Tiêu Tử Y ôm Tiêu TRạm đi một mạch trở về cung Trường Nhạc, trên đường đi Thuần Phong định thay nàng ôm Tiêu TRạm nhưng nàng kiên quyết không cho.
Hai tay nhỏ bé của Tiêu Trạm vươn ra sau lưng Tiêu Tử Y, lặng lẽ nghĩ ngợi. Hoá ra không phải rất tốt sao? Bé còn tưởng là bác do phụ vương gọi tới đây nữa cơ đấy, kết quả phát hiện ra hình như bé đã lý giải sai rồi. Quan hệ của hai người lớn hình như lại càng phức tạp thêm, tiểu bác mới vừa rồi dĩ nhiên cấm bé từ nay về sau không được tới chỗ phụ vương nữa. Sao có thế vậy chứ….Sao lại thế….
Dọc đường đi Tiêu Tử Y rất nghiêm nghị, cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, tránh làm cho bé Trạm Nhi sợ. Một người cha, làm sao lại có thể đem con mình quên mất chứ? Bất luận thế nào thì cũng không thể tha thứ được chuyện này.
Nàng còn tưởng rằng, Tiêu Cảnh Dương đã thay đổi, hắn đã quyết tâm buông tha cho hết thảy, cố gắng làm một người cha tốt. Hoá ra hắn vẫn chưa để TRạm Nhi trong lòng, thậm chí có khả năng còn lấy bé ra làm công cụ để tranh giành quyền lực cũng nên.
Lòng nàng càng nghĩ càng thấy lạnh.
Tiêu Tử Y bước vào cung TRường Nhạc thì đã thấy Như Lan và bé Vân Tuyển đứng đằng xa trước cửa điện Vĩnh Ninh nhìn ngó xung quanh. Thấy nàng ôm bé Tiêu TRạm về, bé Vân Tuyển lập tức chạy lọt tọt xuống bậc thang.
“Sao vẫn còn chưa ngủ?” Cho dù trong lòng đang tức giận, đối mặt với một khuôn mặt thiên thần ngây thơ, Tiêu Tử Y vẫn có thái độ mềm mỏng ôn nhu hỏi.
“Sao mà ngủ được chứ?” Lí Vân Tuyển thản nhiên nói. Cô bé ngẩng đầu lên nhìn Tiêu TRạm trên vai nàng, chiếc miệng nhỏ mím lại thành đường thẳng tắp, bất an hỏi: “Công chúa tỷ tỷ à, TRạm Nhi không sao chứ?”
Mắt Tiêu Tử Y nhìn Tiêu TRạm trên vai nàng đang ngủ, cười yếu ớt bảo: “Không sao, bé đã ngủ rồi, hôm nay ở đây một đếm….Bé Tuyển Tuyển con đi ngủ trước đi, sáng sớm ngày mai chúng ta quyết định chỗ nào đi chơi nhé”
Lí Vân Tuyển gật gật đầu, được Như Lan nắm tay đi vào điện Vĩnh Ninh.
Tiêu Tử Y thở dài, ôm Tiêu Trạm tới phòng của nàng. Đi một mạch tới đặt tiểu bảo bối lên giường, bé ngủ thực sự rất say. Tiêu Tử Y xoa bóp cánh tay tê mỏi, mới nghĩ tới một đứa bé bốn tuổi cũng thật nặng, mà nàng suốt dọc đường đi cứ thế ôm bé một mạch trở về.
Nhìn Tiêu TRạm cực kỳ đáng yêu ngủ say, Tiêu Tử Y kìm không nổi đưa tay ra nhẹ nhàng xoa vào khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của bé.
Làm một đứa bé thật hạn phúc quá, chuyện gì cũng coi như rất đơn giản, rất nhiều chuyện đều không hiểu gì, mỗi ngày chỉ cần ăn ngon cũng thấy vui vẻ, cũng thấy hạnh phúc lắm rồi, cũng thấy rất là thoải mái.
Nhưng may mắn thay TRạm Nhi vẫn chưa phát hiện ra chuyện phụ vương quên mình. Nếu không chuyện này tuyệt đối trở thành vết thương lòng rất sâu ha.
Cẩn thận lấy chăn đắp trên người Tiêu TRạm, Tiêu Tử Y sợ làm bé tỉnh, nên chỉ cởi giầy cho bé.
“Công chúa” Như Lan lúc này đứng gần bên gọi khẽ.
Tiêu Tử Y lấy ngón tay giơ lên bảo yên lặng, sau đó lấy chăn đắp cho Tiêu TRạm tử tế lúc này mới đứng dậy đi ra phòng ngoài….nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Công chúa, thái tử điện hạ tới, ở ngay bên ngoài ạ” Như Lan không biết tột cùng xảy ra chuyện gì, chỉ là rất ít khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của công chúa như thế, hơn nữa nghe tới hai chữ thái tử thì sắc mặt càng thêm khó coi hơn.
“Bé Vân Tuyển đâu? Đã ngủ chưa? ” Tiêu Tử Y mặc kệ Tiêu Cảnh Dương, mở miệng ra hỏi tình hình bé Vân Tuyển trước.
“Vâng, bé Vân Tuyển rất biết điều đã đi ngủ rồi” Như Lan bẩm báo quy củ, không dám nói gì vô nghĩa trước mặt Tiêu Tử Y đang nổi nóng.
Tiêu Tử Y nhìn lướt qua bên ngoài, thấy trong đình viện bóng người cao lớn, không khỏi hít sau một hơi ngăn chặn lửa giận bùng phát.
“Công chúa…” Như Lan sợ hãi nhắc nhở. Dù thế nào thì cũng không nên để cho thái tử điện hạ đứng ở san nói vọng ra…
“Ngươi đi xuống trước đi, ta không muốn ai quấy rầy” Tiêu Tử Y thản nhiên nói, định nể mặt mũi hoàng đế tương lai này chút, không cho người hầu thấy hắn bị nàng thuyết giáo một trận.
Như Lan ngoan ngoãn lui ra, còn cẩn thận đem cửa đóng lại.
Tiêu Cảnh Dương biết nàng rốt cục thấy hắn rồi liền vội vàng bước thẳng tới.
Tiêu Tử Y đi qua tẩm cung của nàng xuyên ra ngoài tới vườn hoa nhỏ bên trong. Dưới ánh trăng Tiêu Cảnh Dương như bóng ma dần dần hiện ra từ trong bóng tối, trên mặt hiện lên vẻ nóng ruột lo lắng.
“Tử Y, TRạm Nhi đâu rồi? Bé thế nào?” Tiêu Cảnh Dương nhíu mày hỏi, cặp mi cong dài nhíu lại, trong mắt tràn ngập sự hối hận.
Tiêu Tử Y mặt lạnh lùng thản nhiên bảo: “Đã ngủ. Thái tử điện hạ cũng mời về nghỉ tạm đi thôi”
Tiêu Cảnh Dương nghe thấy Tiêu Tử Y xưng hô lạ vậy thì không khỏi sững sờ, lúc này mới để ý tới vẻ mặt lạnh như băng của nàng, cười khổ bảo: “Tử Y, hoàng huynh sai rồi, ta đến để giải thích”
“Ta không cần huynh giải thích, cũng không muốn nghe” Tiêu Tử Y hạ giọng lãnh đạm nói, còn lý do gì nữa đây, có thể làm cho một người cha quên mất đứa con của chính mình chứ?
Tiêu Cảnh Dương biết là nàng sợ làm Tiêu TRạm trong phòng thức giấc, cũng hạ giọng xuống nói: “Tử Y à, tuy muội và ta ở chung không lâu nhưng cách làm người của hoàng huynh muội còn không rõ hay sao? Lần này thực sự là hành động vô tâm thôi mà” Tiêu Cảnh Dương chắc chưa bao giờ xin lỗi người nào cả nên nói lời ngốc nghếch không biết làm cách nào mới kéo lại được lỗi lầm của chính mình.
“Cũng chỉ vì hành động vô tâm mới càng làm cho người ta thương tâm thôi” Tiêu Tử Y nhếch miệng lên lộ ra một vẻ lạnh băng, cười trào phúng nói, “Vậy thuyết minh căn bản trong lòng huynh không có TRạm Nhi”
Tiêu Cảnh Dương khó xử nhìn nàng, muốn nói nguyên nhân thực ra. Chả nhẽ hắn phải nói thẳng ra suy nghĩ là không có khả năng cưới nàng vào cửa sao, có tật mình nên đến mức đem tất cả mọi chuyện quên đi sạch kể cả chuyện đang cùng Trạm nhi chơi trò trốn tìm nữa.
Tiêu Tử Y mắt nhìn thấy bộ dạng này của Tiêu Cảnh Dương, tức cũng không có chỗ phát ra, bực mình xoay người muốn rời khỏi.
Dĩ nhiên là Tiêu Cảnh Dương không thể cho nàng cứ vậy rời đi rồi, nên đưa tay ra nắm lấy tay nàng, trầm giọng bảo: ‘Tử Y à, đêm nay lần đầu tiên ta mới ôm Trạm Nhi vào lòng, cũng là lần đầu tiên kể từ lúc bé sinh ra tới nay”
Tiêu Tử Y ngẩn ra, đối diện trước mặt nàng chính là phòng của nàng. Ở trong phòng ánh lên ánh sáng ngọn đèn mờ ảo kia, TRạm Nhi đang chìm vào mộng đẹp trong đó. Nàng dường như có thể nhìn xuyên thấu qua bức tường nhìn thấy vẻ mặt ngủ đáng yêu của bé.
Một đứa bé đáng yêu như thế, vì sao cha của bé lại nói cho nàng biết hôm nay mới là lần đầu ôm bé đây?
Tiêu Tử Y đột nhiên tỉnh ngộ, có lẽ nàng đã coi chuyện xảy ra quá đơn giản rồi, Trước đây Tiêu Cảnh Dương cũng không phải vì bề bộn nhiều việc mà cố ý xa cách con mình, biết đâu trong đó nghe chừng còn có nguyên nhân gì mà nàng chưa biết.
“Vì sao vậy?” Tiêu Tử Y chậm rãi hỏi. Mãi cho tới lúc nói ra nàng mới phát giác cổ họng mình đã sốt ruột tới mức khô khàn khàn. Nàng có dự cảm, nguyên nhân này chắc chắn Tiêu Cảnh Dương cũng vẫn không chịu nói ra. Hoặc là nói với người khác không thể nói ra được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT