy, bé Tuyển Tuyển à, ngươi cần phải cất cẩn thận đó nha!”. May quá, may quá, hôm qua phu tử có dạy qua câu này, cậu còn học thuộc được nữa.
Tiêu Trạm thấy bé Tuyển Tuyển cúi đầu trầm ngâm, nóng ruột tới mức không biết nên nói gì cho đúng, nhưng mà bé tìm đâu ra chiếc răng nào cho cô bé laà tín vật đây?
Diệp Tầm cũng ngừng đẩy chiếc đu cho Abe, tò mò sáp lại gần nói một câu, “Độc Cô, ngươi nhanh như vậy đã tiín chuyện chung thân đại sự rồi ha? Có phải là quá sớm hay không hả?”
Độc Cô Huyền đắc ý bĩu môi mọt cái nói, “Không sao không sao! Răng ta còn rất nhiều chiếc nữa nè! Sau này gặp cô gái khác không sợ không có mà đưa đâu!”
“….” Mọi người cười ngất luôn.
Lí Vân Tuyển hoàn toàn chẳng nói gì với Độc Cô Huyền, không biết có nên nhận chiếc răng hay không nhận nữa.
Tiêu TRạm đi tới giật phắt chiếc răng trong tay của Lí Vân Tuyển lại, không phục trừng mắt với Độc Cô Huyền, nói rất ngây thơ, “Chiếc naà cho ta được rồi, ta thích sưu tập naà nọ mà”
Độc Cô Huyền gãi gãi đầu, cười ha ha bảo, “Không ngờ chiếc răng cửa của ta lại được hoan nghênh như vậy ha! Không sao không sao, cứ cho Tiêu Trạm đi vậy. Bé Tuyển Tuyển đừng sốt ruột, sau này sẽ còn có nữa! Tất cả mọi người ai cũng đều có cả! Ai cũng đều được hết! Nè…Sao mọi người không thấy đâu rồi….Nè!”
Tiêu TRạm lôi Lí Vân Tuyển quay lại hướng vừa rồi, đề phòng bé Tuểyn Tuyển của cậu cứ vậy mà bị bắt cóc đi. Mặc dù cậu còn nhỏ, nhưng mà cũng biết tín vật đính ước là gì.
Nhưng mà, Nguyệt Li ca ca và bác rốt cục sao thế này? Cậu có rảnh phải đến nói chuyện với phụ vương chút, đề phòng chuyện ngoài ý muốn.
Lí Vân Tuyển bị Tiêu Trạm năm đi, nụ cười trên mặt rất ngọt ngào, “TRạm Nhi, bên ngoài trời có vẻ nắng lắm, hay là chúng ta cùng vào trong nhà chơi đi được không?”
Tiêu TRạm vừa nghĩ tới hiện tại trong phòng học chỉ còn có bác mình và Nguyệt Li ca ca thì vội vàng gật đầu.
Hai đứa nhóc chạy một mạch tới phòng học, chỉ thấy Tiêu Tử Y và Đàm Nguyệt Li đang chơi trò quân cờ gì đó trên bàn. Nhưng cũng không phải chỉ có hai người họ đâu nhé, bên cạnh còn có Như Lan và Thầun phong thái giám nữa.
Tiêu Tử Y thấy Tiêu Trạm và Lí Vân Tuyển cùng chạy về, đằng sau hình như còn có vài bạn nhỏ nữa, khẽ cười nóik “Bên ngoài có phải nóng chút không? Cũng được, Thầun Phong đưa cờ nhảy ta vừa làm cho mọi người cùng nhau chơi đi nào!”
Tiêu TRạm tò mò ngồi trước bàn, nhìn thấy có một mảnh giấy rất dầy trải trên bàn, trên đó còn vẽ ngôi sao sáu cánh, tiếp đó còn thấy trên sáu cánh sao có khoét những vòng tròn nho nhỏ cùng với những đường cong liên tiếp…
Đàm Nguyệt Li cười híp mắt nói, “Công Chúa điện hạ à, bàn cờ này đã xong rồi thì cho bọn trẻ con chơi đi, hay là….Người vẫn không tự tin hạ xuống?”
Tiêu Tử Y cười gượng, cúi đầu xuống chơi cờ tốc độ nhanh hơn. Nàng cũng không còn nghĩ tới Đàm Nguyệt Li là lần đầu chơi mà lại lợi hại như vậy, chỉ đi có vài bước mà đã hoàn thành còn số người ngựa của nàng thì vẫn còn ở trên đường đang dịch chuyển từng bước một.
Chảy nước mắt mất, ai nói cổ đại chơi năm quaâ cờ thôi mà đã thắng rồi chứ? Lần trước Nàng cùng chơi với Thái Khổng Minh năm quân cờ, người ta vừa chơi vừa dùng ánh mắt khinh bỉ liếc xéo như muốn giết chết nàng vậy mà không thẳng nổi, sau đó thì khinh thường bảo chơi cờ năm quân này chỉ là một kiểu mới học trước đây trong lớp thôi, nàng còn không phục, lật giở sách lịch sử, thấy cờ năm quân này sớm ra trước vo với cờ vây rồi, thời Nghiêu Thuấn Vũ trong dân gian đã có trò chơi năm quân cờ rồi. Tương truyền thì là tổ tiên Hiên Viên Hoàng đế sáng tạo ra trò chơi năm quân cờ, vì thế còn có truyền thuyết “Nữ Oa tạo người, Phục Hi thì tạo quân cờ”.
