Như mọi lần, cô khoanh tay tựa vào khung cửa. Ánh xa xăm cất chứa vô vàn tâm sự, thỉnh thoảng bên tai lại truyền đến tiếng thở dài khe khẽ. Tôi..
Pủm!! Pẹt pẹt!!!
"Trời ạ! Cô có thể đừng bốc mùi như thế được không? Hôi chết tôi rồi!"
Tôi đen mặt, nhắm mắt cũng có thể hình dung ra người đứng bên ngoài đang khó chịu như thế nào. Nhưng chết ở chỗ, cô thà là bịt chặt mũi chịu đựng cái mùi không được thơm tho mấy đang tỏa ra trong không khí, cũng kiên quyết không chịu rời đi.
Khóc. Bác sĩ, tôi thật sự là ăn không tiêu!
Sự tình này diễn ra cũng được hơn một tháng nay rồi. Từ sau cái đêm ngủ ở ban công kia, hết thảy mọi chuyện đều thay đổi. Tôi giờ là công dân cần cù gương mẫu, không còn nằm trong hàng ngũ thanh niên ăn chơi phủ phê nữa.
Nhờ trí thông minh và bản lĩnh ăn vạ lành nghề, tôi đã lê lết vượt qua bao sóng gió mà chưa bị đuổi cổ. Vui nhất chính là lúc nhận được phong bì chứa tiền lương bên trong, chăm chăm nhìn vào họ tên mình ghi trên phong bì mà tim tôi đập liên hồi.
Đây là tiền do chính tôi dùng công sức của mình mà kiếm được, thật là tự hào quá đi thôi!
Tối đó, tôi hớn hở cầm phong bì ra khoe với anh, vỗ ngực bảo anh muốn ăn gì đã có tôi lo hết. Thật ra, so với tiêu tiền bên ngoài thì tôi muốn tiêu tiền trên người anh hơn.
Tưởng tượng nhé! Giả sử như một ngày nào đó thế giới này bị đảo ngược, anh ở nhà nội trợ còn tôi ra ngoài kiếm tiền. Tới tháng lãnh lương tôi vui vẻ cầm phong bì ton ton chạy về nhà, cười toe toét nói với anh đang mặc tạp dề đứng trước cửa chờ tôi.
"Cục cưng, hun em một cái em cho anh một tờ!"
Khụ khụ! Bác sĩ, bệnh ảo tưởng của tôi còn có thể trị được không?
"Này, cô còn muốn ngồi trong đó bao lâu nữa hả? Văn phòng vẫn chưa dọn dẹp đâu nhé, đừng nghĩ ở trong nhà vệ sinh là trốn tránh được trách nhiệm! Tôi nói cho cô biết.."
Gà bay, chim bay, hồn tôi cũng muốn bay bay. Tôi bụm mặt.
Ôi, đi cầu mà cũng không được yên thân nữa!
Chuyện này kể ra hơi dài dòng một tí. Sao? Bác sĩ muốn tôi nói ngắn gọn kẻo lỡ giờ đi ăn cưới của bác sĩ à? Gãi gãi đầu. Thật ra, chuyện cũng không có gì to tát lắm. Đó là một buổi sáng đẹp trời nọ, gió thổi vi vu vì vù đập bẹp con ruồi trên khung cửa tầng thứ 20. Tôi mỉm cười, dùng khăn lau lau lau. Xịt nước, lại tiếp tục dùng khăn lau lau lau. Sạch bong, sáng bóng. Tôi mỉm cười hài lòng, hà một hơi, vẽ hình trái tim lên đó. T-T
Ác, bác sĩ đừng lườm, tôi đi thẳng vào vấn đề đây! Vấn đề chính là, tối đó tôi ăn vặt nhiều quá nên sáng ra bị tào tháo dí.
Khụ, kể tiếp nhé! Tôi ôm bụng quằn quại chạy đi tìm Toilet, may mà trí nhớ tốt nên tôi nhanh chóng tìm được Toilet ở cuối đường hành lang. Ha ha, khen tôi cái đi, ít nhất thì tôi không bị lạc đường như bữa đầu. Hờ hờ, tôi vào giải quyết đây!
Đóng cửa, đặt mông, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Hà, thế giới thật tươi đẹp biết bao!
Ngồi được một lúc liền nghe thấy tiếng người mở cửa bước vào, tôi cũng không để tâm lắm, liều mình tập trung vào chuyên môn. Nhưng kì lạ là, tiếng giày cao gót dừng trước cửa phòng tôi rồi im bặt, cũng không thấy ai mở miệng nói năng gì.
Tim tôi đập thình thịch.
Không phải chứ, đừng nói là biến thái giả dạng trà trộn vào công ty nha? Trời ơi, nếu thật vậy thì làm sao bây giờ?
Nhìn xung quanh. Mô phật, chỉ có mỗi cuộn giấy vệ sinh với cái thùng rác. Chẳng nhẽ tôi phải tháo nắp bồn cầu ra đánh hắn sao?
Đang trong tình trạng hoảng loạn đến muốn điên lên, tôi cũng không do dự nhiều lắm liền giật phăng nắp bồn cầu, dự mà tên kia có mở cửa xông vào là bị tôi úp sọt ngay lập tức.
Biến thái, đừng coi thường nhà vệ sinh nhé!
"Phương Gia Hân?"
Đang khí thế dâng trào muốn dạy cho tên biến thái kia một bài học, tôi liền vì cái giọng quen thuộc đến không thể quen hơn này làm cho nhũn thành một bãi, trượt xuống tựa bên bồn cầu thở phào một hơi, tâm tình căng thẳng theo đó cũng tiêu biến.
"Phương Gia Hân, cô có trong đó không?"
"Có!" Tôi xìu xìu đáp.
Tình địch tỷ tỷ, tỷ thật biết cách hù người, doạ cho người ta suýt chút nữa rớt tim rồi thì ân cần hỏi han. Nếu có một ngày tôi chết bất đắc kì tử, bên cạnh bồn cầu tôi nhất định không quên ghi tên của tỷ.
À, nhân tiện. Quay qua nhìn cái bồn cầu.
..Báo cáo đội trưởng, Toilet ở phòng số 2 hư rồi!
Từ ngày đó, cứ mồi lần tôi vào Toilet thì y như rằng khoảng chục giây sau cô sẽ xuất hiện. Mà không thể không khen cô nha, làm như cô rình canh tôi hay sao ấy, lần nào cũng nhằm lúc tôi đi nặng mà vào, thế là cô lại được dịp cười tôi "bốc mùi".
Hic, thật là khóc không ra nước mắt!
Tôi không biết cô có sở thích khác người nào không, bình thường mà có vô tình gặp nhau trên phòng làm việc, cô cũng sẽ làm như không thấy mà lờ tôi đi. Thế mà không hiểu sao cứ mỗi lần tôi vào Toilet, cô lại ở bên ngoài cười nói với tôi một hồi, hơn nữa còn nhiệt tình đứng tám khí thế.
Tê! Bác sĩ, phải chăng đây là phương thức hành hạ mới của tình địch tỷ tỷ? Tôi tê mông quá hà! T^T~
Chuyên công ty phòng trên phòng dưới, ai có thói xấu gì cô đều điểm mặt gọi tên một lần, hơn nữa còn kể rất chi tiết giống như cô tận mắt nhìn thấy.
Lau mồ hôi. Bật mí cho tôi chút đi, có phải cô là Ninza học nghề vừa mới xuống núi không? Sao ngay cả chuyện thím Trương cất một bọc trứng luộc ăn trùm mềm mà cô cũng biết thế?
Nói đủ chuyện trên trời dưới đất rồi, cô quay sang nói về những năm đại học của cô. Này cũng được đi, nhưng có nhất thiết phải lôi luôn cái thời mặc tả quấn bỉm siêu nhân ra mà kể không?
Hic, tôi cũng đâu có nhu cầu tìm hiểu quá khứ của tình địch chuyên sâu đến vậy! À, còn nữa! Tình địch tỷ tỷ, chuyện thời mẫu giáo tỷ được ba tên nít ranh tặng cho xe hơi đồ chơi, tỷ kể lần này là lần thứ năm rồi đấy, tai tôi cũng muốn mọc nấm luôn rồi!
Bác sĩ, gọi một đội cứu hộ dùm tôi với! Tôi không những ăn không tiêu mà còn sắp bị nghẹn chết!
Chỉ là, những lời mà cô nói ngày hôm nay dường như có một chút khó hiểu.
Hic, đến chị cô là ai tôi còn không biết nữa là! T^T~
"..Này! Cô còn nghe tôi nói không vậy?"
Giọng cô truyền đến khiến tôi giật mình tỉnh táo, tôi vội vã gật đầu như gà mổ thóc.
"Còn, vẫn đang nghe mà!" Nên cô cứ yên tâm mà nói tiếp đi nhé!
Tự dưng cô lại im lặng, im lặng đến mức làm tôi thấy khó hiểu. Nếu không phải ngại hoàn cảnh có chút đặc biệt này, tôi thật muốn mở cửa ra xem cô rốt cuộc là đã đi hay chưa? Nhưng mà.. Hu hu, tôi đau bụng quá!
Tư vấn giờ cao điểm
Là heo có gì sai:"Bác sĩ, cầu trợ giúp khẩn cấp!@Bác là bác bác sĩ.
Bác là bác bác sĩ:"Hít sâu vào rồi thở ra! Lập lại n lần cho đến khi mọi sự trôi chảy!"
Là heo có gì sai:"..Bác sĩ, hình như bác sĩ nhầm tôi sang khoa sản thì phải?"
Bác là bác bác sĩ:"Chính cô mới nhầm, chuyên môn của tôi là khoa sản."
Là heo có gì sai:"..." Tôi sai rồi bác sĩ à!
"Anh Duệ có nhắc gì đến chị tôi không?"
Mãi đến khi mông tôi tê rần cô mới lại lên tiếng, không biết có phải là do tôi nhạy cảm hay không, nhưng dường như giọng của cô có chút ảm đạm.
"Không có!"
Tôi thành thật trả lời.
Từ khi lấy nhau tới giờ, anh chưa hề đề cập đến người khác trước mặt tôi. Đừng nói là phụ nữ, ngay cả người bạn thân nhất của anh tên gì, tôi còn không biết nữa là.
Có đôi khi tôi tự hỏi. Chúng tôi cùng nhau nằm trên một cái giường, san sẻ những vật dụng hằng ngày cho nhau. Tưởng như thân thiết, nhưng rồi lại như xa cách đến cực điểm. Tôi vĩnh viễn không hiểu trong lòng anh là đang suy nghĩ gì.
"Thật sự không có?"
"Thật sự!"
Giọng cô hơi hồ nghi, có vẻ không tin tưởng lắm vào lời tôi nói. Dừng một chút, tôi dường như nghe thấy tiếng cô lẩm bẩm.
"Cũng phải thôi, người như anh Duệ làm sao có thể đi tâm sự với người khác kia chứ. Huống hồ.."
Huống hồ gì cô không nói, tôi vỏng tai lên nghe cả nửa buổi cũng chẳng thấy đầu dây bên kia đáp lời. Tôi không khỏi hụt hẫng.
Thật là, làm người ta tò mò cho đã rồi cứ thế bỏ của đi lấy người! Có ai như cô không chứ?
Ngồi chán chê rồi, công sự cũng đã giải quyết xong, tôi cũng nên quay lại làm việc thôi.
Chào Toilet, mai gặp lại nhé!
"Phì, ha ha ha!!!"
Đột nhiên nghe thấy tiếng cười khiến tay cầm nắm cửa của tôi khựng lại, tôi không khỏi hoang mang.
Không phải chứ, cô vẫn chưa đi sao?
Tôi không biết Toilet có gì vui mà khiến cô cười như vậy, chẳng nhẽ trong lúc đại tiện, tôi đã vô ý đánh pháo hôi liền tiếp mà tôi không biết sao? Bằng không chỉ nhìn chăm chăm Toilet rồi cười..
Bác sĩ, tôi dẫn người mới đến nè!
Tự dưng tôi cảm thấy ớn lạnh da gà, tay cầm cửa thay vì mở ra thì tôi kéo chặt lại.
Khụ khụ, đừng trách tôi không có nghĩa khí, nhưng cẩn thận vẫn hơn, ai biết được khi mở cánh cửa này ra cô có nhào vào cắn tôi một cái hay không? Vẫn là chờ cho cô qua cơn cười đi đã, lúc đó ló mặt ra cũng chưa muộn.
Chờ cô cười đủ, tôi liền nghe cô nói.
"Phương Gia Hân, cô biết không? Ở trong lòng anh Duệ, cô ngay cả người thay thế cũng không bằng."
Tôi không biết cô đã đi từ khi nào, cũng không biết tôi đã đứng trước gương được bao lâu. Những lời cô nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, tôi vốc nước không ngừng rửa mặt.
Môi tôi run run, mũi cay nồng không mở nổi mắt. Đứng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, tôi đặt tay lên ngực hít sâu vào một hơi.
Bác sĩ, tim tôi cảm thấy đau!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT