Sau khi Vương Tĩnh Kỳ ra khỏi quán cà phê, cô nhìn đồng hồ, rồi đi đến siêu thị một chuyến, mua một ít thức ăn, chuẩn bị về nhà nấu một bữa ăn ngon cho Chu Cẩn Du, lấy lòng an ủi tâm trạng bị tổn thương của anh.

Vừa vào nhà đã nghe tiếng điện thoại bàn vang lên, lúc này cô mới nhớ tới, mình tắt điện thoại di động, đến bây giờ còn chưa mở máy.

Cô nhanh chóng bỏ hết mấy cái túi đang cầm trong tay xuống ngay trước cửa, lấy điện thoại di động trong túi xách ra, vừa đi qua chỗ ghế sofa, vừa mở máy.

Đến khi tay cô vừa chạm vào cái điện thoại bàn trong phòng khách, chuông điện thoại liền ngưng.

Vương Tĩnh Kỳ trừng to hai mắt, khổ não bỏ xuống, thấy màn hình điện thoại di động sáng, sau đó hết thông báo này đến thông báo khác bắt đầu thay phiên nhau hiện lên, toàn là thông báo cuộc gọi nhỡ của Chu Cẩn Du.

Nhìn số lượng cuộc gọi, tổng cộng hơn hai mươi cuộc. Vương Tĩnh Kỳ nhìn mà le lưỡi, thầm nghĩ Chu Cẩn Du khẳng định đã giận điên rồi.

Lúc này chuông điện thoại lại bắt đầu vang lên. Vương Tĩnh Kỳ vội vàng bắt máy.

"A lô......" Vương Tĩnh Kỳ thận trọng, cô có cảm giác, cú điện thoại này nhất định là của Chu Cẩn Du gọi tới.

"Về nhà rồi sao." Rốt cuộc Chu Cẩn Du cũng nghe được điện thoại bàn ở nhà có người nhận, tâm trạng thấp thỏm từ nãy giờ cũng được thả lỏng, giọng nói giống như trút được gánh nặng, không có cực kỳ tức giận.

"Ừ, về nhà rồi, em mua rất nhiều món ăn, buổi trưa làm món ngon cho anh ăn." Vương Tĩnh Kỳ lấy lòng nói.

Chu Cẩn Du trầm mặc một chút, làm trong lòng Vương Tĩnh Kỳ nhảy lên thình thịch, loại cảm giác làm chuyện xấu bị bắt quả tang đúng là không tốt chút nào.

"Đừng bận rộn nữa, tốt nhất là em nên nghỉ ngơi đi, chờ anh về nấu cơm là được." Chu Cẩn Du thở dài một tiếng.

"Ừ, tất cả đều nghe theo anh." Vương Tĩnh Kỳ thấy anh không có tức giận, cũng thả lỏng. 

Sau khi cúp điện thoại, Vương Tĩnh Kỳ có chút bất bình, mặc dù hôm nay cô không nghe lời anh, nhưng dù sao nguyên nhân cũng là vì anh mà ra, là vì anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, làm cho tình nhân tìm đến cửa nhà cơ mà, cô phải là người nên tức giận mới đúng chứ.

Vương Tĩnh Kỳ phẫn nộ nhìn chằm chằm điện thoại. Sau đó hừ một tiếng, xách đồ tới phòng bếp. Cô quyết định không thèm nghĩ tới Chu Cẩn Du nữa, bây giờ phải nghĩ xem nấu món gì mới được.

Cô ở trong phòng bếp rửa sạch nguyên liệu, bận rộn một hồi, còn chưa kịp làm cơm xong, Chu Cẩn Du đã về tới.

Chu Cẩn Du vào nhà đổi giày liền nghe được âm thanh rang thức ăn từ trong phòng bếp, anh cởi áo khoác, cuốn tay áo áo sơ mi lên rồi đi vào phòng bếp.

"Không phải đã nói là em đừng làm rồi sao, kêu em chờ anh về nấu cơm mà."

Vương Tĩnh Kỳ có nghe được tiếng mở cửa, cho nên lúc Chu Cẩn Du vào phòng bếp, cô cũng không có chút bất ngờ nào: "Hừ!"

