Trong ánh sáng nhàn nhạt toả ra từ chùm đèn Italy sang trọng, tiếng dao nĩa chạm nhau thỉnh thoảng lại vang lên trong nền nhạc Jazz dịu êm.

Cả một căn phòng rộng lớn như thế này, chỉ để dành cho tôi một mình độc ẩm. Tôi nhếch môi, vươn tay tao nhã nâng ly rượu đến gần kề miệng để thưởng thức, còn chưa kịp uống thì đã bị người phía sau vỗ vào lưng một cái, nghe thấy giọng nói đều đều của người phụ nữ cắt ngang.

"Cô Phương, cô lại khom người nữa rồi. Quy tắc đầu tiên của một quý cô, đó là dù trong bất kì hoàn cảnh nào, sống lưng cũng phải thẳng."

Tôi gật đầu như gà mổ thóc:"Vâng vâng, chị nói chí lí. Em xin được tiếp thu."

Người phụ nữ lắc đầu, đẩy cặp kính hơi xếch mắt, lại từ tốn nói.

"Cô Phương, những lúc thế này cô chỉ cần nói:"Vâng, tôi hiểu" là được."

Hỏi tôi làm sao lại rơi vào tình cảnh này à? Hỏi đi, ai đó làm ơn hỏi đi. Hic, không ai hỏi thì tôi tự trả lời vậy, đều là tại anh chứ ai!

Nằm ở nhà ăn chơi được ít hôm, anh lại nhàm chán bày việc cho tôi làm. Dạo trước là đi học nấu ăn, giờ thì lại đi học nghi lễ trên bàn ăn. Thật khổ, muốn ăn một bữa cơm cũng khó!

Tính từ thời điểm tôi bước chân vào nhà hàng này, tôi đã đặt mông ngồi đây gần hai tiếng rồi, những hai tiếng cơ đấy, mông cũng nhanh phát cứng lại, mỗi lần nhúc nhích là y như ngổm ngang ngồi trên đống lửa. Ấy thế mà người phụ nữ thoạt nhìn đã qua tuổi trung niên này, từ đầu buổi tới giờ vẫn luôn đứng bên cạnh tôi mà không hề than lấy một tiếng, vẻ mặt nhàn nhạt hệt như là đã quen với điều này lắm rồi vậy, không biết anh là từ đâu mà mời được người tới.

"Đây là cô Ngô, từ giờ cô ấy sẽ phụ trách giúp đỡ cô làm quen với những lễ nghi căn bản. Cô Ngô đã có nhiều năm kinh nghiệm trong việc quản giáo, không ít các tiểu thư khuê các đã thành danh qua tay cô ấy, cô hãy đi theo cô Ngô nhìn cô ấy mà học tập."

Anh nói thì dễ lắm á, anh thử ngồi đây một buổi mà xem, khi đứng lên mông anh không vuông một góc chín mươi độ với cái ghế mới là lạ.

Cạch.

Cậu bồi bàn đặt bát súp trước mặt tôi, mỉm cười làm tư thế mời, nhẹ gật đầu một cái rồi rời đi. Tôi âm thầm cảm thán trong lòng, tặng một Like cho nhà hàng năm sao này. Đội ngũ nhân viên phục vụ mới chu đáo và chuyên nghiệp làm sao, đó là chưa kể ở đây toàn là trai thanh nữ tú. Ăn sướng miệng nhìn sướng mắt, thêm một Like nữa cho nhà hàng này.

"Cô Phương."

Dường như nhận ra sự lơ đãng của tôi, cô Ngô lên tiếng kéo lại đôi mắt mơ màng đang chăm chăm nhìn vào bờ mông của cậu bồi bàn. Khụ khụ, tôi thề là tôi không có bất kì ý nghĩ xấu xa nào với cậu ta hết. Đánh chết tôi cũng không khai là cậu ta chưa "khoá cửa sổ", lộ ra cái quần trái tim màu hồng hồng bên trong đâu.

"E hèm, cô Phương." Cô Ngô kiên nhẫn gọi tên tôi, giọng nói vẫn từ từ chậm rãi như thế, nhưng tôi có thể nhận ra tần số biến động trong câu từ đó. Chắc cô ấy sẽ không vì lúc tôi ăn thịt bò quên chưa chùi mép, uống rượu bị sặc mà ho văng đầy bàn, hay cả lúc tôi lột tôm mà bay nguyên cái vỏ vào mặt cô ấy,.. mà nổi giận đâu ha?

Này cũng không thể trách tôi được, có ai mới đầu vào mà đã quen với việc đang ăn mà có người đứng dòm miệng bắt lỗi bắt phải đâu cơ chứ. Tôi đây là bị căng thẳng, là bị căng thẳng đó. May mắn là nó không ảnh hưởng nhiều đến khẩu vị của tôi, tôi thật là dễ nuôi mà.

"Cô Phương, cô đã biết cách dùng qua món súp chưa?"

Chuyện, cứ cho hết vào miệng là xong, đó là cách duy nhất để thức ăn đi thẳng tới bao tử.

Nhưng đó là cách thông thường thôi, bây giờ học làm quý cô rồi thì phải đi đường vòng vèo một chút.

Tôi mỉm cười khiêm nhường, nói:"Cái đó thì, hay là chị đợi em ăn xong rồi nhận xét nha?"

Không nhìn đến đôi mắt trợn ngược của cô Ngô, tôi bắt đầu nhớ lại kinh nghiệm mười mấy năm luyện phim và luyện truyện, tuyệt đối không thể để những năm tháng mài mò đó trở thành công cốc vô nghĩa.

Xem nào, nếu tôi nhớ không lầm thì khi ăn súp không được phát ra tiếng động, đây là cố kị lớn nhất trên bàn ăn. Người ta sẽ nhìn vào cách ăn súp mà đánh giá con người bạn, là chợ búa hay tiểu thư, ở một phút này là lòi ra hết. Tiếp theo thì sao nữa nhỉ? Hình như, là phải nghiêng cái thìa theo một góc bốn mươi lăm độ giữa răng và môi, rồi thông qua khe hở giữa đường tơ kẻ chỉ, để cho nước súp chảy vào mặc kệ nó còn nóng hay nguội. Có thể nói, bát súp chính là một thử thách cấp độ khó, là điều kiện tiên quyết để lọt vào mắt xanh của bà thông gia.

"Cô Phương." Cô Ngô lại lên tiếng, giọng cô ấy có chút run run giống như đang áp chế điều gì đó.

"Vâng, chị gọi em." Tôi chu môi, cố gắng kiềm giữ đôi tay đang run rẩy, truyền đến cái thìa run bần bật, từ từ đưa nước súp tiếp cận vào gần miệng, dừng lại một giây để trả lời cô ấy.

Nếu tôi có thêm hai con mắt nữa mọc trên đỉnh đầu, tôi nhất định sẽ trông thấy, trên trán của người được xưng tụng là bậc thầy của quý cô đó, có hai cái dấu tức giận nho nhỏ xinh xinh đang dần biến lớn.

"Cô đã ăn bát súp này được hơn nửa tiếng rồi, phải mất thêm bao lâu nữa thì cô mới dùng xong nó?" Có lầm không nhỉ, dường như tôi vừa nghe thấy tiếng cô ấy nghiến răng kèn kẹt thì phải?

Để giải đáp cho vấn đề thâm sâu này, tôi giương mắt nhìn vào bát súp, ước lượng một chút rồi nói.

"Chắc cũng phải nửa tiếng nữa chị à, để em vớt hết mớ thịt lên ăn cái đã." Phải nói chứ, tôi thật sự vô cùng khâm phục bản thân mình, có thể kiên nhẫn ngồi lâu như vậy mà không cầm bát súp này lên húp "Rột rột" một phát cho xong.

Bịch.

Đang tính húp thêm một thìa súp nữa, phía sau thình lình vang lên tiếng vật nặng ngã xuống, khiến tôi không thể không quay lại. Cô Ngô đã lăn đùng ra, ăn dằm nằm dề trên đất.

Tôi hoảng hồn đứng bật dậy, vô tình kéo luôn cả tấm khăn trải bàn và cái ghế ngã đè lên người cô Ngô. Không quản một thân cô dính đầy nước súp, tôi vội vã đi đến nâng cô dậy.

"Chị ơi, chị làm sao rồi? Mau lên tiếng trả lời em đi chị, chị đừng làm em sợ!"

Tôi la lên vỗ vỗ vào mặt cô Ngô, ra sức lay lay để cho cô nhanh chóng tỉnh lại. Mắt khẽ đảo, tôi chợt thấy một tay cô Ngô đang giữ chặt lấy gáy. Là bị chuột rút sao?

"Chị đã mua bảo hiểm chưa?" Như sợ cô Ngô không nghe thấy mà tôi lớn tiếng gào lên:"Nếu chị chưa mua thì nằm đây đợi em một lát, em đi kiếm dầu nước xanh về sứt cho chị."

Xuất phát từ lòng quan tâm, sợ cô Ngô không có bảo hiểm y tế vào nằm viện sẽ phải chịu chi phí đắt đỏ. Dù sao thì cũng chỉ là chuột rút thôi, có dầu nước xanh rồi thì nằm một chút là khỏe ngay ấy mà. Nhưng tôi đã lầm, một lúc sau, tôi phát hiện cô Ngô có thêm triệu chứng là sùi bọt mép.

Ò..E..Ò..E..!!!

Nhìn hai nhân viên cứu hộ đẩy cô Ngô lên xe cứu thương, nghe thấy mọi người xung quanh bàn tán không biết có phải là do bị ngộ độc thực phẩm hay không? Lại dưới ánh mắt còn nóng bỏng hơn cả tia lazer của toàn thể nhân viên trong nhà hàng, đang lưu luyến đục lỗ khoét ốc trên người tôi. Tôi âm thầm ra một thân mồ hôi hột, gãi gãi đầu.

Giờ này chắc là gọi cho anh được rồi nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play