Dựa vào gì thế chứ? Tiểu Thuyết xuyên việt thật hại chết người mà! Năm quân cờ ở đó có phải cứ đánh đâu thì thắng đó không, cơ bản chính là người cổ đại đã biết những này rồi, nàng còn chắc cả TRạm Nhi cũng đều đã từng chơi qua nữa.
Vì vậy mà sau khi nàng bị kích thích rút kinh nghiệm xương máu, quyết định mở bài cở nhảy ra để tìm lại tự tin. Bộ cờ nhảy này bàn cờ đều làm bằng gỗ, quân cờ đẽo hình tam giác, cuũngợc làm bằng gỗ, mỗi người mười quân chia nhau. Kết quả vừa nắm trong tay đã bị Đàm Nguyệt li vừa mới học xong quy tắc đánh cho không còn đường lui.
Buồn bực quá đi! Nàng xem thấy chẳng còn lần chơi tiếp nào nữa rồi. Không được, nàng tiếp theo muốn lấy quân cờ thứ tư ra nữa. Nếu không đi bọn họ sẽ ăn mất 21 điểm thì nàng thua khoảng 80 phần rồi còn gì.
Đàm Nguyệt Li phe phẩy chiếc quạt thảnh thơi thong dong nhìn bọn trẻ vây quanh nghe giảng giải cách chơi cờ nhảy thế nào, còn làm ra vẻ rất hiểu. Tiêu Tử Y đầu đầy mồ hôi đem quân cờ còn lại tiến sang địa bàn của Đàm Nguyệt Li, miệng nói mạnh khó chịu, “Hừ hừ, theo ta thấy thì là lần đầu tiên ngươi nhường cho ta đó”
Đàm Nguyệt Li cũng không so đo cười híp mắt lại phản kích, “Chúng ta đây lại chơi một lần nữa đi, lúc này Công Chúa điện hạ cũng đừng có nhường cho ta nữa nhá”
Tiêu Tử Y đi đảo mắt lia lịa, ho khụ nói, “Trạm Nhi bọn nhỏ vừa tới, cứ để cho bọn nhỏ cùng nhau chơi thôi. Ta đi bảo người hầu làm chút nước sinh tố uống, đó là do ta đặc chế ra đó nha!”
Độc Cô Huyền vừa nghe tới nước sinh tố đặc chế, cứ liên tục trầm trồ khen ngợi.
Đàm Nguyệt Li cũng không vạch trần nàng, thu xếp chỗ ngồi cho bọn trẻ vây quanh, dạy bọn trẻ cách chơi ra sao.
Nam Cung Tiêu nghiên cứu một lát rồi tự lấy bộ quân cờ màu lam, còn lại ngẩng đầu lên bạn bên cạnh hỏi tò mò, “Nguyệt Ly ca ca, hình như bộ quân cờ này chỉ có thể có sáu người chơi sao? Nhưng mà chúng ta có bảy người nha!”
Đàm Nguyệt Li đảo mắt nhìn quả nhiên đúng thế thật, nhưng mỗi người ai cũng đều được chơi cờ cả, hán cũng không thể bảo là ai không được chơi nữa.
Lí Vân Tuyển nghĩ ngợi, mở miệng sang Tô Linh Lung và Tô lâm Lang bảo, “Linh Lung Lâm lang muội muội, hai người các muội không phải đi học cùng vẽ một bức tranh sao? Hay là lần này hay người các muội cũng trở thành một người chơi có được không?’
Tô Linh Lung bĩu môi một cái, lôi Tô Lâm Lang đứng bên hừ khẽ nói, “Không cần, chúng ta không thèm chơi đâu!” Thực ra nếu những lời này mà do Tiêu Trạm hoặc bất cứ một bé trai nào nói thì các cô bé sẽ đồng ý ngay nhưng mà vừa rồi mắt thấy Tiêu Trạm tự mình lôi Lí Vân Tuyển tiến vào, đã làm cho hai chị em đỏ cả mắt mãi. Cứ tưởng các bé ở nhà muốn gì được đó, dựa vào đâu mà những người này coi thường các bé hả?
Lí Vân Tuyển cũng không rõ mình nói sai chỗ nào, không biết làm sao. Còn nhóm Tiêu Trạm thì cùng đổ dồn mắt nhìn vào trò chơi mới mẻ, ý nghĩ gì mà chiếu cố các em mới đều sớm vứt sạch. Mấy người nhóm bé đều sàn sàn tuổi nhau đều phải tranh giành thắng mới được, nên rất hài hoà cùng nhau chơi cờ, trong lòng đã sớm quyết phân thắng bại rồi.
Mỗi người vội vội vàng vàng chọn xong màu quân cờ, Tiêu Trạm còn giúp Lí Vân Tuyển chọn được quân cờ màu rất đẹp đặt trước mặt.
Lí Vân Tuyển nhìn lướt qua hai chị em song sinh, dưới sự thúc giục cũng bắt đầu lao vào chơi cờ nhảy. Đàm Nguyệt Li thấy chỉ có năm người chơi, dường như đối với trạn đấu thấy không công bằng vì vậy ngồi xuống góp mặt cho đủ quân.
Tô Linh Lung và Tô Lâm Lang cùng đồng thời tức giận, lại càng nghĩ rằng ánh mắt cuối cùng của Lí Vân Tuyển nhìn các bé là ánh mắt thị uy. NHưng mà không sao, sớm hay muộn các bé cũng sẽ thị uy lại ngay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT