“Thu sư nương, ngươi nói…hắn sẽ trở về sao?”

Một nơi kỳ lạ, một sơn cốc thần kỳ, trong cốc bốn mùa như xuân, bên cạnh là vách núi dựng đứng, trên đỉnh quanh năm tuyết phủ. Một nam tử khoác bạch y đứng trên đỉnh núi, nếu không phải có mái tóc dài màu đen, phỏng chừng hắn sẽ hòa thành một thể cùng màu tuyết.

“Ngươi nói ‘hắn’ nào?”

Một phụ nữ trung niên vẫn còn dư âm phong vận mặc y phục lam nhạt cười dài xuất hiện sau lưng nam tử kia, nhìn dấu chân rất nhạt dưới chân hai người là biết hai người nhìn như bình thường này võ công tuyệt đối là đứng đầu, ít nhất khinh công cũng là số một số hai.

“Đương nhiên là Hác, ta quản đồ hỗn đản kia làm gì?”

“Nếu hắn thật sự là đồ hỗn đản, ngươi sớm đã giết hắn, chuyện năm đó…là một ngoài ý muốn.”

“Một ngoài ý muốn làm Hác không thể tha thứ cho hắn.” Bạch y nam tử lạnh lùng hừ một tiếng.

“Sướng Dương!” Mỹ nữ trung niên bất mãn nhíu mày.

“Ta xuống chân núi chờ Hác, nếu nhìn thấy đồ hỗn đản kia, liền một chưởng bổ hắn.”

“Ai…” Mỹ nữ trung niên, Thu di, bất đắc dĩ thở dài.



Kỳ thật…Chuyện lúc ấy tổng kết một chút chính là cái dạng này.

Sướng Dương cùng Tiếu Quân đều vô cùng ‘chiếu cố’ tiểu sư đệ Phục Hác, cố tình Phục Hác thích nhất lại là bào đệ thể yếu nhiều bệnh của mình, thậm chí còn vì hắn mà buông tha thiên phú tập võ cực tốt, một lòng nhào vào y học.

Mặc dù có chút ghen tỵ, nhưng ai cũng sẽ không so đo với người bệnh không phải sao? Còn có cách nói ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’ mà. Hơn nữa Tiểu Phục đệ đệ (thiếu chút nữa đánh thành Phục Địa Ma – Voldemort) cũng là một hài tử thực sự khả ái.

Khả ái đến nỗi Phục Hác sau khi thành thân vẫn đặt đệ đệ lên trước lão bà.

Thê tử của Phục Hác cũng là thiên chi kiêu nữ, tuy rằng không điêu ngoa tùy tính, nhưng có nữ hài tử nào không thích trượng phu nâng mình trong lòng bàn tay? Nàng chịu không nổi sự đối đãi khác biệt cùng vắng vẻ như vậy của trượng phu, liền cố ý trộm gây sức ép Tiểu Phục đệ đệ, đương nhiên là loại gây sức ép chỉ giới hạn ở đùa dai. Kết quả có một lần nháo lớn, cố ý đưa muộn một vị thuốc, kết hợp với vài trùng hợp nho nhỏ khác trong ngày hôm đó làm cho Tiểu Phục đệ đệ mất mạng.

Tiếu Quân nhìn Phục Hác thống khổ gào khóc, một kiếm vung về nữ nhân kia…Vốn chỉ định chém rớt một bàn tay, kết quả nữ nhân kia né cũng không biết né cho tử tế, vừa vặn bổ luôn vào mặt. Người không chết, nhưng hủy dung rồi, đêm đó liền tự sát.

Kết quả Phục Hác chính là tang đệ + tang thê.

“Nàng…tội không đáng chết.” Thánh mẫu thụ tha thứ cho thê tử đã qua đời, cũng phán quyết cho người còn sống là Tiếu Quân vào tù chung thân. Tiếu Quân không nói hai lời xoay người bước đi, hắn không chịu đựng được ánh mắt cùng giọng nói chỉ trích đó.

“Hác…Ở lại…” Sướng Dương níu chặt Phục Hác cũng đang muốn ra đi.

“Tiểu đệ không còn, nàng cũng đi rồi, ta còn ở lại làm gì?” Nản lòng thoái chí, hắn không muốn ở lại chốn thương tâm này nữa.

“Ta đây thì sao?” Ngươi không thể vì ta mà ở lại? Ngươi đi rồi, ta phải làm sao bây giờ?

“Sư huynh, ngươi là chưởng môn tương lai đã được định trước của phái Tiêu Dao, ngươi có cả môn phái cần quan tâm.” Thánh mẫu thụ kiên định nhìn hàm súc công.

Xong, Sướng Dương xem như bị sung quân lưu đày.

Một đoạn kịch võ hiệp kiêm ngôn tình giờ vàng đầy cẩu huyết. Nếu như Phượng Tê có mặt, khẳng định còn có thể hô to kịch đam mỹ.

Hiện tại thôi, chỉ còn mỹ phụ trung niên kia đứng đó cảm thán vận mệnh trêu người năm ấy. Ba đương sự còn lại, hiện tại đều biết mình sắp gặp lại đối phương, bọn họ xa cách đã nhiều năm, nương cơ hội này một lần nữa gặp mặt.

“Ha ha, hơn mười năm rồi đi?” Không nghĩ đến hắn sẽ vào quân doanh, càng không nghĩ tới, Bách Hiểu Sinh (nhân vật trong Tiểu Lý Phi Đao, được coi là thông thái nhất trong võ lâm) thế nhưng lại xếp hắn đứng thứ ba trên bảng thần y.

“Không muốn cười thì đừng cười.”

“Chẳng lẽ nào lại khóc?” Tiếu Quân bất đắc dĩ thở dài: “Không biết hắn liệu có lại nói một câu ‘nàng tội không đáng chết’ hay không…” Những lời này gần như là ác mộng suốt mười mấy năm qua của hắn.

Đông Ma Quân đột nhiên gìm chặt ngựa, vẻ mặt rối rắm nhìn về phía hảo hữu kiêm thuộc hạ kiêm ngụy chuẩn muội phu của mình: “Ngươi sẽ không đối với hắn là cái loại tình cảm đó đi…Chính là cái loại tình cảm mà hoàng hậu Cẩm quốc thích ấy…”

“Đương nhiên là vậy. Ta vẫn luôn yêu hắn, bằng không, chỉ một câu khiển trách thản nhiên như vậy có thể khiến ta rời xa sư môn đến chỗ ngươi lêu lổng bán mạng sao?”

Không nỡ làm hắn thương tâm, cho nên mới dằn phần ghen tị đối với Tiểu Phục đệ đệ xuống đáy lòng.

Không nỡ làm hắn khó xử, cho nên mới vùi hận ý đối với tân hôn thê tử của hắn vào trong lòng.

Không nỡ làm hắn rơi lệ, cho nên mới không nói hai lời vung kiếm về phía kẻ gây tai họa…

Không nỡ làm hắn khó xử, cho nên mới ra đi…

“Ta rất nhớ hắn, lại không dám gặp hắn. Ngươi…có khỏe không?” Một câu cuối cùng là thâm tình nói với không trung.

[Hắn khỏe hay không ta không biết, ta chỉ biết là mình rất không khỏe.] Đột nhiên biết hảo hữu suốt mười mấy năm qua lại là gay (tác giả ghi luôn chữ gay đó ^ ^), Đông Ma Quân bị áp lực thật lớn đả kích có chút mất hồn mất vía.

“Ta còn tưởng ngươi rất vững vàng bình thản chứ.”

Lúc trước khi điều tra hoàng hậu, kết quả tra ra một đống lớn loại ham mê này, hắn cũng chỉ bình tĩnh hỏi vài thuộc hạ sắc mặt nhăn nhó của mình, sau đó phù hợp dân ý đóng cửa Ma giáo dặn dò muội muội không có việc gì thì đừng về nhà.

“Nếu có một người nam phẫn nữ trang xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi sẽ không kinh ngạc, nhưng nếu một ngày nào đó ngươi phát hiện thân cha ngươi kỳ thật lại là thân mụ, đó mới thực sự đáng để kinh ngạc.”

Kỳ thật Đông Ma Quân chủ yếu là tự ói chính mình, nhiều năm như vậy, ấn tượng của hắn về Tiếu Quân vẫn dừng lại ở phần ngộ thương thê tử đồng môn, cho dù bình thường ác ý YY hắn, cũng chỉ hướng về chiêu số tranh giành tình nhân kết quả ngộ thương giai nhân mà thôi. Ai biết được…Cái tên hỗn đản muộn tao này.

“…” Đây là kiểu so sánh gì. Tiếu Quân bất đắc dĩ nhìn khốc ca lại đang ra sức hạ nhiệt độ cho không khí xung quanh, hiểu rõ cười thầm. Được bằng hữu như thế, còn cầu mong gì a.



“Hắn nhất định sẽ trở về, dù sao ngươi cũng là sư huynh quan trọng nhất của hắn.” Lúc này là một mỹ nam tử trung niên đứng sau lưng Sướng Dương đang ngẩn người.

“Sư phụ, ngươi nói lời này là có ý định kích thích ta sao?”

“Ta rõ ràng là đang an ủi ngươi.”

“Ta sẽ thành thành thật thật kế thừa vị trí chưởng môn, ngươi không cần lo lắng ta bỏ chạy.” Ngươi có ý định gì ta còn không biết sao.

“Hừ, khó mà nói trước. Chờ Phục Hác vừa đến, ngươi liền cắp mông chạy vòng quanh hắn, đừng nói chưởng môn, ngay cả sư phụ ngươi đây ngươi cũng có thể xoay người là bán.”

“Sư phụ, về chuyện bán ngươi thì trước không bàn về khả năng có thể làm được hay không, trong môn phái ta có rất nhiều người muốn làm.”

“…” Biệt hiệu của hắn chính là sư phụ vô lương nhất trong lịch sử.

“Lần này, ta định…nói cho hắn biết.”

“A?” Sư phụ vô lương sững sờ nhìn đồ đệ bên tai có chút hồng của mình: “Ngươi muốn nói rõ? Xong rồi, xong rồi, trời giáng hồng tuyết, phái Tiêu Dao sắp diệt môn rồi…”

“Không khoa trương như vậy.” Tức giận trừng sư phụ vô lương một cái: “Trước kia, ta chỉ yên lặng bảo hộ hắn, đã quen bảo hộ sau lưng hắn, đã quen trầm mặc sau lưng hắn, nhìn hắn toàn tâm toàn ý vì đệ đệ, nhìn Tiếu Quân ra sức lấy lòng hắn, nhìn hắn thành thân, nhìn hắn thương tâm khổ sở…Thậm chí lúc đó, người động thủ, người xúc động, người an ủi hắn, đều không phải là ta.”

Nói đến cùng hắn kỳ thật rất hâm mộ Tiếu Quân, ít nhất Tiếu Quân ở trong lòng hắn còn để lại dấu vết, với tính cách của hắn, sao có thể bởi vì một ngoài ý muốn như vậy mà oán hận, huống chi còn đã lâu như vậy…Mà mình thì sao, mình vĩnh viễn chỉ là sư huynh của hắn, ở trong lòng hắn, vĩnh viễn là người kế thừa chuẩn bị gánh vác tương lai của phái Tiêu Dao. Vĩnh viễn là một đại sư huynh biết chịu trách nhiệm, nghiêm túc, võ nghệ cao cường, được mọi người kính trọng. Trong lòng hắn, mình thuộc về phái Tiêu Dao, chưa bao giờ thuộc về hắn…

Chỉ có ông trời mới rõ, mình nguyện ý dâng toàn bộ thế giới đến trước mặt hắn như thế nào…

“Cái tên ngốc đó…Ta không cho là lần này trở về Tiếu Quân sẽ động tác gì cũng không có. Hừ, còn tiếp tục im lặng, ta liền vĩnh viễn chỉ là sư huynh, lại thêm cái tên Ma Quân khuỷu tay hướng ra ngoài kia khẳng định sẽ giúp đỡ Tiếu Quân. Ta cũng không muốn sau điển lễ kế vị, còn phải chúc mừng bọn họ ‘trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm’!” Tám chữ cuối cùng nói đến là nghiến răng nghiến lợi, chính là lời chúc mà năm đó hắn tặng lúc Phục Hác thành thân.

“Sớm biết hôm nay, cớ gì lúc trước…” Lão nhân nói vuốt đuôi, đừng quên mấy năm trước, lúc ngươi biết được chuyện năm đó còn có nội tình, cộng thêm người thừa kế mà mình xem trọng có loại tâm tư này ngươi là biểu tình gì, hiện tại còn chạy đến làm Gia Cát Lượng.

“Xem như ta mất bò mới lo làm chuồng, ngươi nhớ kỹ, phải đứng về phía ta, không chiếm được hắn, ngươi thoái vị cũng đừng mơ ta buông tha ngươi!”

“Được ~” Rốt cuộc ai là sư phụ, ai là chưởng môn a!

[Bất quá ít nhất có thể chứng minh ta ánh mắt không sai, người kế thừa ta chọn phong độ cỡ nào, lúc đấy ta mà có khí thế kia, cũng sẽ không bị sư phụ lừa ngồi lên vị trí chưởng môn.] (tinh thần AQ).



“Hận? Sao có thể chứ, hắn vẫn luôn là người đối tốt với ta nhất, nhưng mà…Muốn nói không thèm để ý, lại làm sao có thể? Niệm Nhi mặc dù có sai, nhưng dù sao hơn phân nửa cũng là trách nhiệm của ta, nếu không phải ta quá bỏ qua nàng…Nói thế nào nàng cũng là thê tử của ta a ~”

Trên xe ngựa, Phượng Tê bọn họ rốt cuộc moi ra được một đoạn chuyện cũ cũng không tính là kinh thiên động địa năm đó.

“Vậy…Sướng sư huynh thì sao?” Đông Diễm Quân rõ ràng cảm thấy vị chưởng môn sắp sửa nhậm chức kia tựa hồ phần diễn có ít hơn một chút.

“Sướng sư huynh?” Trên mặt Phục Hác hiện ra thần thái hoài niệm cùng vui vẻ: “Hắn là niềm tự hào của phái Tiêu Dao, là sư huynh giỏi nhất.”

[Ta hiểu rồi.] Phượng Tê trộm đánh ám hiệu cho mọi người, ám hiệu này do Ảnh Vệ cùng Vệ Ảnh truyền thụ: [Nếu nói Tiếu Quân đã để lại dấu vết trong lòng hắn, thì Sướng Dương chính là bối cảnh mỹ lệ nhất của đoạn chuyện đã qua này.]

[Người nào bi kịch hơn?] Trình Tiền.

[Đương nhiên là vị đệ đệ mất sớm kia rồi, quả thực không hay ho hệt như tiên đế nhà chúng ta, tiệc chưa mở màn đã bỏ về ăn đồ nhà.]

[Ta nói hoàng hậu nương nương, ngươi tốt xấu cũng là quốc gia chi mẫu, trong đầu ngươi không thể có tình yêu nam nữ, tình huynh đệ bình thường sao?]

[Nói nhảm cái gì?] Phượng Tê hung hăng trừng Trình Tiền một cái: [Giữa nam nhân với nam nhân sao có thể có tình hữu nghị thuần khiết được?]

[…] Trình Tiền ngón tay cứng đờ phát không ra ám hiệu nữa.

[Không thể nói như vậy, ca ca ta là thực sự thuần khiết!] Đông Diễm Quân biện hộ cho thân thuộc nam tính duy nhất của mình.

[Hắn không phải còn chưa cưới ai sao?] Đây chính là cực không bình thường.

[Đó là do bận rộn báo thù cùng chấn hưng Ma giáo! Hơn nữa chỗ chúng ta nơi đó nữ giáo chúng quá ít.] Đoạn thời gian trước thật sự là bề bộn nhiều việc, hiện tại thôi…dương thịnh âm suy.

[Đây chính là lý do ta thích Ma giáo các ngươi, yên tâm đi, ca ca ngươi đã vào sổ đen rồi.]

[Đông gia không thể tuyệt hậu a, nương nương!] Diễm Quân biểu tình cũng không quá thành khẩn hay bi thiết.

[Hạnh phúc của ca ngươi quan trọng hay cái gọi là hậu duệ quan trọng? Hài tử có thể do ngươi sinh thôi.]

[Nhưng mà…Nhưng mà…]

[Ngươi không thấy là ca ca ngươi ở chung với đám thuộc hạ kia sẽ tự do hơn rất nhiều so với ở cùng một nữ nhân nào đó hay sao?]

Đông Diễm Quân đáng thương đã hoàn toàn quên, nàng có thể phản bác rằng nữ nhân cũng có thể cho ca ca hạnh phúc, nàng đã bị Phượng Tê nhiễu đến nông nỗi thầm dựng hình ảnh Đông Ma Quân trong đầu, bên cạnh là một đám thuộc hạ lần lượt kéo qua ghép thành đôi, xem có thích hợp hay không. Hiện tại ngẫm lại Ma giáo bọn họ mỹ nam thật đúng là không ít…A nha, Tiếu Quân với đại ca thật xứng, nhưng mà Tiếu Quân là của Tiểu Phục…Làm sao bây giờ đây ~

“Ngươi dự định thế nào?” Phượng Tê thấy Đông Diễm Quân đã chìm vào ảo tưởng của riêng mình, đột nhiên kéo đề tài trở về, một lần nữa hỏi diễn viên chính của chuyến này, thánh mẫu thụ được ngầm định của chúng ta.

“Thế nào?” Có ý tứ gì?

“Ngươi dự định đối mặt với bọn họ như thế nào?”

“Ta…” Mỹ nhân rũ mắt xuống: “Ta hoài niệm những tháng ngày trước kia…”

Những tháng ngày hai người kia đối với hắn là tốt nhất, những tháng ngày không lo không nghĩ, những tháng ngày không có áy náy, không có trách nhiệm hay chia lìa. Thật hy vọng được trở lại như trước kia.

Quá tốt! Phượng Tê trong lòng phất cờ hò reo, xem ra lần này np có hi vọng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play