Chu Cẩn Du nhận lấy cái sạn trong tay Vương Tĩnh Kỳ, tiếp tục trộn xào, bớt thời giờ quay qua nhìn cô một cái, thấy cô chu chu cái miệng nhỏ, anh buồn cười hỏi "Thế nào?"

Vương Tĩnh Kỳ lấy hộp gia vị ra, bỏ vào trong chảo rang thức ăn.

"Em cứ nói đi?"

Trong lúc nói chuyện, Chu Cẩn Du đã bỏ bông cải xanh xào vào trong dĩa, sau đó một tay bưng cái dĩa, một tay nắm tay vợ, cùng nhau đi đến bàn ăn.

Lúc anh mới vào nhà đã nhìn thấy trên bàn ăn bày ba món ăn rồi.

"Sau này đừng làm như vậy nữa, em là phụ nữ có thai,  phải ăn cơm đúng giờ. Em nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, mới ăn cơm trưa, làm con anh cũng đói bụng lắm rồi." Chu Cẩn Du múc cho Vương Tĩnh Kỳ một chén cơm, đưa tới trước mặt cô.

"Hừ, em như vậy là do ai làm hại."

"Nói chuyện thì nói, đừng chậm trễ ăn cơm, ừ, chân gà này hầm rất vừa vặn, ăn nhiều một chút." Chu Cẩn Du thấy cô không động đũa, liền gắp thức ăn cho cô, thúc giục cô ăn cơm.

Nhìn cô ăn, anh mới nói: "Em nói đi, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

Anh chỉ biết là có một người phụ nữ tự xưng là mang thai đứa con của anh gọi điện thoại đến nhà, còn người phụ nữ này là ai, có mục đích gì anh đều không biết.

"Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa, anh ra ngoài tìm phụ nữ, bây giờ người ta mang theo con anh tìm tới đây, kêu hai mẹ con em nhường lại vị trí." Vương Tĩnh Kỳ vừa ăn cơm vừa ê ẩm nói.

Nói thật, từ sau khi nhận được cú điện thoại kia, cô cũng không tin, lúc nhìn thấy cô gái kia, cô càng thêm xác định những gì người phụ nữ kia nói là giả, ít nhất đứa bé trong bụng cô ta cũng không phải là của Chu Cẩn Du.

Nhìn bụng Duyệt Tâm vẫn còn bình thường, nếu không cũng không dám mặc quần ngắn ngủn, hay nói cách khác, nếu Duyệt Tâm mang thai thì cũng chỉ khoảng một hai tháng, mà vừa vặn trong hai tháng này, thời gian của Chu Cẩn Du hầu như toàn bộ đều dành cho cô. Ban ngày đi làm, buổi tối phục vụ cô, làm gì còn sức lực mà đi trêu chọc phụ nữ khác. Kể từ cô mang thai hậu, Chu Cẩn Du càng thêm quan tâm đến cô, cưng như trứng hứng như hoa, nâng lòng bàn tay sợ cô té. Cho nên nói Chu Cẩn Du là ba của đứa bé trong bụng Duyệt Tâm,  có đánh chết cô cũng không tin.

"Thật dễ nói chuyện." Chu Cẩn Du nghiêm túc trách cứ một tiếng.

Người phụ nữ này, biết rõ là anh bị oan uổng, vậy mà còn ghen với anh, tật xấu này kiên quyết không thể nuông chiều.

"Em đâu có dễ nói chuyện như vậy, người ta cũng đã tìm tới cửa, mà anh còn nói là em dễ nói chuyện!" Vương Tĩnh Kỳ cũng nổi giận, bộp một tiếng vỗ đôi đũa lên bàn.

Đúng là đảo lộn, anh phạm sai lầm còn dám nói cô này nọ.

Chu Cẩn Du cũng để đôi đũa xuống, không nói chuyện, chỉ nhìn vợ mình ngồi ở phía đối diện.

"Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa......" Vương Tĩnh Kỳ trừng mắt thuận miệng định chửi bây, nhưng ngay sau đó ngừng lại, nếu là nói tiếp, cũng quá mất lịch sự rồi.

"Được lắm, em nói đi, em cứ nói thử xem." Chu Cẩn Du bị cô vợ ngốc của mình làm cho tức cười: "Có phải em muốn ăn anh hay không...anh tùy thời đợi lệnh!"

Vương Tĩnh Kỳ nghe anh nói vậy khuôn mặt nhỏ liền đỏ lên, kể từ sau khi cô mang thai, hai người lúc trên giường toàn đắp chăn nói chuyện phiếm rất trong sáng, lúc mới bắt đầu quen nhau hai người còn không có đơn thuần như vậy.

"Mặc kệ em nghĩ như thế nào, cũng phải ăn cơm trước, thân thể khỏe mạnh, thể lực đầy đủ, thì nguyện vọng của em mới có thể trở thành sự thật được!" Chu Cẩn Du nói xong nhét đôi đũa vào trong tay cô.

"Em không có muốn như vậy, là anh muốn thì có!" Vương Tĩnh Kỳ lẩm bẩm nói.

"Được được được, là anh, đều là anh được chưa." Chu Cẩn Du rất có thành ý dụ dỗ cô.

Sau đó một cơn sóng gió nho nhỏ cứ như vậy mà đi qua.

Sau khi hai người cơm nước xong, lúc này mới an vị ngồi trên ghế sofa, Vương Tĩnh Kỳ kể tất cả mọi chuyện đã xảy ra cho Chu Cẩn Du nghe.

"Cô ta nói cô ta là nhân viên ở hội quán tư nhân Lan Uyển, tên là Duyệt Tâm, cô ta nói anh biết cô ta."

Chu Cẩn Du nghe xong nhíu mày, trong lòng lẩm bẩm cái tên Duyệt Tâm. Anh muốn lục lọi trong ký ức xem mình có biết cô gái đó hay không, nhưng thật sự anh không thể nhớ ra có người nào như vậy.

Những chuyện này đều không phải là vấn đề, Chu Cẩn Du cầm điện thoại trong phòng khách lên (kể từ sau khi Vương Tĩnh Kỳ mang thai, anh rất ít khi gọi điện thoại trước mặt cô), gọi cho thư ký vạn năng Lý Việt, sau đó lại gọi cho quản lý Vu Hồng Hải của Lan Uyển.

"Vợ à, anh với em nói chuyện một chút." Chu Cẩn Du xử lý xong mọi chuyện, liền kéo tay vợ, chuẩn bị sẵn sàng để tâm sự một chút về ý nghĩa của sự tin tưởng và phục tùng cùng với vợ mình.

"Ừ, nói chuyện gì?" Vương Tĩnh Kỳ cảnh giác hỏi.

"Là như vầy, sau chuyện xảy ra hôm nay, xem có cảm giác được có chỗ nào không thích hợp không?" Chu Cẩn Du cố gắng hướng dẫn cô, sợ nói quá trực tiếp, sẽ làm chuyện này càng thêm rối ren.

"À, sau khi ngẫm lại, em cũng cảm thấy đúng là có chút không được bình thường." Vương Tĩnh Kỳ nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ.

"Ừ, em nói đi, em cảm thấy không đúng chỗ nào." Sắc mặt Chu Cẩn Du vui mừng,  có mở đầu tốt, thì phần sau mới có thể tiến triển thuận lợi.

Vương Tĩnh Kỳ nhìn chằm chằm Chu Cẩn Du, nói một câu: "Em cảm thấy chỗ không đúng đúng là, em mới vừa kết hôn với anh không tới một tháng, vậy đã có hai người phụ nữ tỏ thái độ không thân thiện với em, lần trước cái người tên Vương Diễm Diễm coi như là người thứ ba, thêm cô Duyệt Tâm nữa là người thứ tư luôn rồi." Sau đó ánh mắt nghiêm túc của cô đột nhiên biến thành diễn trò: "Chỉ là cấp bậc của người càng tới sau thì càng thấp, người thứ ba còn là một danh môn khuê tú, thế nhưng tới người thứ tư đã không còn chút giá trị nào rồi." Vương Tĩnh Kỳ nghĩ tới cách ăn mặc tiêu chuẩn kiểu làm gái của Duyệt Tâm, rùng mình một cái.

Lần này đến phiên Chu Cẩn Du trợn tròn mắt, sao vợ anh lại không có một chút suy nghĩ nào giống anh vậy chứ.

Chu Cẩn Du sửng sốt một lát, lấy tay vuốt mặt, quyết định không cần vòng vo, hay là cứ trực tiếp nói đi.

"Anh nói có cái gì không đúng không phải cái này......"

"Nhưng em cảm thấy cái này có cái gì không đúng nha!" Vương Tĩnh Kỳ chớp chớp đôi mắt vô tội, không muốn làm cho anh cứ như vậy mà vượt qua kỳ kiểm tra.

"Bây giờ đừng nói tới cái này, anh muốn nói là, hôm nay em ra ngoài gặp người phụ nữ tên Duyệt Tâm kia, em cảm thấy sao? Có an toàn không?"

Vương Tĩnh Kỳ nhớ lúc mình bị Duyệt Tâm lôi kéo, nếu cô không có vịn cái bàn, hậu quả cũng không biết ra sao nữa.

"Ừ, lúc đầu đi thì nghĩ là sẽ không có vấn đề gì, nhưng là sau khi trở về, em cũng nghĩ lại, đúng là có chút mạo hiểm." Vương Tĩnh Kỳ nghiêm túc suy nghĩ.

"Đúng rồi, em thử nghĩ đi, cái người tên Duyệt Tâm gọi điện thoại cho em, anh còn không biết cô ta là ai, vậy mà em lại nôn nóng đi gặp cô ta như vậy, ngộ nhỡ cô ta là một kẻ điên, là một người xấu, làm ra tổn thương gì đến em, em phải làm sao bây giờ, em muốn anh phải làm thế nào, coi như lúc đó, anh tóm được cô ta, có giam cô ta cả đời cũng không làm được gì." Chu Cẩn Du cố gắng dùng lý lẽ để thuyết phục cô.

Vương Tĩnh Kỳ tán đồng gật đầu một cái, quả thật hôm nay cô có chút mạo hiểm, một người không quen biết muốn gặp mình, lại còn là người thứ ba xen vào chuyện gia đình cô, hai người ở hai phe đối lập như vậy, không cần nghĩ cũng biết chuyện này không có dễ dàng trôi  qua như vậy.

"Hơn nữa, em đi gặp cái người Duyệt Tâm đó là vì mục đích gì? Bởi vì em tin những lời cô ta nói sao?" Chu Cẩn Du hỏi tới chỗ mấu chốt.

Vương Tĩnh Kỳ trừng mắt liếc anh một cái, nếu người phụ nữ kia nói toàn sự thật, Chu Cẩn Du còn có cơ hội cùng cô ngồi chung một cái ghế sofa nói chuyện như vậy sao, nằm mơ đi.

"Xem ra vợ anh vẫn đủ thông minh, không có bị lời ngon tiếng ngọt làm cho mê hoặc, em đã tin tưởng anh, vậy vì sao em lại không nghe lời anh  nói, để cho bản thân mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, em cảm thấy là một người mẹ, em nên mang theo đứa bé trong bụng mình đi mạo hiểm như vậy sao? Em làm vậy có làm một người mẹ tốt được không?" Chu Cẩn Du biết mình vợ quan tâm đứa bé này đến nhường nào, so với anh còn nhiều hơn, bình thường chỉ cần nói tới lợi ích của đứa bé, muốn cô làm cái gì cô cũng đồng ý.

Vương Tĩnh Kỳ nghe Chu Cẩn Du nói vậy có chút xấu hổ, không biết vì sao, kể từ khi mang thai, cô không giống mình chút nào, có đôi khi cái gì cũng đề phòng, nhưng cũng có lúc lơ là không thèm để ý cái gì hết.

"Em yêu, chuyện xảy ra hôm nay, em nên biết là anh không cho em đi gặp người phụ nữ kia, không phải sợ em biết cái gì, mà là lo lắng an toàn của em. Anh hiểu  là làm một người phụ nữ, em nhất định muốn biết chân tướng sự tình, chuyện này hoàn toàn có thể chờ anh xử lý xong mọi chuyện, sau đó cặn kẽ nói hết chân tướng cho em, em nói có đúng không?"

"Vì tốt cho anh, tốt cho đứa bé, tốt cho gia đình này của chúng ta, sau này hai chúng ta sẽ học cách tin tưởng và phục tùng có được không?" Chu Cẩn Du thấm thía nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play