“Đến cảnh giới nhất định…chính là ‘thái thượng vong tình’?” Đông Diễm Quân nhíu đôi mày xinh đẹp của mình lại, nam nhân tên gọi Tây Môn Xuy Tuyết này cuối cùng thành Kiếm Thần, nhưng hắn lại từ bỏ thê nhi…Là một nữ nhân, nàng thật sự không có biện pháp chấp nhận, có lẽ cũng chỉ có ca ca sẽ khen ngợi hắn.

“Có thể ‘vong’ đã không phải là ‘tình’. Ta vẫn hoài nghi, hắn căn bản chưa từng yêu Tôn Tú Thanh. Đừng quên, kiếm đạo của Tây Môn Xuy Tuyết là ‘thành’ (thành thực), ‘thành’ với kiếm cũng phải ‘thành’ với tâm. Hắn trở thành Kiếm Thần, vứt bỏ Tôn Tú Thanh, cũng đại biểu cho hắn đã ‘thành’ với lòng mình, rời khỏi nữ nhân mà hắn không yêu thương đó. Tôn Tú Thanh cũng thức thời, mang theo nhi tử bước đi, lúc này mới là nữ nhân mà ta thích, dám yêu dám hận.”

“Nương nương, nương nương! Vậy người hắn yêu có phải chính là Lục Tiểu Phụng hay không?” Tiểu Ny hưng phấn, Ảnh Vệ tiếp tục bình tĩnh đánh xe.

“Phốc ~” Đông Diễm Quân đáng thương.

“Đương nhiên không phải. Nha đầu này, một chút tầm nhìn cũng không có.”

“Diệp Cô Thành?” Đông Diễm Quân đoán.

“Lợi hại a, Diễm Quân, ngươi thực có thiên phú nga. Ta lần đầu tiên nghe nương nương nói những chuyện này đã phải mất thật lâu mới tiếp thu được.”

“…” Nàng đây là dựa theo ăn khớp mà thôi, nếu Diệp Cô Thành cũng không phải thì sẽ là Hoa Mãn Lâu, tổng cộng cũng chỉ có mấy người đó.

“Đêm trăng tròn, Tử Cấm Đỉnh. Hai cao thủ tuyệt đỉnh đương thời, hai nam tử trong mắt chỉ có đối phương…”

Phượng Tê, đứng đối diện đương nhiên là phải nhìn đối phương rồi.

“Nếu Diệp Cô Thành trên lưng không phải đeo trách nhiệm với bao nhiêu thế hệ Diệp gia, nếu như không có những mưu đồ thối nát bí mật tạo phản kia trộn lẫn vào, bọn họ sẽ là tri kỷ tinh tinh tương tích, chính là…”

“Bọn họ đều là nam tử…” Đông Diễm Quân nhìn thấy hai chủ tớ bọn họ chỉnh tề đồng loạt dùng ánh mắt thấy thịt béo nhìn mình.

“Lần trước người nói những lời này chính là ai a?”

“Là Trình Tiền đại ca.”

“Lần trước nữa?”

“Hoàng thượng.”

“Kết quả thì sao?”

“Một người bị Ảnh Vệ đại ca bắt làm tù binh, một người đầu hàng chủ động đi viết chứng nhận tử vong thành toàn bọn họ.”

“Ai ~ Bên cạnh thật sự là đã lâu không có nữ hài tử đứng đắn giống Diễm Quân như vậy.” Phượng Tê cảm thấy máu trong từng huyết mạch của mình đang sôi trào.

“…” Đông Diễm Quân.

“Nương nương, sắp đến khách *** rồi.” Giọng của Ảnh Vệ truyền vào, ý là, lập tức sẽ đến nơi đông người, ngươi yên tĩnh một chút.

“Thiết ~ Thật sự là tức phụ cưới vào cửa, ném bà mối qua tường.” Phượng Tê bất mãn: “Trình Tiền đuổi theo quá chậm, đâu có liên quan gì đến ta?”

“…” Đông Diễm Quân còn đang hỗn loạn.

“Đúng rồi, Diễm Quân, dọc theo đường đi còn chưa hỏi thăm ngươi đâu. Ngươi là môn phái nào? Sao lại có liên quan đến hoàng gia?” Giang hồ cùng triều đình luôn tận lực phân rõ giới hạn.

“Ta…Kỳ thật là ca ca ta thiếu nợ nhân tình. Ca ca ta lúc trước bị người đuổi giết, là tiên đế xuất du đi ngang qua cứu được. Lúc ấy tuy rằng không biết hắn chính là hoàng đế, nhưng huynh muội chúng ta vẫn nhớ kỹ phần ân tình này.”

“Lại là tiên đế…” Hạn chế ở Cẩm quốc đối với tự do của hoàng đế vẫn tương đối ít, Cảnh Diễn vốn thuộc tính trạch, hắn không thích đi đó đi đây, nhưng tiên đế thì tựa hồ tương đối hiếu động.

“Về phần môn phái…” Đông Diễm Quân do dự một chút, vẫn nói: “Diễm Quân là người trong Ma giáo.”

“!!!” Tiểu Ny đầy mắt lóe sao sùng bái.

“Khốc ~” Phượng Tê.

“…” Ảnh Vệ đang nhớ lại tư liệu về Ma giáo.

“Nương nương?” Phản ứng này có chút ngoài dự kiến a.

“Trời ạ ~ Ma giáo nha ~ Là Nhật Nguyệt Thần Giáo? Hay là Minh giáo? Minh giáo tương đối tốt hơn ~” Thiêu đốt thân tàn, thánh hỏa hừng hực, sống có gì vui, chết có gì khổ…(‘giáo ca’ của Minh giáo ^ ^)

Tuy rằng nghe có chút giống Luân Tử Công (hình như chính là Pháp Luân Công), nhưng là năm ấy xem TV, cái cảnh khi mà lục đại môn phái vây công đỉnh Quang Minh, Vô Kỵ ca ca còn chưa xuất tràng, mọi người chuẩn bị ngọc đá cùng tan…nàng thật sự là đã bị loại bi tráng cùng ngông nghênh này của bọn họ làm cảm động.

“Ca ca ngươi có phải tên Ngọc La Sát hay không?” Hài tử…ngươi từ Kim Dung nhảy thẳng sang Cổ Long rồi.

“Không…” Đông Diễm Quân ngây người, trải qua hồi lâu mới minh bạch hoàng hậu đại khái có lẽ là đang hỏi tên môn phái cùng tên ca ca mình: “Môn phái này vốn do cha mẹ ta sáng chế, gọi là Tu La Môn. Kỳ thật cũng không có ý tà ác, chỉ vì cha ta là dân tộc thiểu số phiên bang, thờ phụng thần chiến đấu của Atula tộc, nhưng lại vì cái tên này mà bị nhân sĩ chính phái đuổi giết. Tu La Môn vốn là môn nhỏ phái nhỏ, đều là tộc nhân nhà mình, tổng cộng cũng chỉ mấy chục miệng ăn, đương nhiên chống không nổi tràng giết hại của bọn chúng. Mọi người phân tán chạy thoát thân, nương ta lúc ấy mang thai ta, cuối cùng sinh non giữa đường mà chết. Cha ta để dẫn lạc truy binh, tự mình đi làm mồi…”

“May mắn được tiên đế cứu giúp, ca ca ta mới bảo trụ được tính mạng, sau lại còn tìm được ta, hiện tại Tu La Môn được ca ca sửa tên thành Ma giáo. Đối với cái tên Ma giáo, ca ca nói, dù sao cho dù có đội danh hào bảo vệ quốc gia hắn cũng là hài tử của ma quỷ, là hậu duệ của Tu La, cho nên môn phái của chúng ta mới có tên là Ma giáo.”

“Ca ca ngươi rất có phong độ nhất thống sự nghiệp hắc đạo a ~” Ma giáo là tên gọi chung mà đám nhân sĩ chính phái dành cho oai môn tà đạo. Ca ca nàng dùng nó làm tên cho môn phái mình, quả thực hệt như một nhân sĩ chính phái mở ra một môn xưng tên là Danh Môn Chính Phái vậy…Khốc, khốc không ở mức độ bình thường.

“Ta sao cứ cảm thấy, lệnh huynh là bởi vì không biết đặt tên…” Tiểu Ny nhỏ giọng nói thầm một chút, lén nhìn nương nương nhà mình, bọn họ một loạt tên lót chữ Tiểu này gần như đều là vì thế mà có, cố tình nương nương còn có thể tìm ra cái cớ lấp liếm cho được.

“Một môn phái nhỏ mấy chục người hẳn là không đến mức bị quá nhiều người đuổi giết đi?”

“Phái Hoa Sơn cùng phái Tung Sơn. Hai đám bọn chúng coi trọng một loại thảo dược đặc biệt mọc trong sơn cốc của Tu La Môn lúc đó, có thể làm thành thánh dược chữa thương.”

Hoài bích có tội, kỳ thật loại thảo dược đặc biệt này chính là cha của Đông Diễm Quân phát hiện ra tác dụng, bằng không đâu, thứ cỏ kia mọc nhiều năm như vậy không phải cũng không có ai đi động đến sao.

“Hoa Sơn…Tung Sơn…” Hoàng hậu nương nương hiểu rõ gật gù, minh bạch rồi, tác giả nhàn hạ mà thôi, Tiếu Ngạo Giang Hồ chứ gì.

“Vậy hiện tại thì sao? Hai môn phái kia có phải là đã hôi phi yên diệt rồi hay không?” Nhớ rõ hoàng thượng từng nói, Diễm Quân tiểu thư là đại môn phái tới, nếu Ma giáo đã có thể lên mặt, sao còn dung được cừu địch trước kia?

“Sao có thể a ~ Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ma quân báo thù mười năm quá ít.” Đông Diễm Quân cười thật sự yêu mị vô cùng đắc ý, lời này vừa ra quả nhiên được hoàng-hậu-vô-lương còn có Tiểu-Ny-bị-dạy-hư nhất trí vỗ tay.

“Đúng đúng, nương nương cũng đã từng nói muốn chỉnh thì phải chỉnh người ta cả đời.”

“…Di? Sao lại dừng?” Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Đông Diễm Quân theo bản năng rút ra một phi đao lá liễu ngân quang lóe lóe.

“Ảnh Tử ~ Ta sai rồi ~ Ta thật sự biết sai rồi! Tha thứ ta lần này đi! Ta chỉ là quá để ý ngươi…” Từ ngoài xe ngựa truyền vào tiếng la quen thuộc.

“Ta sao lại cảm thấy lời kịch này rất quen thuộc kìa…” Phượng Tê cảm thấy hoài niệm. QYNN (Quỳnh Dao nãi nãi) ngươi cũng xuyên a?

“Đây là…ai?” Đông Diễm Quân vén màn lên thì nhìn thấy một nam nhân ngân quang lóng lánh đang nằm ẹp trên người Ảnh Vệ đã mặc lại y phục đen cọ cọ nước mũi.

“Khẩu tử nhà Ảnh Vệ, đừng để ý đến hắn. Ảnh Vệ, tiếp tục chạy đi.”

“Dạ, nương nương.”

“Gọi phu nhân.” Phượng Tê ăn mặc theo kiểu đã thành thân, không phải nàng không muốn vui vẻ, chỉ là nàng chừng này tuổi nếu còn giả dạng độc thân… phỏng chừng ánh mắt của mọi người sẽ càng thêm phấn khích: “Nhớ sửa miệng, bản phu nhân hiện tại tên gọi Tôn Tú Thanh, phu gia họ Hoa.”

“Da? Không phải Tây Môn?” Tiểu Ny nghĩ nương nương…nga không, phu nhân là vì thích kiếm khách họ Tây Môn trong cố sự kia mới tự đặt tên là Tôn Tú Thanh chứ?

“Thưởng thức là thưởng thức, Hoa Hoa mới là kiểu lão công mẫu mực a ~ Tuy rằng hắn cùng Lục Tiểu Phụng có chút ám muội…Nhưng là ta không ngại, vì ‘lý tưởng’ chính là phải rộng lượng.”

“Phu nhân nhân từ.”

“…” Đông Diễm Quân đã chết lặng.

“Đúng rồi, ca ca ngươi tên gì? Sẽ không phải là Đông Ma Quân đi?”

“Phu nhân cơ trí, đó quả thực là danh hào của ca ca hiện tại trên giang hồ, ca ca ta nguyên danh…Đông Tử Mị.” Đông Diễm Quân vẻ mặt ‘các ngươi phải giữ bí mật a’ cười cười, trời biết nàng là cỡ nào tận hết sức lực tuyên truyền nguyên danh của ca ca mình.

“…” Tên rất hay.

“…” Tên rất hay.



Lại nói, bên này Trình Tiền thật vất vả mới đuổi kịp đoàn xe của Phượng Tê bọn họ, còn đang bị đoàn hậu viên của Ảnh Vệ đày vào lãnh cung khảo sát vì tội lừa gạt, Đông Diễm Quân đang giảng thuật lịch sử làm giàu + báo thù của ca ca mình, Phượng Tê thì bận suy nghĩ tất cả biện pháp để nhanh chóng làm cho Diễm Quân gia nhập đội ngũ đam mỹ lang…Kinh đô bên kia cũng đang rất náo nhiệt, chuẩn xác mà nói là người nào đó ở Lý phủ tâm tư đang rất náo nhiệt.

“Tiểu thúc thúc.” Lý Duệ ôm một con bồ câu kích động chạy vào, còn dáo dác nhìn xung quanh: “Thật tốt quá, gia gia không có ở đây.”

“Ngươi sợ cha như vậy a?” Lý Giác chọc chọc cái đầu nhỏ của chất tử mình.

“Gia gia quá nghiêm túc rồi.” Hâm mộ nhìn Lý Giác: “Gia gia đối với ngươi thì rất tốt ~”

“Ừ…” Thế nhưng không phải là loại tốt mà hắn muốn…“Đúng rồi, tìm ta có chuyện gì?”

“Cô cô gửi thư về.” Ôm bồ câu đưa lên.

Tiểu đệ khả ái:

Ly biệt chưa lâu, thật là mong nhớ, cho nên thí nghiệm một chút tính năng của bồ câu. Ta vẫn không rõ lắm, bên chỗ ngươi có địa chỉ cố định thì cũng thôi, vì sao ta đây liên tục di chuyển mà cũng có thể nhận được…Bồ câu thực thần kỳ.

Thuận tiện, có thể nói nói phiền não của ngươi rồi. Tỷ tỷ ngươi đây đang nhàn rỗi. Trình Tiền tốc độ quá chậm, thế nhưng còn chưa đuổi đến, Ảnh Vệ tâm tình có chút không được tốt…

Tỷ tỷ đáng yêu xinh đẹp hào phóng của ngươi.

“Cách thức của cô cô thật kỳ quái, ngữ khí cũng kỳ quái…Tiểu thúc thúc, ngươi có phiền não gì vậy?”

“Phiền não của giai đoạn trưởng thành.” Trừng tiểu chất tử một cái, phái hắn đi làm chuyện khác, xoay người nhấc bút viết hồi âm.

Tỷ tỷ đáng yêu xinh đẹp hào phóng:

Thứ cho sự giấu diếm của ta lúc trước, đối tượng mà ta ái mộ quả thật là nam tử. Đừng kích động, tỷ tỷ của ta, chính là vì biết ngươi sẽ có phản ứng như thế cho nên ta mới không dám nói cho ngươi biết ngay lúc đó.

Ta đối với hắn…không có chấp nhất như Lâm đại ca đối với Ninh vương, cũng không có nhiệt liệt như đại ca đối với Phồn Đạt, càng không có cái loại mơ hồ như Ảnh Vệ đại ca với đại ca Trình gia.

Ta thậm chí còn không biết ta đối với hắn có phải là cái loại cảm giác này hay không nữa…Tỷ tỷ của ta, ngươi còn ở đây hẳn sẽ quá mức vui mừng, cho nên ta nghĩ khi ở xa cuối chân trời, trao đổi qua thư có thể làm cho ngươi bình tĩnh một chút.

Ta cần chính là sự chỉ đạo, chứ không phải dụ đạo của ngươi. Ảnh Vệ đại ca cùng Trình Tiền đại ca là ghép thành đôi như thế nào, ta hiểu rất rõ.

Ta trước hết muốn biết phần rung động này của mình phải gọi là thân tình, hữu tình hay ái tình, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng là tiểu đệ dù sao cũng mới mười hai…Tiếp theo, tỷ tỷ, cho dù ta đối với người này có ôm vọng niệm, nhưng ta cũng hy vọng có thể yên lặng bảo hộ cùng giữ bí mật. Hắn, không giống với người thường…

Tiểu đệ

Lý Giác.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play