Trong lòng Nhược Trúc lo lắng thì thầm, rất ít khi thấy công chúa lại cương quyết muốn đi gặp một người như vậy. Tự dưng buổi sáng vừa mới tới nhà Nam Cung xong, vừa về không bao lâu lại muốn đi nữa rồi.

“Ha ha, ta chỉ muốn đi trả lại chiếc bình hoa cho hắn thôi mà! Nhược Trúc, sao mặt mũi ngươi cứ trắng bệch như tờ giấy thế kia hả?” Tiêu Tử Y cẩn thận cầm chiếc bình sứ trắng lên, cười híp mắt hỏi.

Nhược Trúc thản nhiên bảo, “Chỉ sợ chuyện công chúa muốn làm cũng không phải là việc trả lại chiếc bình hoa cho người đó đâu. Nếu không chuyện này cứ để cho người khác làm không được sao?”

Tiêu Tử Y bĩu môi ngượng ngùng, nhún vai nói, “Tự mình làm còn có thành ý hơn chứ!”

Nhược Trúc băn khoăn vô cùng, giận dữ nói, “Công chúa à, cứ như người vậy, sẽ có nhiều người nói linh tinh đó”

Tiêu Tử Y lén liếc mắt, biết tính Nhược Trúc bắt đầu lải nhải, nếu mà phản bác lại thì càng lắm điều hơn, vì vậy cứ mặc kệ cho nàng ta ra oai còn mình thì nhìn ra ngoài cửa sổ không đáp lời.

Nhược Trúc đau hết cả đầu khe khẽ thở dài, Công chúa Điện hạ của nàng này cái gì cũng tốt, chỉ là làm việc cũng chẳng lo lắng tới hậu quả gì. Thực sự là một người đơn thuần quá đi mất thôi!

Cả đường không nói gì, lúc Tiêu Tử Y xuất hiện lần nữa trước mặt Nam Cung Tranh thì bị nàng ta cười giễu cợt luôn.

“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, nhị ca cô đã trở lại rồi hả? Ta mang bình hoa trả lại cho huynh ấy” Tiêu Tử Y giả vờ như không có chuyện gì nói, lòng thì càng không ngừng bơm hơi cho mình. Nàng chỉ muốn hỏi cái vị nam Cung trạch nam kia một chút về chuyện của Diệp Tri Thu thôi mà! Thêm nữa còn tiện nhìn xem hắn có phải là vị soái ca đã cứu nàng hôm qua kia không thôi, chỉ là tiện nhìn xem thôi mà…

Nam Cung Tranh cười rõ tươi, thò tay ra bên ngoài nói chế nhạo, “Bình hoa này là của ta, hay lắm, chết rồi mà vẫn còn ở trong tay của ta nữa ha”

Tiêu Tử Y sững sờ, may mà nàng thấy sự trêu tức trong đáy mắt nàng ta, mới hừ khẽ một tiếng bảo, “Lừa ai ha? Có thật là của cô sao?”

“Dĩ nhiên không lừa rồi” Nam Cung TRanh thất vọng rụt tay về, “Đi nào đi nào, nhị ca chắc là ở nhà”

Tiêu Tử Y đối với ánh mắt có ý tứ khác của Nam Cung Tranh thì hơi đỏ mặt nhưng vẫn làm ra vẻ không sao đi theo ra. Nam Cung Tranh nhìn theo bóng lưng Tiêu Tử Y mà lòng ngổn ngang trăm mối không gỡ nổi. Những người khác không biết bộ dạng của nhị ca nàng là gì nữa mà vẫn cứ si mê như vậy, còn Công chúa điện hạ này rõ ràng là đã gặp qua rồi mà, hơn nữa lần trước hai người họ gặp cũng không thấy có biểu hiện gì đặc biệt cả…

Sai rồi, sau khi đã gặp nhau thì nhị ca nàng ta đưa tặng cành hoa đào cho công chúa. Phải biết rõ rằng hoa đào kia nhị ca nàng coi như bảo bối nha!

Quả nhiên là có vấn đề rồi.

Tiêu Tử Y biết rõ Nam Cung Tranh sẽ nghĩ thế nào nhưng mà không sao, để khi nào nàng ta vào trong cung dạy học, nàng sẽ tìm cơ hội để giải thích rõ với cô nàng ấy mới được.

Đi trên con đường sáng nay đã đi qua, Tiêu Tử Y lại vào vườn U Lan. Thoáng nhìn qua chiếc cổng hình vòm, nàng liếc thấy một bóng áo xanh ngồi trong rừng đào kia.

Hắn vẫn vậy không thèm tu sửa nhan sắc, hơn nữa hình như đang cúi đầu đọc cuốn sách gì đó vậy.

Tâm tình Tiêu Tử Y không hiểu sao hồi hộp quá, nàng hít một hơi thật sâu, đồng thời mẫn cảm phát hiện ra chỉ vì một vài động tác hít vào của nàng như vậy mà bóng lưng Nam Cung Sanh cũng lập tức cứng nhắc lên, rõ ràng là nghe thấy tiếng động từ nàng. Thực sự là tai thính quá ha! Hay là thực sự có võ công quá giỏi đi?

Tiêu Tử Y hơi cười chút cất tiếng, “Công tử Nam Cung, buổi trưa tốt lành”

Nam Cung Sanh cười khổ buông sách ra, phát ra tiếng lạch cạch, “Công chúa Điện hạ, buổi trưa an lành” Hắn trăm đoán ngàn đoán cũng đoán sai cá tính của công chúa này rồi.

Hắn luôn nghĩ đến có thể thấy hết mọi tính toán của mọi người, nhưng mà công chúa TRường Nhạc này hắn cũng vẫn thấy đoán không ra nổi, Bất luận là đề toán kỳ lạ mà đến cả tư tưởng cũng rất quái lạ nữa.

Còn có một cảnh ngày hôm qua chấn động không nhỏ đối với hắn. Đến tận giờ trước mắt hắn vẫn không ngừng hiện lên cảnh nàng thản nhiên mang cây trâm đâm thẳng vào ngực của mình kia, làm sao cũng không thể quên nổi. Cho dù là cây trâm có cơ quan đi chăng nữa, cũng làm hắn sợ tới mức kinh khủng. Thực là một người con gái khác người quá đi!

Nghĩ đến đây, Nam Cung Sanh rụt cổ tay vào trong tay áo, nhớ lại Thẩm Tịch Dạ vừa mới tự mình giúp hắn băng bó, còn trêu hắn là tự mình làm mình bị thương là chuyện lạ ngàn năm mới có, hắn chỉ cười khổ cố chống đỡ.

Nói thực lúc ấy hắn cũng không biết tại sao lại làm vậy nữa, nếu muốn đưa ra một lý do để giải thích, hắn đoán chừng trong lòng cũng không thấy phục, nhất định lại cũng làm cho nàng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc ngay.

Ha ha, hoá ra là hắn vẫn có tính háo thắng quá. Nam Cung Sanh từ trong trầm tư lấy lại bình tĩnh, chợt phát hiện ra Tiêu Tử Y đã lặng lẽ ngồi trước mặt hắn rồi, một đôi mắt trong sáng như ánh mặt trời mùa xuân không hề chớp nhìn thẳng vào hắn, dường như muốn nhìn xem dưới bộ râu xồm xoàm mà hắn nguỵ trang giấu cái trò gì.

Tiêu Tử Y hầu như không biết tâm tư của Nam Cung Sanh đã chạy tới chân trời nào, tại lúc nàng xem tới giờ con người này bộ dạng vẫn giống y như lần trước gặp ở trong này vậy, cùng tình trạng suy sút, cùng bộ dạng trạch nam, bởi vì nhìn không rõ gương mặt và hai mắt nên càng làm cho nàng có cảm giác bí hiểm hơn.

“Công tử Nam Cung à, đây là chiếc bình hoa của anh, tôi mượn rất lâu rồi giờ mới nhớ ra, thực ngượng quá đi” Tiêu Tử Y nhấp nhấp môi, thong thả nói.

Nam Cung Sanh nhìn chiếc hộp gỗ như cái túi sách trên bàn kia, cười cười, nhếch nhếch râu xồm trên mặt vài cái, “Công chúa vất vả rồi. Thực ra chuyện này không cần công chúa tự mình phải làm đâu”

Tiêu Tử Y cười yếu ớt nói, “Dĩ nhiên chỉ là cái cớ thôi, ta cũng có vấn đề muốn hỏi công tử Sanh các hạ chút” TRên thực tế thì không chỉ có một vấn đề đâu, Nam Cung Sanh tận sâu trong đáy lòng nàng làm cho nàng càng thêm băn khoăn hơn không phải một hai vấn đề thôi đâu. Nàng thấy trên bàn khay trà nhỏ, đựng bên trong không phải những chiếc bánh tinh xảo mà là vài quả đào nhỏ màu xanh, bên cạnh còn có mấy hạt đào vừa ăn xong.

Nam Cung Sanh thấy trên mặt Tiêu Tử Y hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa, nhớ tới ngày hôm qua lúc hắn cứu Abe không may chẳng có ám khí gì, cứ tiện tay cầm quả đào mang theo bên người bắn ra, cảm thấy mồ hôi lạnh cứ chảy liên tục.

Tiêu Tử Y thản nhiên cười nói, “Quả đào này cũng chưa ăn, hay là nói cũng chưa to ra được, công tử Nam Cung sao lại hái xuống chứ?”

Nam Cung Sanh vươn hai ngón tay ra nhặt lên một quả đào xanh lên, ném bừa vào miệng nhai nhồm nhoàm nói không rõ, “Công chúa chê cười rồi, loại cây đào này nở hoa thì đẹp lắm, nhưng đáng tiếc trái cây cũng chỉ lớn có vậy, cho dù có để trên cây lâu đi chăng nữa, cũng sẽ không giống loại quả đào bình thường to lớn được. NHưng loại quả đào này lại ăn ngon vô cùng, tại hạ từ nhỏ đã ăn hương vị chua xót nhiều rồi, đã nhiều năm qua cũng thành thói quen mất rồi”

Tiêu Tử Y thấy hắn ăn có vẻ rất ngon, nước miếng cứ tứa ra, đột nhiên nghĩ tới một chuyện thú vị, khẽ cười nói, “Chẳng lẽ công tử thích ăn quả đào nên mới đặc biệt quý trọng cây đào sao? Lần trước lúc nhìn thấy ta hái đào nên mới sốt ruột như thế chăng?”

Nam Cung Sanh nghe vậy suýt nữa thì bị nghẹn, ho khan vài tiếng, vội nhổ hạt đào ra, lúng túng nói, “Công chúa lại chê cười rồi”

Tiêu Tử Y mỉm cười, người này ngày hôm nay thấy biểu hiện này của nàng cũng không giống lần trước thong dong tiêu sái, không phải trong lòng có quỷ hay sao?

Nhưng mà nàng lại muốn lẳng lặng kiểm tra, có phải trên cổ tay trái của người này có vết thương nào hay không đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play