Người đến rồi lại đi, lúc tranh của Phượng Tê vừa vẽ xong một nửa, vai chính cuối cùng rốt cuộc tìm đến cửa.
Phượng Tê đón Phục Hác ngồi xuống, khóe miệng tràn đầy cười gian không chút nào che giấu, chỉ thiếu điều vắt chéo chân ngâm nga khúc mà thôi.
“Có một số việc…mệnh a ~”
Một câu trên trời rơi xuống, nói mà mọi người không hiểu ra sao, bất quá khóe miệng Phục Hác đã bắt đầu run rẩy, hắn dám cam đoan bằng trực giác của thần y, lời kế tiếp của nàng chắc chắn không có gì hay ho.
“Là của ngươi, thì luôn là của ngươi, vận mệnh thuộc về ngươi cũng sẽ thủy chung chờ đợi. Trên đường đi ngươi nghĩa chính nghiêm từ đề xướng sự đúng đắn của nam nữ thành đôi, hiện tại thì sao? Đối mặt với hai người nguyện ý vì ngươi mà vứt bỏ hết thảy, ngươi định nói không kiểu gì?”
“Bọn họ không phải của ta, cho dù phải, lại sao dám muốn.” Chỉ sợ phụ bọn họ.
“Bớt lời đi, chuyện của cha ta cùng đệ đệ ta chưa nói với ngươi sao? Vĩnh viễn đừng dùng tình cảm chủ quan của mình để cân nhắc tiêu chuẩn hạnh phúc của người khác. Cha ta lúc ấy bởi vì một câu ‘đây là vì tốt cho ngươi’ mà thẳng đến người yêu yên nghỉ cũng chưa từng để đối phương đối diện với tình cảm của mình, hắn không biết hảo hữu của mình thật ra lại thương hắn đến vậy. Hiện tại thật tốt, buông những lời này xuống, thanh thản ổn định khoái khoái lạc lạc để trâu non đệ đệ nhà ta đi gặm cọng cỏ già là hắn rồi.”
“Khụ khụ khụ…” Tiếng ho khan kịch liệt.
“Ma Vương đại nhân, cho ngươi quang minh chính đại đến nghe lén đã là ban ân, ngươi không thể im lặng một chút sao?”
Bởi vì thực danh của người nào đó quá mức nữ tính hóa, bản thân hắn mãnh liệt kháng nghị, cho nên Phượng Tê đánh không lại chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp. Bất quá Phượng Tê cũng không nguyện gọi hắn Ma Quân gì gì đó, vừa nghe chính là tôn xưng, quá tiện nghi hắn, vì thế thuận miệng đổi luôn thành Ma Vương.
“Cha ngươi cùng đệ đệ của ngươi?”
“Đúng vậy, dự tính ba năm sau đệ đệ ta trưởng thành sẽ cử hành hôn lễ. Ngươi có thể đến tham gia.” Phượng Tê, loại thời điểm này ngươi hẳn là nên giải thích chứ không phải là…
“Nương nương, lão gia sẽ không rêu rao.” Phụ tử yêu nhau vẫn hơi quá kích thích.
“Đến lúc đó nói sau.” Đã lúc nào có chuyện nàng xử lý không được?
“Ngay cả loạn luân cũng có thể rồi…” Đông Ma Quân nhìn về phía muội muội mình, đổi lấy một nụ cười bình tĩnh của Đông Diễm Quân: [Có vấn đề gì sao?]
[Không có…] Hắn còn có thể nói cái gì, dù sao cũng là chuyện riêng nhà người ta: [Ta nên may mắn cha đã chết sớm, mình lại chưa có hài tử sao?]
“Loạn luân xong rồi, chính là 3p?” Liếc mắt nhìn thánh mẫu thụ, 3p từ này hắn vừa mới học được.
“Trẻ nhỏ dễ dạy.”
“Sau 3p thì sao?”
Nhìn thấy quang mang trong mắt Phượng Tê, Đông Ma Quân đột nhiên cảm thấy mình không nên hỏi câu này.
“Ừm…nhân thú đi.”
“…” Trừ bỏ Phục Hác trình độ đào tạo chưa cao ra tất cả mọi người đều hiểu.
“Khụ khụ…Ha ha ha ~ Đương nhiên, khẩu vị này quá nặng, không phù hợp với quốc tình nơi này.”
[Đừng nói Phương quốc! Nước nào cũng không có cái quốc tình này!] Tập thể trong lòng rống giận.
“A nha nha ~ Các ngươi đây là biểu tình gì?” Phượng Tê vô tội nhìn mọi người: “Kỳ thật kế tiếp phải là SM mới đúng, đúng rồi, Ma giáo các ngươi hẳn là thực thích hợp.”
“Ngả tư ái mộ (àiyìàimù – đọc nhanh tương tự)?” Từ này với Ma giáo bọn họ có liên quan? Hắn làm giáo chủ sao lại không biết?
“Nương nương, là cái gì a?” Phượng Tê căn cứ nguyên tắc tiến dần từng bước, khẩu vị siêu cấp nặng này còn chưa dạy cho Tiểu Ny, Diễm Quân bọn họ.
“Hoàng hậu nương nương!”
Đang lúc Phượng Tê dự định dùng nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu giới thiệu một chút món thịt kho tàu trong đam mỹ này, thánh mẫu thụ vẫn bị xem nhẹ ở một bên phát hỏa.
Thánh nhân cũng có tính tình a, các ngươi ngay trước mặt hắn thảo luận nhiều đề tài làm cho người ta có dự cảm thật không tốt có liên quan chặt chẽ đến hắn mà hắn lại rất không rõ như vậy…
“Nga ha ha ha ~” Phượng Tê tự nhận là ‘trấn an’ cười cười: “Được rồi được rồi, ta biết rồi, như vậy chúng ta tiến vào chính đề. Quân y a ~ vấn đề lớn nhất của ngươi là ngươi không yêu bọn họ hay là không biết mình yêu người nào?”
“Ta…đều có.” Phục Hác ủ rũ, hắn cảm thấy không có vấn đề tình cảm nào có thể uất ức hơn vấn đề của mình.
“Như vậy a…Đầu tiên, trước khi bắt đầu phân tích, cho ngươi một lời khuyên.” Phượng Tê đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Đừng bởi vì không đành lòng thương tổn mà thỏa hiệp, khách quan mà nhìn nhận tình cảm của mình, hiểu được yêu cùng không yêu, thì sẽ biết ngươi rốt cuộc yêu người nào.”
“Vậy…nếu ta không yêu bọn họ?”
“Thì đá hết đi, trở lại quân doanh, cả đời không qua lại với nhau.” Ở trong quân doanh phát sinh JQ cũng được vậy, Phượng Tê dưới đáy lòng nhún vai, chẳng qua chuyện này khả năng quá nhỏ…
“Vậy cũng quá…”
“Quá cái gì? Phải biết rằng giữa nam nhân với nam nhân không có tình cảm thuần khiết, đã yêu đã mở miệng mà không được đáp lại thì chính là gánh nặng. So với thống khổ sớm chiều gặp mặt không bằng lãng quên trong giang hồ. So với chờ về sau mỗi ngày chạm mặt chậm rãi nhè nhẹ hồi vị nỗi đắng cay chua xót chôn dấu dưới đáy lòng còn không bằng một đao xuyên tim.”
“Vĩnh viễn không gặp lại?” Thánh mẫu thụ sắc mặt tái nhợt, tựa hồ không thể chấp nhận sự thực này.
“Đúng vậy, hẳn là không có gì đi, dù sao các ngươi cũng đã mười mấy năm không gặp.”
“Đó không giống!”
“Đúng vậy a, không giống.” Phượng Tê vừa lòng gật đầu, rốt cuộc cũng nhảy vào bẫy: “Lúc đấy, mỗi người đều tuổi trẻ khinh cuồng, không hiểu được quý trọng. Ngươi đau mất đệ đệ cùng thê tử, cho nên bỏ đi, để lại hai đoạn tình cảm dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng. Thời gian khép lại miệng vết thương của ngươi, cũng làm trống rỗng tâm linh của ngươi. Ngươi đã trở lại, ngươi đã tìm được mấu chốt để bổ khuyết chỗ trống, đã tìm được người hẳn là nên giữ ở trong lòng, cho nên trái tim ngươi đang nói cho ngươi biết – ở lại.”
[Nhân tài a ~ cái tư thế phổ độ chúng sinh này có thể sánh với phương trượng Thiếu Lâm rồi.] Đông Ma Quân tán thưởng nhìn Phượng Tê xuất khẩu thành thơ.
“Ở lại?” Thánh mẫu thụ đã sắp thành vẹt.
“Tiếu Quân không phải đã nói rồi sao, từ biểu hiện của ngươi mà xem xét, ngươi đã yêu bọn họ.” Muốn hỏi Phượng Tê làm sao mà biết? Tập thể chính là cường đại: “Ngươi đã yêu, vậy thì ở lại, cố gắng chấp nhận tình yêu của bọn họ, cũng cố gắng yêu thương bọn họ, bi kịch như của cha ta thật sự không nên tái diễn nữa. Không phải ai cũng có vận may này, bỏ lỡ rồi còn có thể tìm về được.”
“Ta thật sự yêu bọn hắn?”
“Chỉ cần ngươi nghĩ đến chuyện cùng bọn họ qua cả đời mà không ói ra, thì chính là yêu.” Phượng Tê có chút bất đắc dĩ, sao gần đây gặp được đều là những người chỉ số tình thương thấp như vậy? Nếu ai ai cũng như Lâm Ích Hàn dám yêu thương, dám theo đuổi, dám ra tay, nàng bớt việc bao nhiêu a.
“Bọn hắn! Bọn hắn! Không phải hắn! Là bọn hắn! Bọn hắn có hai người!” Thánh mẫu thụ đứng lên rảo qua rảo lại: “Ta thế nhưng lại ích kỷ như thế, hoa tâm như thế, ta muốn có là tình cảm của cả hai người, điều này làm cho ta…”
“Ngươi quyết định càng muộn, thương tổn sẽ càng lớn…” Đông Ma Quân mở miệng, sau đó bị muội muội, Tiểu Ny, Phượng Tê, Ảnh Vệ, Trình Tiền chỉnh tề đồng loạt trừng mắt. [Ta nói sai cái gì sao?]
“Cũng có cách vẹn cả đôi đường.” Phượng Tê thở dài, ma vương chính là ma vương, thuận miệng câu nào chính là phá hư hướng phát triển hòa bình hữu hảo của thế giới câu đó.
“Vẹn cả đôi đường?”
“Ngươi có thể chấp nhận cả hai người a.”
“Điều này sao có thể! Nương nương, ta vẫn chưa quên những lời ngươi nói trên suốt hành trình!”
“Tình yêu là trò chơi của hai người, có thêm ai cũng là trái với quy tắc, lời này đúng là ta nói.” Phượng Tê bình tĩnh uống trà: “Bên thứ ba chen chân nhất định sẽ bị xắt lát, đó cũng là ta nói. A…Còn rất nhiều, bất quá, ngươi không phát giác chuyên nhất luận mà ta nói có chút bất đồng với tình huống hiện tại của ngươi sao?”
“Bất đồng?”
“Nếu ngươi yêu Tiếu Quân, Tiếu Quân yêu Sướng Dương, Sướng Dương yêu ngươi, đó là tam giác tuần hoàn. Nếu ngươi cùng Sướng Dương yêu thương lẫn nhau mà Tiếu Quân muốn xen vào, đó là kẻ thứ ba phá hư tình cảm. Đương nhiên, đây chỉ là so sánh, nhân vật có thể tùy tiện thay đổi. Hiện tại tình huống của các ngươi lại là, hai người bọn họ yêu ngươi, mà ngươi cũng đồng thời yêu bọn họ. Tách ra mà xem thì vẫn là một xứng một.”
Kỳ thật nào có phức tạp như vậy, đã yêu, bọn họ lại không có ý kiến thì các ngươi cứ sống cùng thôi. Nhưng đối mặt với thánh mẫu, đạo lý lớn vẫn phải nói.
“Một trái tim chỉ có thể chứa được một người, đó là do hắn ngay từ đầu trong mắt đã không thấy được người khác. Vứt bỏ người yêu cũ, đó là phản bội cũng là hoa tâm, nhưng Phục Hác, ngay từ đầu, lòng ngươi chính là thuộc về cả hai người bọn họ.”
“Đồng thời chấp nhận…Thật sự có thể chứ?”
“Nếu phải lựa chọn giữa mất đi ngươi cùng chịu đựng đối phương, ta nghĩ bọn họ sẽ có quyết định đúng đắn.” Phượng Tê tựa hồ nhớ đến điều gì: “Kỳ thật quan hệ của bọn họ không kém như mọi người nghĩ đâu, nếu không phải có ngươi, bọn họ thật ra rất phù hợp với kiểu mẫu hoan hỉ oan gia.”
Phục Hác sắc mặt còn trắng hơn cả lúc tưởng tượng mình phải rời khỏi bọn họ lúc trước…
“Nương nương, đừng đặt ra những giả thiết kỳ quái như vậy.”
“Bọn hắn đều yêu Phục Hác, lẫn nhau đúng là tình địch, nhưng bọn hắn cũng là sư huynh đệ nhiều năm a, nhìn cùng một người, yêu cùng một người, cùng vui mừng vì hắn, thống khổ vì hắn, cảm động lẫn nhau là rất có thể…Khụ khụ, giả thiết giả thiết, đây là giả thiết, ngươi cũng biết, đó là chút sở thích nho nhỏ của ta.” Không có biện pháp, Phục Hác đã sắp bất tỉnh rồi, Phượng Tê chỉ có thể nói như vậy.
[Xem ra vô luận đối với ai mà nói, tin Sướng Dương cùng Tiếu Quân mới là một đôi đều thực sự kinh tủng…Rõ ràng là rất có yêu nha ~]
“Được rồi được rồi, biết ngươi da mặt mỏng. Ngươi trở về đi, ta đi tìm hai người bọn họ, đến lúc đó ngươi chỉ cần gật đầu là được rồi.”
“Đa tạ nương nương.”