Thẳng hướng đến U Minh Phủ, Bách Lý Quân Hoa không đưa ta về phủ đệ mà lại đến trước đá Tam sinh.
Vài ngày không nhìn đến, trên đá Tam sinh đã được viết chi chít những chữ, ta bước lại gần xem, tất cả đều là tên ta và Bách Lý Quân Hoa.
Hắn từ phía sau ôm lấy ta, dán vào bên tai ta nói: “Tiếu Nhi, nàng xem, trên đá Tam sinh tràn ngập tên nàng và ta, trên cây nhân duyên cũng treo đầy tên nàng và ta, mặc kệ thử sinh thử thế, không ai có thể chia tách chúng ta.”
Lời hắn nói khiến ta vừa muốn cười lại cảm động.
Ta quay lại ôm hắn, nói: “Quân Hoa, chàng có biết đá Tam sinh này có nguồn gốc thế nào không?”
“Hửm? Thế nào?”
Hắn nói không chú tâm, như không để ý lắm. Ta cười thành tiếng, nói với hắn: “Vốn là ta dùng để chặn đường. Khi đó, nhân giới mới được tạo dựng, Phụ thần cùng Tư chủ U Minh Phủ là Quân Hoàng thương lượng, để U Minh Phủ phụ trách việc luân hồi. Quân Hoàng nói việc đó rất tốt nên đã đồng ý. Nhưng ta ngại phàm nhân la hét ầm ĩ, vì thế đã chuyển khối đá này chắn trên đường, dùng kiếm khắc ‘Kẻ nào bước chân vào đây sẽ hồn phi phách tán’, rồi phân phó vài tiên tỳ trấn thủ nơi này.”
“Phụ thần không trách tội nàng?” Hắn hơi ngạc nhiên. Ta cười hắc hắc: “Trách tội cái khỉ! Ta vừa đặt tảng đá ở đây, Quân Hoàng đã lập tức mở rộng đường xuống hoàng tuyền, khi đó ta vừa đúng lúc nhìn thấy một đôi tình lữ chết vì tình, bỗng cảm thấy những người này cũng không làm người ta phiền chán, nên đã xoá bỏ các chữ kia, thay vào đó là ‘Đá Tam sinh’. Ta không ngờ đến, nhiều năm sau, con người lại xem nó như nơi để ký thác nhân duyên.”
“Lại càng không ngờ” ta nhíu mày nhìn hắn, rất đắc ý: “Bồng Lai đảo chủ cũng lại tin lời đồn đại như vậy.”
“Cái gọi là đồn đại, bất quá chỉ là ý niệm của phàm nhân thôi.” Hắn lại không lúng túng như ta đoán, thong thả đến trước đá Tam sinh, đưa tay dịu dàng lướt qua tên hai người chúng ta, nhu tình nói: “Nhưng vì nàng đã từng nói với ta, nếu gặp được đá Tam sinh, cũng phải khắc đầy chữ mới thoả lòng. Hơn nữa, ta cũng có ý niệm này, nên mới cố gắng khắc lên đó.”
“Tiếu Nhi.” Hắn quay đầu nhìn ta, trong mắt có chút tịch liêu: “Sinh mệnh phàm nhân cùng lắm chỉ hơn vài chục năm, tuy có luân hồi, nhưng mỗi một lần đều phải quên, nên cũng giống như một cuộc đời mới. Họ không giống chúng ta, có thể tùy ý tiêu tốn thời gian, có thể tùy hứng làm bậy. Họ bước về phía trước, sai lầm rồi từng bước một, lại thành cả đời. Năm đó ta không thể hiểu được, khi còn sống tựa như phù du thoáng qua, họ sao lại có thể quá khoái hoạt thế?
Chúng ta sống quá dài, quá lâu. Không sinh, cũng không tử. Ta tu hành mười ba vạn năm, thanh tâm quả dục, không dính yêu hận, mãi đến khi ta gặp được nàng, khi ấy ta mới hiểu được, nguyên lai đây chính là cái con người gọi là yêu hận tình cừu, đúng là rung động lòng người.”
“Tiếu Nhi,” hắn nhẹ nhàng xoa má ta, trong mắt đều là ý cười: “Ta cả đời vì thế nhân, vì chúng sinh, duy chỉ có ở trước nàng, mới được vì chính mình. Ta thấy nàng sống quá vui vẻ, quá nhiều màu sắc, cuộc sống như vậy thật là độc nhất vô nhị, vì thế ta cầm lòng không được, cũng không muốn cầm lòng, muốn gia nhập vào cuộc sống của nàng, chia sẻ yêu hận này, khoái hoạt này.”
“Ta muốn nhìn nàng vô pháp vô thiên, vướng vào rắc rối, sau đó để ta tới thay nàng gánh vác; cũng muốn thấy nàng thật tâm yêu hận, sau đó để ta thay nàng hàn gắn vết thương. Ta nguyện ý cùng nàng sống cuộc đời như những cặp phu thê phàm thế, trải qua thăng trầm, bên nhau trọn đời; cũng nguyện cùng nàng làm thần tiên quyến lữ, làm cho mọi người trong bát hoang tứ hải phải ngưỡng mộ.”
“Ta có thể cùng nàng hồ nháo, cùng nàng vô pháp vô thiên. Nếu nàng muốn làm thần, ta sẽ cùng nàng phổ tế thế nhân; nếu nàng muốn làm ma, ta có thể đọa tiên nhập ma cùng nàng. Ta chỉ muốn được ở bên cạnh nàng, thanh thản nắm tay nàng, nhìn nàng.”
“Tiếu Nhi,” hắn đột nhiên cầm tay ta, chậm rãi nói từng từ, vô cùng rõ ràng hỏi ta: “Gả cho ta, được không?”
Đầu ta ong ong, cảm giác như vừa bị nện một gậy. Người trước mắt vẫn tuấn mỹ vô song, nhưng trước đây, ta chưa từng nghĩ tới, có một ngày, có một người, đứng trước đá Tam sinh tình chân ý thiết nói với ta một câu ‘Gả cho ta.’
Không có hoa ngôn xảo ngữ, không có miêu tả dư thừa, hắn đã cho ta một đảo ám nguyệt u lan, cho ta cuộc đời không có sinh tử, cho ta đá Tam sinh được khắc kín những chữ, dùng lụa dài buộc đầy trên cây nhân duyên, nắm chặt tay ta, dùng ngữ điệu bình thản hỏi ta một câu: ‘Gả cho ta, được không?’
Ta lẳng lặng nhìn hắn.
Gió khẽ vờn qua, hạt giống của cây nhân duyên bay tán loạn mang theo ánh sáng kỳ dị rực rỡ.
Nam tử trước mặt ta, áo trắng như tuyết, ngọc quan tóc bạc. Hắn có một đôi mắt đen tuyền như đêm tối, quý giá như trân châu, sáng lạn như bảo thạch, thâm trầm như đại dương. Nhưng đôi mắt ấy đang nhìn ta, yên tĩnh, bĩnh thản.
Hắn chưa bao giờ che giấu điều gì, không kiêng nể mà nói yêu.
Tuy thật chua xót, tuy khiến người ta nổi cả da gà, nhưng lại chân thật mà ấm áp.
Ta không cần đoán xem hắn đang nghĩ gì, không cần đoán hắn làm cái gì, không cần đoán mục đích của hắn, không cần đoán hắn yêu hay không yêu, thích hay không thích.
Hắn moi hết tâm phế ra, thản nhiên đặt trước mặt ta, giao vào tay ta. Ta không cần lo được lo mất, cũng không cần lo nghĩ đến tương lai.
Hắn che chắn trước ta, dung túng ta tuỳ tiện cẩu thả, cùng ta tiêu dao tứ hải.
Trên người hắn lan hương không nùng không đạm, thoang thoảng quanh quẩn chóp mũi ta, lâu dần đã trở thành thói quen.
Ta chưa bao giờ biết có người có thể kiên nhẫn, dụng tâm đến vậy, thoáng như giọt nước, từng chút một rót vào thế giới của ta, mọi nơi mọi chỗ, đến khi ý thức được thì đã không thể chia xa.
Ta cười nhẹ, gật đầu.
“Được.”
Trong giây phút đó, ta thấy trong mắt hắn rộ lên nét vui mừng, ánh mắt mê người. Ta nhéo lên mặt hắn, một lúc sau vỗ vỗ nói: “Nếu sau này có con, lớn lên giống chàng mới tốt.”
“Được được.” Hắn cười rất ôn nhu.
***********
Thiệp mời được phát đến tứ hải, từng người trong bát hoang.
‘Sính lễ đầy trường thành, đồ cưới lệ hai hàng.’
Khi hai người Giản Hề và Đại Miêu dán hai câu đối một tả một hữu lên cửa viện của ta, đầu ta giật giật, không kiềm được nhảy dựng lên. Hai người vẫn tiếp tục không sợ chết tìm vị trí dán câu đối, hỏi ta: “Tiếu Tiếu ngươi xem, hai câu đối này viết quá hay phải không?”
“Các ngươi có ý gì?” Ta nắm cổ áo Giản Hề một tay chỉ câu ‘đồ cưới lệ hai hàng’ quát: “Con mẹ nó tính mang lại xui xẻo cho ta hả?”
“Tiếu Tiếu bình tĩnh, bình tĩnh.” Đại Miêu tiến lên, có ý đồ tách tay ta đang túm Giản Hề ra, miệng vẫn nhanh nhảu nói: “Chúng ta cũng chỉ nghèo quá, không đưa nổi lễ vật đó mà…”
Mới nói xong, ta và Giản Hề cùng nhìn về phía hắn, Đại Miêu cả người cứng đờ, lập tức cười nói: “Đùa thôi, đùa thôi. Ta và Giản Hề luôn có vẻ tình thơ ý hoạ, nên muốn cho ngươi một câu đối. Cuối cùng một câu ra hồn cũng không viết được, nên đành để Tiểu Phượng hỗ trợ.”
“Nói đùa? Phượng Nhi hỗ trợ?”
Ta cảm thấy đầu ta càng đau tệ hại hơn.
Ta cố nén xúc động muốn đem đám người trước mặt này đánh cho bẹp dí, gom thành một đống rồi một cước đá bay xuống khỏi đỉnh núi U Minh Phủ (Ngài còn chưa gả đi mà cùng với vị hôn phu của ngài giống nhau quá xá *lời tác giả*), thập phần phong độ buông cổ áo Giản Hề ra, cười lạnh nói: “Các ngươi sao lại đến hạ lễ cũng không đưa nổi?”
“Không phải đâu, Tiếu Tiếu, chúng ta kỳ thật đã chuẩn bị hạ lễ cho ngươi rồi!!” Giản Hề vẻ mặt thành khẩn nói: “Nhưng ai biết Bồng Lai đảo này, ngay cả đến tiên tỳ cũng lợi hại, chúng ta cùng họ đánh mạt chược, thua te tua! Ngươi không biết chứ, hôm đó, ta và Đại Miêu đã bị lột trần truồng…aaaaa…”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Đại Miêu ném ra khỏi phủ đệ của ta. Ta trơ mắt nhìn hắn theo đường vòng cung lướt qua rồi biến mất giữa đám mây, trong lòng hết sức chấn động, quay đầu nhìn Đại Miêu mặt đen như đít nồi, bỗng sinh ra một tia kính sợ với hắn.
“Trần truồng là hắn, ta còn lại cái quần cộc.”
Đại Miêu nhìn ta, hết sức nghiêm túc sửa lại lời Giản Hề nói. Ta hoảng sợ gật đầu, vội vàng a dua theo hắn: “Ta hiểu, ta biết.”
“Ừ.”
Đại Miêu mặt đen nghiêm túc gật đầu, chạy ra khỏi phủ đệ của ta.
Ta nghẹn một bụng ủy khuất không chỗ phát tác, suy nghĩ nửa ngày, rốt cục cắn răng nắm chặt quyền, lao ra cửa đi tìm kẻ tòng phạm còn lại: “Họ Phượng kia, ngươi chết với ta!!!”
Nhưng ta vừa ra khỏi cửa lại nhớ đến, người tối qua còn chuyện trò với ta cũng có việc phải lo, nói không chừng đến đại hôn của ta cũng không thể tới!
Ta buồn bực, lúc này, một đoàn tiên tỳ tay cầm những khay đựng y phục đỏ đang đi tới, đi đầu chính là Phán Quan của Phán Quan Điện, Liễu Thư. Liễu Thư và ta dù có thể xem là thân cận, nhưng cũng không đến mức tới để xem ta thử đồ chứ. Ta nghiêng đầu, khoanh tay hỏi: “Liễu phán quan, vô sự bất đăng tam bảo điện, ngươi đến đây có việc gì?”
“Chuyện này…Diệp Tiếu thượng thần,” dường như có chuyện không tiện mở miệng, Liễu Thư vẻ mặt khó xử, đưa tay cào cào tóc, xong vẫn cắn răng hỏi: “Xin hỏi, Quân Hoàng Tư chủ đã sắp trở lại?”
“Ờ.” Đề cập đến Quân Hoàng, ta liền hiểu ra bộ dáng này của hắn là vì đâu. Lúc trước khúc mắc giữa ta và Liễu Hoa Hiên sợ là ở U Minh Phủ đã lan truyền khắp cả, hắn nhắc đến Quân Hoàng, có lẽ cũng sợ ta sẽ giận.
Nhưng quá khứ là quá khứ, ta sao còn dây dưa? Vì thế ta thản nhiên cười, trả lời: “Có lẽ chỉ mấy ngày nữa thôi. Không chừng còn đúng đại hôn của bản thượng thần.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.” Liễu Thư thở phào nhẹ nhõm lại vụng trộm liếc mắt nhìn ta, sau mới nói: “Vậy…chuyện năm đó…”
“Ta đã không còn bận lòng.” Ta không khỏi thở dài, Liễu Thư này sao lại tế nhị thế nhỉ? Ta đã là người sắp xuất giá, còn nhắc gì chuyện năm đó?
Liễu Hoa Hiên vì cứu người thương đã bày ra hạ sách này, dù lợi dụng ta, thương tổn ta, nhưng xét cho cùng, hắn cũng là kẻ đáng thương. Dù sao ta cũng chưa chết, lại còn sống rất tốt nữa, ta cần gì phải uổng phí tâm lực đi hận một kẻ đáng thương? Chuyện hận thù này vốn cần rất nhiều sức lực, sao ta phải tự mê võng mình?
Nghe ta nói, Liễu Thư nhìn ta chăm chú, cuối cùng cũng xác định ta đã không còn để ý, hắn mới cười rộ lên: “Là tiểu tiên nông cạn.”
Ta dĩ nhiên sẽ không gật đầu nói cho hắn biết, so ra, ngươi là lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử ta thì có. Do đó, ta chỉ cười gượng hai tiếng, nói: “Liễu phán quan lưu lại dùng trà chứ?”
“Không dám.” Liễu Thư và Quán Thanh U tính tình giống nhau, cực kỳ cổ hủ. Bởi thế, hắn hành lễ với ta: “Việc cần hỏi đã hỏi, tiểu tiên còn có công vụ, không làm phiền nữa.”
“Ngươi đi đi.” Ta cũng không phải thật lòng muốn giữ hắn lại uống trà, bèn phất tay, nói cùng một tiên tỳ: “Tiễn Liễu phán quan.”
Hết
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT