“Đúng! Nàng ta không phải là công chúa! Ngươi nhận nhầm người rồi!” Ra ngoài dự kiến người mở miệng trước lại chính là Diệp Tầm người đang bị uy hiếp.

“Nói bậy! Vừa rồi rõ ràng ta thấy ngươi gọi nàng là công chúa mà!” Gã áo trắng vội vàng bác bỏ ngay ý nghĩ hoài nghi trong đầu, con dao trong tay ấn mạnh, hơi cắt một chút chiếc cổ non mịn của Diệp Tầm, máu tươi lập tức chảy xuống.

Nam Cung Sanh cau mày lại. Không phải hắn lo lắng mà là cảm thấy đối phương dĩ nhiên lại phái tới một tên vô dụng đảm đương nhiệm vụ là thích khách như vậy, đúng là ngây thơ hay là vẫn còn tin tưởng quá mức đây? Hắn vừa định nháy mắt với Tiêu Tử Y, bảo nàng tranh thủ cho hắn chút thời gian trong chớp mắt hắn có đủ sức để không chế gã đó.

Nhưng chỉ trong chớp mắt thôi hắn nghe thấy tiếng nàng kêu lên, “Đừng làm tổn thương bé! Không phải là muốn ta chết hay sao? Vậy không phải là đơn giản hơn à?”

Nam Cung Sanh theo tiếng kêu nhìn lại chỉ thấy Tiêu Tử Y dứt lời giơ tay rút chiếc trâm gài tóc ra, không chút chần chờ đâm thẳng vào ngực mình, chiếc trâm nhỏ lập tức lún vào sâu trong ngực.

Tim Nam Cung Sanh đột nhiên ngừng đập, đầu óc trống rỗng, cũng không nghĩ đến thừa lúc tất cả mọi người thất thần thì tới khống chế gã áo trắng, theo trực giác hắn cố vươn tay ra vừa lúc đỡ được Tiêu Tử Y ngã xuống đất ôm nàng vào trong ngực.

Trong nháy mắt giữa những ngón tay trắng nõn của nàng ảy ra máu tươi, trong lòng Nam Cung Sanh thống khổ như bị hàng ngàn con sóng đánh úp lại, hắn ôm nàng trong tay run rẩy không ngừng.

Sao hắn lại vô dụng như vậy chứ?

Rõ ràng là chỉ cần hắn cố gắng chút nữa thôi, mọi chuyện sẽ không có kết cục như vậy! Vì sao hắn lại vì những lời của gã áo trắng kia mà dao động chứ? Lại còn phải nghĩ tiếp xem lại để tuột mất nàng?

Hối hận qua rồi thì bỗng phẫn nộ ngập trời, Nam Cung Sanh đang định đứng lên tìm gã áo trắng kia báo thù thì hai mắt nhắm chặt của Tiêu Tử Y bỗng hé ra len lén nhìn hắn.

Nam Cung Sanh bỗng lâm vào ngạc nhiên, bình tĩnh trở lại, mới phát hiện ra giai nhân trong lòng trừ tim đập nhanh ra chút thì cơ bản không có gì khác thường cả. Hơn nữa nàng cầm chiếc trâm bên ngoài ngón tay không còn ra máu nữa rồi, đáng thương thay có chút máu dính tại chỗ đó, dường như đang cười nhạo hắn ngu dốt vậy.

Sao lại thế…Tại sao lại thế chứ?

Tiêu Tử Y vội muốn chết lên được. Tên đàn ông này sao thế nào mà vô dụng vậy chứ? Bọn ta mạo hiểm thử một lần rồi chỉ trông cậy vào hắn thừa lúc để cứu Diệp TẦm và Độc Cô Huyền thôi mà. Nàng biết võ công của hắn dựa vào cách hắn đánh bay con dao cứu Abe kia, chuyện đó không thành vấn đề gì cả,

Nhưng mà hắn sao lại cứ ôm lấy nàng ngẩn người ra vậy chứ? Hơn nữa trên trán hắn mồ hôi đều chảy ra, môi thì trắng bệch, dường như có vẻ còn lo lắng cho nàng lắm ấy.

Tiêu Tử Y kìm không được đẩy tay hắn ra, có nhầm không đây? Hắn đã gặp qua nàng sao? Lo lắng cho nàng làm gì? Không nhanh mà đi cứu người đi chứ!

Tim Nam Cung Sanh cũng đỡ lại, hắn biết Tiêu Tử Y rất giỏi giở ra ít trò mèo, trâm gài tóc này tất nhiên là có cơ quan rồi. Nhưng mà hắn cũng đột nhiên giật mình vì bản thân hắn cứ ngẩn người sững sờ như vậy, nhất định sẽ khiến cho gã áo trắng hoài nghi. Hắn vội vàng thống khổ mang theo áp lực thở nhẹ kêu lên một tiếng, “Công chúa!”

Tiêu Tử Y bị tiếng kêu thảm thiết kia của hắn làm cho hai má bỗng chốc đỏ lên. Còn chưa phối hợp diễn cùng hắn thì lại trơ mắt nhìn người này bỏ qua gã áo trắng, cổ tay lập tức xẹt qua mũi nhọn của cây trâm Phượng hoàng lập tức máu tươi lại trào ra tràn đầy cả ngực nàng.

Tiêu Tử Y mắt nhìn thấy cổ tay hắn ra máu không ngừng nhiễm đỏ cả quần áo của nàng dần dần thấm lạnh cả da thịt nàng, bỗng chốc thấy ấm áp.

Tên đàn ông này….Sắc mặt Tiêu Tử Y thay đổi, hắn đây là đang làm gì vậy nè?

Diễn trò thì phải diễn cho chót chứ! Mặt Nam Cung Sanh không đổi sắc nhìn Tiêu Tử Y cười ôn hoà, dường như chuyện chảy máu không phải là của hắn vậy, mà là của người ngoài thôi.

May mà biểu hiện này của hai người gã áo trắng không nhìn thấy. Gã chỉ thấy trước ngực Tiêu Tử Y máu tươi thực sự trào ra. Vừa rồi còn nhìn thấy cây trâm dài như vậy chắc chắn là ngập sâu trong ngực nàng rồi, nhất định sống không nổi.

Diệp Tầm trong tay gã nhìn công chúa tự sát trong chớp mắt kia bị gã điểm á huyệt không kêu lên được, hiện giờ gã cúi đầu nhìn thấy đứa nhỏ này không bi thống mà còn nhìn lại gã bằng ánh mắt hung tợn, tâm gã áo trắng bỗng có chút khiếp đảm.

Không đúng nha. Gã đang sợ gì chứ? Người cũng không phải do gã giết. Hơn nữa ánh mắt đứa bé này sao một là màu đen mà một là màu xanh nhỉ?

Gã áo trắng bị Diệp Tầm nhìn trừng trừng mà thấy phiền lòng, nổi máu lên, định muốn phó thác làm hết thảy thì bị một quả đào bay thẳng tới mạnh mẽ bắn vào gã, sợ tới mức gã giơ dao lên đỡ, lại bị chấn động lùi lại phía sau vài bước. Kỳ thực võ công của gã cũng không phải là kém gì, chỉ vì tâm thần dao động nên không kịp ổn định mà thôi.

Gã áo trắng nhìn lướt qua Tiêu Tử Y nằm bất động trong vũng máu trên mặt đất, và Nam Cung Sanh đã kịp đỡ được Độc Cô Huyền và Diệp Tầm chắn sau người mình, xa xa lại nghe thấy có tiếng chó sủa và tiếng người, gã chỉ còn một lựa chọn chính là thừa lúc như vậy chạy nhanh lui lại rồi quay người bỏ chạy.

Nam Cung Sanh thâm ý nhìn gã áo trắng chạy mất vẫn không đuổi theo.

Độc Cô Huyền được giải huyệt, đầu tiên là nhìn qua chỗ cổ tay vị đại ca che chở cho bọn bé đang phun đầy máu tươi. Theo phản xạ cậu xông tới chỗ Tiêu Tử Y nằm, lộ vẻ khổ sở khóc thảm không ra tiếng, “Công chúa công chúa! Con không bao giờ ham chơi nữa! Không bao giờ tìm Diệp Tầm đánh nhau nữa mà! Không bao giờ cùng Abe cướp bánh sandwich ăn nữa! Không bao giờ nữa mà….Ôi? Abe? Mày đừng có liếm mặt tao nữa! Bỏ tay ra! À không phải bỏ móng vuốt của mày ra!”

Tiêu Tử Y thấy gã áo trắng đã đi rồi, lập tức xoay người ngồi bật dậy trong ánh mắt kinh hoàng của Độc Cô Huyền và Diệp TẦm, nổi giận nhìn về hướng cái vị soái ca kia tự nguyện chính mình đổ máu mà không truy bắt kẻ đầu sỏ về quy án gầm lên, “Huynh làm gì hả? Bị thương mà còn rất vui vẻ nữa hay sao?”

Nam Cung Sanh nửa buồn cười nâng cổ tay mình đang chảy máu lên điểm vào huyệt cầm máu rồi coi như không có chuyện gì bảo: “Doạ người thực vui vẻ quá ha! Ngươi doạ ta một lần, ta trả lại cho ngươi một lần, như vậy công bằng quá còn gì!”

Tiêu Tử Y bị hắn làm cho giận sôi lên, nhưng mà tức giận chỉ qua đi trong nháy mắt, nàng mới nhớ tới mà sợ. Nếu mà không có lời của hắn mới vừa rồi thực sợ suýt chút nữa thì mất mạng thật. Chân mềm nhũn, Tiêu Tử Y lập tức ngồi bệt xuống đám cỏ, hai tay vòng qua đầu gối lạnh run rẩy.

Thế này mới giống một thiếu nữ bình thường chứ.

Nam Cung Sanh thở dài, hạ thấp người quỳ gối trước mặt Tiêu Tử Y, nhìn nàng chôn đầu vào trong khuỷ tay, nhẹ giọng nói với nàng, “Công chúa à, hiện giờ người đó muốn hại người, chắc chắn nghĩ người đã chết rồi. Người có nghĩ tới nhân dịp này lợi dụng để….

Tiêu Tử Y nghe vậy thì rùng mình, lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Bên tai truyền đến tiếng kêu của Nam Cung Tranh cách đó không xa, Tiêu Tử Y chỉ biết im lặng nhìn vào con ngươi thâm thuý đen như bóng đêm của người đàn ông này.

Đằng sau lời của hắn vừa nói…nàng biết rõ là cái gì.

Hắn đang hỏi nàng có muốn trực tiếp mượn cơ hội này, mở cửa nhà lao này thoát đi hay không…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play