Tiêu Tử Y cảm thấy hơi thở Tiêu Cảnh Dương phả ra tại cổ nàng, có cảm giác tê tê dại dại làm cho nàng hầu như đứng không vững nữa. Tất cả đều phải nhờ hai tay của nàng chống vào cửa sổ mới không để cả người đổ cả vào lòng của hắn.
Nhưng với câu hỏi của Tiêu Cảnh Dương, nàng hoàn toàn không có cách nào trả lời. Làm sao mà nàng có thể nhớ rõ chứ? Nàng cũng không phải Tiêu Tử Y trước kia nữa rồi. Tiêu Cảnh Dương chỉ dùng tâm tính đối đãi muội muội để đối đãi với nàng thôi, nhưng mà đối với nàng mà nói, Tiêu Cảnh Dương cũng không phải anh mình, mà là một người đàn ông nha!
Tiêu Cảnh Dương thấy Tiêu Tử Y không trả lời khẽ cười bảo: “Cũng đúng, ta đều hồ dồ rồi, năm đó muội mới có hai ba tuổi thôi, sao có thể nhớ rõ được chứ”
Tiêu Tử Y liếm liếm môi khô, cẩn thận hỏi lại: “Muội….Trước kia rất thích chơi ở đây sao?” Phía sau truyền tới súc cảm làm Tiêu Tử Y bừng tỉnh hiểu a đó có thể đủ để khiến người ta hoà tan cảnh ôm ấp nồng cháy. điều này không khỏi làm lòng nàng hoài nghi không tan được. Tiêu Cảnh Dương thực sự đối đãi với nàng tốt như vậy sao, là vì nàng là muội muội của hắn sao?
NHưng kiểu gì cũng thấy họ trải qua chuyện kiểu này cũng tổn thọ quá đi.
“Đúng vậy ha, lúc đó ta cũng chỉ vừa tròn mười tuổi thôi, vì biết được mười ba tuổi sẽ chuyển ra khỏi cung Vị Ương mà tới ở đây nên lúc nào cũng tranh thủ chạy tới chỗ này xem nơi sắp thuộc về mình. Tử Y à. Muội lúc còn nhỏ cũng rất thích bám chặt lấy ta, lúc nào cũng chảy nước miếng túm tay áo của ta không cho ta chạy trốn” Tiêu Cảnh Dương chậm rãi nói xong, dường như nhớ lại mười một mười hai năm trước, cái thời thơ ấu vô tư lự kia. Nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, hắn bỗng dưng muốn trở về cái thời hình ảnh có một cô bé không tình nguyện chỉ cao đến nửa người hắn cứ chơi đùa trên cỏ.
“Làm sao bây giờ? Tử Y à, ta rất muốn trở lại lúc đó một lần nữa….” Sau đó, chắc chắn sẽ không để nàng bị người ta cướp mất ra khỏi tay mình, như vậy dì Vân sẽ không bi thương đến mức rơi lệ rồi ra đi vĩnh viễn.
Nhưng nửa câu nói sau Tiêu Cảnh Dương không thể mở lời ra nổi. Chỉ có thể dùng sức ôm chặt Tiêu Tử Y vào lòng, xác nhận cuối cùng hắn cũng đã tìm được nàng hoàn hảo không tổn hao gì trở về.
Chỉ tiếc là người nhớ kỹ bảo vệ nàng đã không còn nữa.
Có thể bảo vệ được nàng cũng chỉ có hắn thôi.
Tiêu Tử Y không cảm nhận được sự phức tạp trong tim người đàn ông đằng sau, còn tưởng rằng trong lòng hắn đang tưởng nhớ những kỷ niệm đã qua ở thời thơ ấu. Nàng bắt buộc chính bản thân mình xem nhẹ hai tay bên hông nàng, thản nhiên bảo: “Càng trưởng thành lại càng thấy được mình trở nên ngày càng xa lạ, lại càng hoài niệm những gì đã qua. Hoàng huynh à, Huynh đều hối hận đến như thế chả nhẽ cũng muốn Trạm Nhi sau này cũng giống huynh hối hận vậy sao?”
Tiêu Cảnh Dương nghe vậy sửng sốt, từ trong ký ức đột nhiên bừng tỉnh. Đúng vậy, nàng cái gì cũng không biết, tốt nhất là cái gì cũng đều không cần biết.
Hắn hi vọng nhiều là nếu hắn cái gì cũng không biết hẳn là tốt hơn!
Thực ra có rất nhiều lần hắn đều tự hỏi mình năm đó ở đây nhìn thấy một cảnh kia có thật vậy không?
Có phải là do ánh mặt trời làm con người bị chói mắt không? Có phải là lỗi của hắn hay không? Nhưng cứ lần nào nhớ lại lại làm cho hắn một lần nữa thừa nhận chỗ hắn đã thấy toàn bộ đều là sự thật.
Tiêu Tử Y cảm thấy Tiêu Cảnh Dương đang từ từ buông ra, rốt cục nghẹn một hơi có thể thả lỏng. Ông trời ơi, lần sau nhớ nhắc con đừng có một mình tìm Tiêu Cảnh Dương hai người đơn lẻ trong một phòng nha. Huynh muội lúc đó nên duy trì một chút khoảng cách là tốt nhất mới dúng.
“Tử Y à, muội thực sự thích Trạm Nhi sao?” Tiêu Cảnh Dương bỗng dưng hỏi nghiêm túc.
Tiêu Tử Y ngẩn người lập tức chất vấn trở lại: “Chả nhẽ huynh không thích bé sao?”
ooTiêu Cảnh Dương khẽ nhếch môi cười, vươn tay vén những sợi tóc mai của nàng lại sau tai, cười tươi bảo: “Không có ý gì đâu, hoàng huynh chỉ tò mò thôi, bé Tử Y trong mắt ta vẫn chỉ là một cô bé luôn đứng sau ta chảy nước miếng kéo góc tay áo ta thôi, lúc nào thì đã trở nên lớn như vầy lại còn biết chăm sóc che chở người ta nữa chứ”
Tiêu Tử Y nhìn thấy rất rõ trong đáy mắt của hắn có thể bị chết chìm vì được yêu thương, chớp mắt tự khinh bỉ chính mình vừa rồi còn hoài nghi hắn. Đúng vậy, nhìn vào đáy mắt hắn, nàng vĩnh viễn đều là một cô bé trong ấn tượng năm nào của hắn, vì thế hắn mới đối xử tốt vô điều kiện với nàng.
Nhưng mà nàng không phải vậy. Hay có thể là giả vờ với nàng với nàng đây?
Tiêu Tử Y chỉ cảm thấy một luồng sóng lớn đánh tới vùi dập sự ghen tuông trong lòng, đã bao năm rồi nàng vẫn cứ đi tìm người thân thuộc của nàng. Nàng nghĩ là mình đã tìm được rồi.
“Hm…đừng khóc, nói gì thì muội vẫn là đứa trẻ, khóc là để cho hoàng huynh đây xem sao?” Tiêu Cảnh Dương dở khóc dở cười lấy mu bàn tay lau nước mắt tràn trên mặt Tiêu Tử Y, càng lau lại càng nhiều hơn. “Tử Y à, mấy năm nay muội sống có tốt không? Chả lẽ không có người nào đối xử tốt với muội sao?” Tiêu Cảnh Dương đột nhiên nghĩ tới điều đó, giọng có chút lạnh đi.
Tiêu Tử Y nghe vậy thì lắc lắc đầu, lấy tay áo mình lau nước mắt lung tung, cong khoé môi lên cười bảo: ‘Họ đối xử với muội tốt lắm, nhưng lại không giống nhau. thực sự không giống nhau” Trong cuộc đời nàng, người đối tốt với nàng cũng rất nhiều rất nhiều, đáng tiếc là không giống nhau. Người thân, là không một ai có thể thay thế được.
Tiêu Cảnh Dương nhìn nàng mắt lệ rơi lấp lánh, lâm vào trầm tư, rất lâu sau đó mới lên tiếng: “Hiện giờ ta bổ khuyết còn kịp không?”
Tiêu Tử Y cười nhào vào trong ngực hắn, không hề có chút cố kỵ cứ lau nước mắt vào y phục hắn, “Đương nhiên là kịp rồi, hoàng huynh phải nhớ rõ là đối tốt yêu muội đó nha! Muội nhưng là sẽ chọc cho phiền toái ghê lắm đó”
Thật tốt quá, nàng đã sớm mơ ước có một người anh trai…không biết có cảm giác thế nào. Thì ra chính là ở chỗ chẳng kiêng kị gì mà làm nũng, chính là kiểu làm cho người ta rơi lệ ấm áp nha!
“Khụ, Tử Y à, dĩ nhiên là hoàng huynh sẽ đối tốt và yêu thương muội nhất rồi. Chỉ là…À, ta vừa mới hỏi là Trạm Nhi….” Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng khó xử của hắn, hắn ngốc vươn tay ra vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, vừa tán gẫu vừa thể hiện tình cảm an ủi.
“…..” Tiêu Tử Y cầm quần áo của Tiêu Cảnh Dương lau nước mắt – ngừng động tác giữa chừng.
“Tử Y à, muội nói, Trạm Nhi có thể cảm thấy ta là phụ vương không có trách nhiệm hay không? Aizz, giờ mới nhớ tới, mấy năm gần đây ta căn bản là không chăm sóc tốt cho bé…” Vị kia giờ mới phát giác ra mình là người đàn ông không xứng đáng làm cha, vẫn không phát hiện ra sự khác thường của bảo bối muội muội trong lòng mình, vẫn ngốc nghếch hối hận nói.
“…..” Hiện giờ Tiêu Tử Y chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu đó là nàng thực sự muốn đem toàn bộ quần áo của người đàn ông này làm giấy lau!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT