Lướt qua mặt đường như đổ lửa, nhiệt độ bên ngoài lúc này đã trên 35 độ C. Tuy chưa đến ngưỡng có thể chiên trứng trên lòng lề đường, nhưng tuyệt đối có thể giúp cho mọi người có được làn da Châu Phi mạnh mẽ mà không tốn xu nào.

Thu lại cái mặt ngơ ngác đang nhìn ra mặt đường băng băng, tôi nghiêng người tựa vào lưng ghế sau mềm mại. Lúc này trong xe vang lên một bản tình ca nhè nhẹ, rất thích hợp để xua đi cơn bực dọc vì thời tiết nóng bức bên ngoài. Tôi thở ra một hơi, thả mình vào giai điệu trầm bổng êm ái,taycũng không nhàn rỗi mà tiếp tục công trình vĩ đại của đời người..

... .........Cạp bắp!

Ôm mặt. Đừng hỏi tôi bắp ở đâu ra! TT..TT

Kết thúc chuyến nghỉ mát ở quần đảo thiên đường, tôi vàanhvui vẻ kéo theo va-li trở về nước. Lúc đi thì đồ đạc chẳng có bao nhiêu, nhưng lúc về thì hai va-li cũng không nhét hết được, chủ yếu đều là quà lưu niệm tôi mua để tặng mọi người. Khụ khụ, chứ không phải là khoe tôi được đi chơi nước ngoài đâu nhé! *cười toe toét*

Sau chuyến nghỉ mát này, khoảng cách của vợ chồng nhà tôi rõ ràng là biến chuyển nghiêng trời lệch đất. E hèm, thật ra cũng không đao to búa lớn đến vậy, nhưng mọi người phải thông cảm cho một điều là, người đang yêu đơn phương như tôi rất nhạy cảm và rất dễ kích động, hun một cái thôi cũng đủ làm lí do để xung từ trận nhỏ thành trận lớn đấy nhé! *hoá thành tôm luộc*

Trước đây,anhchỉ là một bộ dáng lạnh nhạt săn sóc, dù có chung chăn gối kề cận ở bên nhau, thì giữa tôi vàanhluôn có một bức tường vô hình chắn ngang giữa hai người. Hiện tại thì khác,anhvẫn như cũ ân cần đối đãi với tôi, nhưng hành động và cử chỉ củaanhlại mang đến cho tôi cảm giác an toàn hơn bao giờ hết.

Trước đây, chúng tôi là người dưng. Còn hiện tại, chúng tôi là gia đình.

Cười nhăn răng. Kể từ khi nhận ra sự thật này, tôi không biết đã ngoác miệng cười bao lâu rồi nữa. Mải đến khi xuống sân bay rồi lao thẳng vào viện răng hàm mặt, tôi cuối cùng cũng khép miệng được dướitaynghề cao siêu của bác sĩ.

Chào bác sĩ, hẹn khi khác tôi lại đến nữa nhé! *cười, ai u ~ *

Có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ vào công lao to lớn muốn sớm ngày bồng cháu của mẹ chồng. Nhờ mẹ đút lót.. Ấy nhầm, là nhờ mẹ chủ trương tặng cho hai tấm vé đi du lịch, mà tôi mới thành công đu được một chânanhvề nhà.

Kể ra thì, tôi cũng đã rất phấn đấu và nổ lực đó chớ. Nhờ nghiêm túc tuân thủ ba nguyên tắc vàng:Thúc đẩy, xây dựng và tiến tới của thời đại. Tôi không quản nắng mưa, ngày đêm ra sức cắn hạt dưa không ngừng nghỉ. Cuối cùng, tôi cũng học được cách tách hạt dưa mà không cần nhờtay. Yeah!! TT^TT9

Nghiêm mặt trình bày. Mọi người chớ có nghĩ tôi đang làm trò vô ích, thật ra đây là một âm mưu tầm cỡ quốc tế ẩn sau cái vỏ bọc nhàn nhã cắn hạt dưa xem phim Hàn. Ăn được hạt dưa là một chuyện, nhưng cắn được một hạt dưa còn nguyên vẹn lại là một chuyện khác. Nói sâu xa thế thôi, chứ mục đích thật sự của tôi chính là..

E hèm, quay mặt sang chỗ khác. Khụ khụ, là để.. là để học cách hôn nha! *đỏ mặt*

Sau hai tuần trôi qua, kĩ năng hôn của tôi đã đạt được những tiến bộ nhất định. Tuy vẫn còn cách cảnh giới thần thánh "Hôn kiểu Pháp nồng nhiệt" khá xa, nhưng ít ra thì từ giờ tôi cũng không còn là con gà giò trong việc chỉ bị động tiếp nhận nữa, tôi đây cũng biết phản công chứ bộ. Có thể thấy được điều đó sau mỗi lần tôi thành công cưỡng hônanh, vẻ mặt dục hỏa khó nhịn đó, đúng là bức người ta phải đảo chính phạm tội mà. Nhưng chưa kịp làm ra điều gì kinh thiên động địa, thì tôi đã ngã xuống trong vũng máu mũi của chính mình, hi sinh oanh oanh liệt liệt trước thềm cửa cách mạng của thắng lợi. TT..TT

Ôngxã,bodyanhđúng là thứ vũ khí giết người không đền mạng! Bất quá,emcam tâm tình nguyện chết dưới thânanh! =)))

Tuy nhiên, cái gì cũng có cái giá của nó. Tôi đạt được kĩ năng pk hôn môi, nhưng bù lại những ngày sau đó tôi không dám đặt mông ngồi đâu. Đơn giản, ha ha, tôi bị táo bón rồi! Này đúng là tự làm tự chịu mà, thật là đau khổ quá đi thôi! TT..TT

"Còn bao lâu nữa thì đến vậyanhLâm?"

"Thưa phu nhân, khoảng nửa tiếng nửa thì sẽ đến biệt thự của lão phu nhân!"

Mắt tôi giật giật, môi tôi cũng giật giật. Ngước nhìnanhthanh niên tuổi đời còn khá trẻ kia, thật sự là giống như ăn khổ qua mà đắng nghét cả miệng.

Phu nhân? Tôi đã già đến vậy rồi sao?

Đưataysờ sờ mặt mình. Thật sự thì,anhcó thể lừa dối gọi tôi hai tiếng "Tiểu thư!" để tôi biết tôi còn trẻ mà!! QwQ

"AnhLâm, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi đúng không?"

Chớp chớp mắt, cứ cảm thấy vẻ mặt này củaanhtrông quen quen làm sao, đặt biệt là bộ dáng cứng ngắc cùng cách xưng hô cẩn trọng đó. Rất giống như.. giống như..

"Anhcó quen người nào gọi là Lâm Khiết không? ..Ai u!!!"

Thình lình xe thắng đột ngột khiến tôi giật nảy người đâm sầm về phía trước, cái trán đáng thương cụng mạnh với lưng ghế thật sự là rất đau. Tôi rơm rớm nước mắt nhìn vẻ mặt hối lỗi củaanh, hơi do dự che cái cục u trên đầu rồi hỏi.

"AnhLâm,anhkhông làm sao chứ?"

Có chuyện gì màanhxúc động mạnh dữ vậy?

"Tôi không sao, thật sự xin lỗi bà, phu nhân!"

Giờ thì đến phiên tôi xúc động mạnh nè!Anhvừa thăng cấp cho tôi từ "cô" lên thành "bà" luôn hả, không thể tin được mà!!!! QAQ

Kiềm chế ý nghĩ muốn phun bắp vào mặt người đang nghiêm túc cầm lái, tôi hít hà một hơi ổn định lại cái mặt đã méo xẹo của mình. Cẩn thận suy nghĩ, tôi rốt cuộc là đã lỡ lời nói gì màanhlại phản ứng mất kiềm chế như vậy?

Cũng may là tôi không sở hữu IQ của cá, cú va chạm vừa rồi cũng không làm tôi "mất trí nhớ" tạm thời. Vậy nên, tôi rất hào phóng lặp lại câu hỏi lần nữa.

"AnhLâm,anhbiết chị Khiết.. Oaa!!!!"

Lần thứ hai "thân thiết" cạ đầu với lưng ghế khiến tôi nhận ra một điều..

Đề tài cấm kị! Đây chính là đề tài cấm kị!!!! Nghi là mở miệng hỏi thêm lần nào nữa, không vào nhà xác thì tôi cũng lết vào nhà thương điên!

Rốt cuộc là sao đây nha? Tôi bất quá chỉ hỏi về bà bạn của mình thôi mà, vì cớ gì màanhlại "nóng" trong người như vậy? Nhưng tôi không có dại dột mà sờ vào đề tài nguy hiểm này thêm nữa, hai cục u là đủ rồi, thêm một cục nữa chắc ông xã sẽ không nhận dạng được tôi mất.

Nói ra thì, Lâm Khiết đã không đi làm từ nhiều ngày nay rồi. Tôi không biết cô ấy có bị cắt giảm biên chế không nữa, nhưng rõ ràng là so với tôi thì cô ấy được việc hơn nhiều, ít ra cũng không có đeo trên người cái thanh danh "chuyên phá hoại của công nhà làng" như tôi. Tôi cũng từng "uyển chuyển" xin ông xã nhà số điện thoại để liên lạc với Lâm Khiết, nhưng hết lần này đến lần khác đều là số thuê bao ngoài tầm phủ sóng.

Bà bạn thân mà mỗi ngày đi làm đều đánh cả tá phấn trắng như đi hát kịch ấy, chẳng biết vì lí do gì mà rời đi không nói một lời, báo hại tôi buồn đến mức bữa cơm ba chén chỉ còn ăn hai chén. Nếu không phải nể mặt ông xã gắp đồ ăn và thịt qua cho, tôi quả thật không có tâm trạng ăn bất cứ thứ gì. E hèm, ngoại trừ sườn chua ngọt!

Đang suy nghĩ miên man, chợt tôi nhìn thấy một chiếc xe ngược chiều vượt qua làn ranh đâm thẳng về hướng này.AnhLâm phản ứng nhanh vội vàng bẻ cổ lái, nhưng tốc độ của hai xe đang lưu thông không chậm nên vẫn không thể tránh được va chạm.

Một giây trước khi lao vào cái biển quảng cáo con vịt cười, hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời của tôi chính là..

Sau này, không thể hôn nhẹ ông xã nữa rồi!

Kéttt..tttt......!!!!!!!

Rầm..!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play