Đang lúc Vương Tĩnh Kỳ biết được mục đích của chuyến đi này từ trong miệng Chu Cẩn Du, chiếc xe đã chạy vào một cái cổng thật lớn, hai bên đường là hai hàng cây đại thụ thẳng tắp.

Mãi đến khi hai hàng đại thụ biến thành hai người lính mặc quân phục, tay cầm súng thật, bọn họ đã đến nơi.

Xe chạy thẳng đến biệt thự nhỏ hai tầng của nhà họ Chu, Vương Tĩnh Kỳ kéo kéo ống tay áo, gương mặt sầu não: "Cái đó, em không vào có được không?"

Chu Cẩn Du đã mở cửa xuống xe, nghe Vương Tĩnh Kỳ nói vậy, cúi đầu nhìn cô: "Em muốn vậy?"

"Không phải, mới qua năm mới mà đến đây quấy rầy ba mẹ và ông nội anh thì không tốt lắm." Vương Tĩnh Kỳ đấu tranh tư tưởng: "Vả lại, em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, tay không đến gặp người nhà anh cũng không được."

Mặc dù Chu Cẩn Du chỉ nói là dẫn cô đến nhà anh, không có nói cái gì thêm, nhưng bây giờ, với mối quan hệ hiện tại của hai người, Chu Cẩn Du dẫn cô về nhà, cô cần phải chuẩn bị cho lần gặp mặt này.

Chưa kể, cô còn chưa tính toán chuyện về sau với Chu Cẩn Du nữa, cho dù đi gặp ba mẹ cũng không nên vội vàng như vậy, đến trước cửa nhà cô mới biết được chuyện này, làm sao cô có thể chuẩn bị lễ vật được, lễ mừng năm mới, cô lớn như vậy rồi mà lại tùy tiện tay không đến nhà họ Chu, không thể để cho người khác nghĩ rằng cô không có gia giáo. Ít nhất cô cũng phải xách theo một giỏ trái cây hay chút gì chứ.

Chu Cẩn Du mất kiên nhẫn, trực tiếp chui vào trong xe xách người phụ nữ đang phản kháng ra ngoài: "Em lại nghĩ tới cái gì ngu ngốc trong đầu em vậy, anh đã nói với em rồi, mấy chuyện này không cần em quan tâm, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo anh là được. Hơn nữa, lần này là ông nội muốn em nhanh chóng tới đây, ông nội anh có muốn em chuẩn bị quà cáp lễ vật không? Em mà cứ như vậy thì cẩn thận ông nội lại nổi giận." Anh không biết xế chiều hôm qua ông nội và cô gái nhỏ này đã hàn huyên những chuyện gì. Nhưng anh có thể nhìn ra được, ông nội cực kỳ hài lòng về cô, cho nên mới kêu mình suốt đêm quay trở về thành phố D để đón cô về, phải biết mắt nhìn người của ông nội anh cực kỳ khắc khe.

Chu Cẩn Du trấn an cô, sau đó cúi đầu sửa sang lại quần áo cho cô, nhìn một vòng. Cảm thấy cũng không tệ lắm, lúc này anh mới xoay người đi đến trước cửa: "Còn ngây ngốc đứng đó làm gì, mau đi theo."

Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy Chu Cẩn Du đã đi lên bậc thang gõ cửa, cô không thể không điều chỉnh lại tâm tình của mình, bỏ lại sự khẩn trương vừa nãy ra phía sau, hít sâu một hơi rồi mỉm cười, tự tin bước lên phía trước, đứng bên cạnh Chu Cẩn Du.

Chu Cẩn Du nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, cười: "Ừm, cũng được, anh biết ngay em rất biết cách giả bộ mà."

Vương Tĩnh Kỳ vừa định mắng lại anh, nhưng nghe bên trong có tiếng bước chân vang lên, chỉ có thể trợn mắt liếc anh.

Rắc rắc, cánh cửa mở ra, Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy người mở cửa là một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi, trong lòng cô thầm nghĩ, bình thường ở biệt thự, không phải người giúp việc mới đi mở cửa sao.

"Chú út, chú về rồi. Vị này chính là?"

Người mở cửa đương nhiên là cháu trai lớn của Chu Cẩn Du, Chu Vịnh, ngày hôm qua anh đã biết Chu Cẩn Du đi đón bạn gái ở thành phố D về, người phụ nữ này rất có khả năng là thím út tương lai của anh, cho nên hôm nay anh mới tích cực như vậy, chen chúc với thím Trương, chạy tới tự mình mở cửa, chính là vì có thể là người đầu tiên được nhìn thấy thím út tương lai của mình.

Chu Cẩn Du liếc anh một cái, sau đó kéo tay Vương Tĩnh Kỳ đi vào trong: "Cháu phải kêu là dì Vương." 

Chu Vịnh đứng bên cạnh cảm thấy bối rối trong lòng. Người phụ nữ này nhìn qua so với mình còn trẻ hơn, nếu để mình gọi là thím út thì còn có vẻ dễ nghe. Nhưng nếu kêu mình gọi là dù Vương, nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý.

Vương Tĩnh Kỳ bị Chu Cẩn Du kéo vào trong nhà dưới tình huống còn chưa biết gì về gia đình anh. Ở thành phố D cô có nghe qua, gia thế của anh rất tốt, nhưng cụ thể thì không có người nào biết rõ, mà nếu có biết rõ đi nữa, bọn họ cũng sẽ không nói cho cô nghe.

"Người đó là cháu anh hả, bao nhiêu tuổi rồi?" Vương Tĩnh Kỳ nhỏ giọng hỏi.

"Ừm, con trai của anh cả anh, năm nay 24 tuổi."

Vương Tĩnh Kỳ nghe xong, biểu tình trên mặt vô cùng đặc sắc, cháu trai lớn của anh bằng tuổi với cô, có phải chuyện này cho thấy cô là cỏ non bị trâu già gặm hay không chứ!

Cứ như vậy, hai người đi vào phòng khách.

Vốn là trong phòng khách đang cười nói rôm rả, bởi vì sự hiện diện của hai người mà trở nên yên tĩnh.

Lúc này Chu Vịnh thức thời, nhỏ giọng nói với hai người: "Chú út, lúc nãy quên nói với chú, hôm nay có khách đến nhà." Anh không nghĩ sẽ gọi là dì Vương, cho nên dứt khoát tóm tắt cách gọi, về sau trực tiếp gọi thím út là được rồi.

Anh không nói, hai người nhìn tình huống trong phòng khách cũng đủ hiểu.

Chị dâu cả Lý Kim Hồng đang ngồi trên ghế salon ứng phó với mấy vị khách do cô nhỏ đưa đến nhà, sau khi thấy người đến, nhiệt tình nở nụ cười, đứng lên, bước nhanh tới, lôi kéo cánh tay Vương Tĩnh Kỳ: "Cẩn Du về rồi sao, đây là Tĩnh Kỳ có phải không, tuổi còn trẻ, thật xinh đẹp!" Lý Kim Hồng kết hôn với Chu Quân Kỳ rất sớm, lúc chị gả vào nhà này, chú út vẫn còn là đứa bé, có thể nói, chị là người nhìn Chu Cẩn Du lớn lên, cho nên tình cảm của chị đối với Chu Cẩn Du còn đặc biệt hơn là tình cảm chị dâu đối với em chồng bình thường, đều nói chị dâu cả như mẹ, cái này cũng không sai, cho nên khi chú út dẫn bạn gái về nhà, trong lòng chị cũng thật kích động, chỉ mong sau này Cẩn Du có thể có được một cuộc sống hòa thuận mỹ mãn.

Chu Cẩn Du giới thiệu: "Đây là chị dâu cả, em cũng gọi là chị dâu cả đi."

Lý Kim Hồng nhìn bộ dạng chú út, cười ha ha nói: "Đúng vậy, cứ gọi chị là chị dâu cả là được, qua đây ngồi với chị đi. Ông nội chờ các em lâu lắm rồi, mới vừa nãy còn nhìn đồng hồ nói các em lâu về quá."

Chị lôi kéo Vương Tĩnh Kỳ đến ngồi chỗ lúc nãy của chị trên ghế salon: "Xem ra hôm nay đúng là ngày tốt, chuyện vui đồng loạt kéo tới rồi!" Chị cười ha ha nhìn hai người phụ nữ và một người đàn ông đang ngồi phía đối diện.

Ông cụ Chu mặc kệ mọi người nói gì, ngay từ lúc bắt đầu, ông đã nhìn chằm chằm cháu nội đích tôn và Tĩnh Kỳ, thấy lúc cháu nội buông tay Tĩnh Kỳ ra, đứa cháu ông không tự giác để lộ nụ cười ôn nhu, nhìn Tĩnh Kỳ bị kéo đi, cháu nội cũng khẩn trương đi theo, ông đã biết, mùa xuân của cháu mình đã đến rồi.

Ông lại nhìn qua cháu dâu Tĩnh Kỳ đang bị kéo đi, âm thầm gật gật đầu, đứa nhỏ này không tệ, gương mặt vui vẻ, ánh mắt trong suốt, là một cô gái tốt.

Lý Kim Hồng ngồi xuống, sau đó bắt đầu giới thiệu mọi người với Vương Tĩnh Kỳ.

Đầu tiên đương nhiên là ông cụ đang ngồi ở giữa: "Đây là ông nội."

Vương Tĩnh Kỳ đã sớm nhận ra, vội vàng đứng lên từ trên ghế salon, cung kính gọi: "Cháu chào ông nội."

Ông cụ Chu cao hứng trả lời: "Tốt, tốt, tốt! Tĩnh Kỳ, mau lại đây ngồi cạnh ông nội, hôm qua ông nội còn chưa kể xong chuyện cho cháu nghe, đã bị bọn nó quấy rối, lần này thì tốt rồi, ông nội không cần phải gọi điện thoại cho cháu nữa!"

Vương Tĩnh Kỳ nghe lời, mới vừa ngồi sang bên cạnh ông cụ Chu, đã nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của bốn người ngồi trên ghế salon bên cạnh.

Đương nhiên là Lý Kim Hồng cũng đã nhìn thấy rồi. Gương mặt chị lại cười tươi hơn, trêu ghẹo ông cụ Chu: "Ông nội, ông cũng thật là quá thiên vị, đều là cháu dâu, mà cháu còn chưa có được đãi ngộ này!" Chị nói xong cố ý nhìn qua bốn người ngồi đối diện một chút, đặc biệt chú ý đến biểu tình của cô nhỏ, trong lòng cười trộm vui vẻ, có thể hạ gục vị cô nhỏ luôn tự cho mình là đúng này, chị thật là vui.

Vương Tĩnh Kỳ vốn là ở trước mặt mọi người, bị ông cụ kêu qua ngồi bên cạnh đã là xấu hổ lắm rồi. Lần này nghe Lý Kim Hồng nói xong, cô càng không biết phải làm sao bây giờ, cô phải nói tiếp hay không nói tiếp đây? Nếu cô nói tiếp, vậy chính là tự nhận mình là con dâu nhà người ta rồi. Đây là lần đầu cô đến nhà anh, nghĩ lại mà nói, lần này tới đây cô thật là mơ mơ màng màng, đến bây giờ còn chưa hiểu rõ về chỗ này, nếu như cô tùy tiện nói tiếp lời chị dâu cả, người ta sẽ cho rằng cô muốn trèo cao bám víu nhà họ Chu. Nhưng mà không nói tiếp cũng không tốt, lần đầu tiên tới đây mà không cho chị dâu cả mặt mũi, về sau cô rất khó sống.

Ngay lúc Vương Tĩnh Kỳ đang khó xử, ông cụ Chu cười phá lên, vỗ hai cái lên tay Vương Tĩnh Kỳ: "Chị dâu con nói rất đúng. Ông nội chỉ thương cháu dâu út của ông thôi, xem ai dám nói gì ông! Khà khà!" Hôm nay ông cụ Chu rât vui vẻ, chuyện hôn nhân của cháu nội đích tôn của ông rốt cuộc cũng có tin vui rồi, lần đầu tiên ông gặp cô bé này đã cảm thấy vừa ý, ông sống đến từng tuổi này, mắt nhìn người không tính là đúng trăm phần trăm, nhưng vẫn cực kỳ chuẩn xác, cho nên cháu nội có thể tìm được một cô gái phù hợp như vậy, bây giờ ông có không bệnh mà chết, ông cũng cam lòng.

"Đúng đúng đúng, ông nội nhà chúng ta là lớn nhất, không có ai dám nói gì!" Lý Kim Hồng nói theo ông cụ Chu, người già cũng như con nít, đều thích được dụ dỗ.

"Ông nội, ông thương cháu dâu, cũng phải giới thiệu cho con bé một chút chứ, ông xem cái mặt Cẩn Du ỉu xìu chưa kìa." Lý Kim Hồng rất biết điều hòa không khí: "Tĩnh Kỳ, đây là anh cả của em." Chị chỉ vào người đàn ông ngồi bên cạnh mình từ nãy giờ vẫn không nói gì.

Vương Tĩnh Kỳ bảo trì nụ cười nhìn người chị dâu cả vừa chỉ: "Anh cả khỏe."

"Tĩnh Kỳ đừng khách khí, lần đầu đến thủ đô có phải không, có rảnh thì kêu thằng Cẩn Du dẫn em đi dạo xung quanh!" Chu Quân Kỳ ôn hòa nói.

"Chuyện này còn cần anh phải nói sao, em út đã tính sẵn hết rồi." Lý Kim Hồng giả bộ liếc ông chồng mình một cái, sau đó giới thiệu bốn người đang ngồi trên ghế salon đối diện với Vương Tĩnh Kỳ.

"Tĩnh Kỳ, đây là chị hai của em, còn đây là gia đình của trưởng khoa Vương." Lý Kim Hồng giới thiệu mấy người này rất đơn giản, nhưng đến cô gái trẻ tuổi nhất trong bốn người kia lại được chị nhấn mạnh: "Đây là cô con gái nhà họ Vương, tên là Diễm Diễm."

Chị cũng không thèm quan tâm phản ứng của gia đình ba người kia, nói tiếp: "Tĩnh Kỳ nhà chúng ta vừa đến thủ đô, không quen biết ai ở đây hết, nếu có thời gian em nhớ qua đây tìm Tĩnh Kỳ để chơi chung, đều là người trẻ tuổi, giữa các em hẳn là có nhiều đề tài để nói chuyện."

Gia đình trưởng khoa Vương ngồi phía đối diện lộ ra biểu tình đặc sắc.

Vương Đại Phong nhìn vợ con ngồi bên cạnh mình, gương mặt mất tự nhiên: "Ha ha, đúng vậy, đều là người trẻ tuổi, khẳng định nói chuyện rất hợp nhau."

Lý Kim Hồng không thèm để ý biểu hiện của bọn họ, thấy con trai mình vừa đúng lúc bưng ly nước đến trước mặt Vương Tĩnh Kỳ, tươi cười nói: "Đây chính là cháu trai Chu Vịnh của em, sau này nếu Cẩn Du không có ở nhà, em có việc gì thì cứ nhờ tiểu Vịnh giúp là được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play