Nhà xác, vách tường trắng như tuyết, không khí lạnh như băng, mùi hương hủ bại tràn ngập toàn bộ không gian nhỏ hẹp, ngọn đèn sắc lạnh khiến cả gian phòng không hiểu sao thêm vài phần hàn ý.

Thi thể bị vải trắng che lấp im lặng nằm trên giường, mùi máu tươi nồng đậm phát ra từ thi thể, Bạch Tùng Trạch đứng trước mặt thi thể, không biết vì sao tay có chút run rẩy.

Hắn tuyệt đối sẽ không tin Tô Duy Hi chết, dù sao hôm qua mới gặp qua Tô Duy Hi trong nhà, sao có thể nháy mắt y liền công phu biến thành thi thể trước mắt mình? Huống hồ Úc Lâm Phi diễn thật sự không tốt, ngay cả thời gian cũng không giống, khóe miệng treo lên nụ cười lạnh, giờ phút này biểu tình của Bạch Tùng Trạch giống như ma quỷ, diễm lệ đến cực điểm, lại lạnh như băng làm cho người ta không muốn tới gần.

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng khi Bạch Tùng Trạch xốc lên vải trắng trước mắt, hô hấp vẫn đình trệ một lát, thi thể đối với hắn mà nói tự nhiên sẽ không xa lạ, thân ở thế giới ngầm, đã nhìn quen huyết tinh cùng tử vong.

Chính là cỗ thi thể trước mắt này, lại không hiểu sao khiến trong lòng Bạch Tùng Trạch có một tia lùi bước, giống như trong tiềm thức biết thứ gì, tay Bạch Tùng Trạch điên cuồng run rẩy, âm thanh của hắn khàn khàn kêu lên một cái tên: “Tô Duy Hi?”

“Không có khả năng.” Chậm rãi duỗi tay về phía khối thi thể đã hoàn toàn biến dạng trước mặt, Bạch Tùng Trạch cởi bỏ áo sơmi đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ mà người trước mắt này mặc.

“… Tô Duy Hi cậu đừng nghĩ gạt tôi.” Khi nhìn thấy vết sẹo quen thuộc tại vị trí nọ, Bạch Tùng Trạch gầm nhẹ lên tiếng, hắn giống một con dã thú bị chọc giận, hướng phía thủ hạ đứng ở phía sau hắn mà rít gào: “Đi đào bới từng ngóc ngách một tìm ra Tô Duy Hi cho ta!!! Đi nhanh lên cho ta!! Tô Duy Hi cậu cho là lấy một cái vết thương đồng dạng tôi liền tin cậu sao?? Cậu cho là tôi ngu xuẩn vậy sao!!”

Nhìn thân ảnh thủ hạ kinh hoảng rời đi, Bạch Tùng Trạch gắt gao tóm lấy mép giường lạnh như băng, hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó run rẩy bắt tay vào làm, lần thứ hai duỗi tay về phía quần cổ thi thể trước mắt.

Tay của Bạch Tùng Trạch luôn luôn ổn.

Làm một người thường xuyên bị thương, Bạch Tùng Trạch tin tưởng này nào tay hắn không còn ổn, đại khái hắn đã cách cái chết không xa, hắn ở trên một vị trí như vậy, bên người đều vô số ánh mắt mơ ước, tay nếu run lên, vậy đại biểu tâm đã muốn lùi bước.

Bạch Tùng Trạch nghĩ qua rất nhiều cảnh tượng hắn phải lùi bước, lại chưa từng nghĩ đến, lần đầu tiên hắn lùi bước, cư nhiên vì Tô Duy Hi, cái tên chỉ biết cười, cười lại còn nhục nhã ngu ngốc.

“… Mẹ nó.” Thấp giọng mắng một tiếng, trong đầu Bạch Tùng Trạch không tự chủ được nhớ tới bộ dạng Úc Lâm Phi điên cuồng vừa rồi, một ý niệm khiến tâm hắn lạnh lẽo dần dần dâng lên trong đầu.

… Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, Bạch Tùng Trạch không ngừng an ủi chính mình, nhưng khi cởi bỏ quần của cỗ thi thể trước mắt, thời điểm thấy được hình xăm độc nhất vô nhị trên đùi, đầu óc Bạch Tùng Trạch trong nháy mắt xuất hiện mê muội, hắn cảm thấy cổ họng mình bị cái gì gắt gao kháp trụ, thế nào cũng không thở nổi.

“Bạch thiếu, ngài không có việc gì chứ?” Người phía sau nhìn trạng thái của Bạch Tùng Trạch thực lo lắng.

“Cút.” Bạch Tùng Trạch lạnh lùng phun ra một chữ.

“Nhưng mà ngài…” Người phía sau rất chần chờ.

“Ta con mẹ nó bảo ngươi cút!! Ngươi nghe không hiểu tiếng người à, hay là ngươi muốn chết???” Bạch Tùng Trạch hung hăng nện một quyền lên chiếc giường lạnh như băng trước mặt, rít gào giống người điên, tay hắn bởi vì khí lực quá lớn nên trực tiếp mơ hồ xuất hiện máu, thế nhưng Bạch Tùng Trạch giống như không có cảm giác, còn không ngừng dùng sức đấm vào giường thiếc.

“… Rõ.” Bị phản ứng kịch liệt của Bạch Tùng Trạch dọa, thủ hạ vội vàng rời khỏi phòng.

Để lại Bạch Tùng Trạch… Cùng một khối thi thể lạnh như băng.

“Tô Duy Hi…” Bạch Tùng Trạch cúi đầu kêu, ánh mắt xinh đẹp của hắn gian lộ vẻ làm cho lòng người hàn đích lệ khí: “Cậu vui đùa với lão tử cái gì vậy? Gạt tôi chơi vui như vậy sao?”

Thi thể tự nhiên không trả lời lời của hắn.

“Cậu không phải còn ở nhà chờ bánh trứng của tôi sao.” Dùng sức nắm lấy thi thể đã muốn rách nát, Bạch Tùng Trạch quả thực giống như bị thần kinh, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây cũng là nháo tôi cái gì? Cậu đem tư liệu của tôi bán cho người khác tôi chưa nói cậu cái gì… Cậu nháo lại tôi cái gì? Tô Duy Hi…”

Này, Tô Duy Hi, nói chuyện với cậu đấy, cậu còn không nói lời nào tôi liền…

Làm cái gì?

Liền thượng cậu.

“…” Bạch Tùng Trạch buông thi thể trong tay xuống, hắn trực tiếp ngồi xuống sàn nhà lạnh như băng, từ trong ngực lấy ra một điếu thuốc, run rẩy gạt tay muốn bật lửa, nhưng bởi vì tay thật sự run rẩy lợi hại, thế nào cũng không bật được.

“… Đệch.” Bạch Tùng Trạch trực tiếp ném cái bật lửa sang một bên, hắn dùng đã tay đã mơ hồ chảy máu cầm điếu thuốc, tay kia che kín hai mắt của mình… Trầm mặc thật lâu.

Bạch Tùng Trạch rõ ràng đang tự hỏi một vài vấn đề, hắn phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, sau lại mạnh mẽ ngăn chặn, giống như đang bắt buộc chính mình tiếp thu một vài chuyện không thể tiếp thu.

Cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, thời điểm khóe miệng Bạch Tùng Trạch tràn ra máu tươi, hắn buông cái tay che ánh mắt kia xuống.

“Tại sao tôi có thể ở trong này dừng lại.” Ánh mắt Bạch Tùng Trạch khôi phục lạnh lùng, bất quá loại lạnh lùng này so với lạnh lùng trước đây với càng thêm làm cho người ta cảm thấy trái tim băng giá, hắn cười nhẹ một tiếng, tùy tay ném điếu thuốc ở miệng xuống, mặt không đổi sắc đích nhìn về phía Tô Duy Hi đã không còn tiếng động: “Tôi không thể dừng lại a.”

“… Duy Hi.” Vươn đầu lưỡi liếm bờ môi khô khốc một chút, Bạch Tùng Trạch chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, hắn tùy tiện dùng cổ tay áo lau khô máu tươi tràn ra ngoài miệng: “Duy Hi… Cậu muốn tôi làm thế nào?”

Còn có thể làm thế nào? Chết đi chính là chết đi, vĩnh viễn không cách nào xuất hiện lại trước mặt của ngươi, vĩnh viễn không cách nào mỉm cười với ngươi, vĩnh viễn cũng không cách nào hơi nhíu chân mày lại, lại mang theo ánh mắt vui sướng ăn bánh trứng Bồ Đào Nha yêu thích.

“…” Bạch Tùng Trạch không nói gì thêm, hắn lần thứ hai ngụy trang chính mình, biến thành một Bạch đại thiếu gia làm cho người ta sợ hãi.

Đi ra khỏi nhà xác, xung quanh Bạch Tùng Trạch dường như vây một tầng sương mù, mặt của hắn vẫn diễm lệ như trước khiến lòng người động, thế nhưng lãnh ý trong thần sắc, lại làm cho người xung quanh không hiểu sao phải rùng mình.

“Đi thăm dò cho ta.” Ngữ khí Bạch Tùng Trạch thực ổn định, hắn tựa hồ giống như lúc bình thường: “Đi thăm dò Tô Duy Hi rốt cuộc chết như thế nào, địa điểm, thời gian, lúc ấy cậu ta ở cùng người nào.”

“Rõ.” Không có lời nói dư thừa, bọn thủ hạ đối với Bạch Tùng Trạch chỉ có phục tùng.

Phân phó tốt chuyện cần làm còn lại, Bạch Tùng Trạch mặt không biểu cảm ngồi lên xe, hắn lấy tay của mình bật máy tính, nhập vào mật mã.

Màn hình chỉ dùng ảnh chụp của Tô Duy Hi mà tạo thành.

Y mỉm cười mặc một thân trang phục bác sĩ màu trắng, mang trên mặt làm người ta tâm ấm đích tươi cười, Bạch Tùng Trạch nhìn tấm ảnh này đột nhiên nhớ tới Tô Duy Hi rất ít cười trước mặt hắn, cho dù là cười, cũng mang theo một hai phần miễn cưỡng, cũng đúng, ai sẽ mỉm cười với một tên biến thái? Nhìn người thương tổn mình, cho dù cười, cũng trộn lẫn vài phần diễn xuất.

“Ha ha.” Lấy tay vuốt ve người mỉm cười trên màn ảnh, giờ phút này Bạch Tùng Trạch mới cảm thấy tay của mình nhói đau, hắn dùng ngữ khí đùa giỡn nói: “Tô Duy Hi, cậu cái này mệt rồi, tôi chiếm tiện nghi cậu nhiều như vậy, cậu cứ như vậy chết đi, tôi xem cậu mệt thảm.”

Vẫn không trả lời.

“… Mệt thảm a.” Đem vết máu loang lổ trên màn ảnh, Bạch Tùng Trạch lấy tay che miệng lại ho khan một tiếng, sau đó không ngoài dự kiến đích nhìn thấy sạch sẽ đích trong tay trái cũng dính đầy máu tươi.

“Đệch, thế nào lại đau như vậy a.” Ngữ khí Bạch Tùng Trạch rất trêu tức, chẳng qua sắc mặt càng ngày càng trắng bệch lại nói cho người khác biết, hắn không phải nói giỡn.

“… Thực mẹ nó đau.” Lấy tay bưng kín ngực, Bạch Tùng Trạch nhắm nghiền hai mắt, cuối cùng hạ phân phó: “Không cần đi bệnh viện, mang ta trở về.”

“Rõ.” Không người nào dám kháng nghị, bọn thủ hạ lo lắng nhìn Bạch Tùng Trạch, lại không một người dám đề xuất dị nghị, người duy nhất dám cãi nhau với Bạch Tùng Trạch, đã im lặng nằm ở nhà xác.

Bạch Tùng Trạch đã lâu không có trầm ngủ như vậy.

Làm cái việc bọn họ này, nếu buổi tối ngủ quá sâu, nói không chừng ngay cả mặt trời ngày hôm sau cũng nhìn không thấy.

Bạch Tùng Trạch lúc mười hai tuổi lần đầu tiên cầm dao, cũng là lần đầu tiên giết người, từ đó về sau, hắn bước đi trên con đường không thể quay lại. Con đường này, hắn không thể so sánh sự thoải mái với người khác.

Bạch Tùng Trạch có một khuôn mặt xinh đẹp như nữ nhân, nam sinh nữ cùng, tuyệt đối không phải là chuyện tốt, huống hồ tại thế giới hắc ám ngầm này, người mơ ước khuôn mặt này của hắn, thật sự không ít.

Đương nhiên, Bạch Tùng Trạch cũng không phải người dễ chọc, hắn dựa vào trái tim ngoan độc tàn nhẫn, cùng một tay súng đã từng vượt qua vô vàn thử thách, vì cường ngạnh sinh tồn mà tự tay mở ra một con đường máu, về phần đằng sau con đường máu này Bạch Tùng Trạch rốt cuộc phải trả cái giá lớn thế nào, cho dù là em trai ruột của hắn Bạch Long Kỳ, chỉ sợ cũng không nhất định thật sự rõ ràng.

Trả giá cái gì Bạch Tùng Trạch không cần, hắn chỉ cần biết hắn chiếm được cái gì.

Địa vị cao hơn người người, quyền thế chỉ tay che trời, chỉ cần hắn muốn, sẽ đem hết toàn lực để đạt được.

Thế nhưng có cường hãn thế nào đi nữa, hắn cũng chỉ là một người, người, sao có thể đi tranh đoạt với tử thần?

Sinh mệnh của Tô Duy Hi, chung quy cứ như vậy trốn thoát qua khe hở của hắn, hắn đã biết hết thảy cũng có năng lực làm cái gì? Khóc sao? Cực kỳ bi thương sao? Nếu làm cái này có thể đem cho Tô Duy Hi trở về, vậy Bạch Tùng Trạch không ngại nếm thử.

Chính là không được a, đã chết chính là không còn, người chết như đèn diệt, hắn có khóc nháo, thứ không thể trở về vẫn sẽ không trở về được, giống như mẫu thân vì phụ thân mà tự tử, người kế tiếp người vĩnh viễn biến mất trong cuộc đời hắn.

Bạch Tùng Trạch nằm ở chỗ ngồi phía sau cuộn mình thành một đoàn, mày gắt gao nhăn lại, hắn phát ra một tia nức nở rất nhỏ, giống như con thú nhỏ bị xúc phạm, thanh âm như vậy, nếu hắn tỉnh, tuyệt đối không thể thể nghe được.

Bạch Tùng Trạch sẽ không dễ dàng tha thứ bản thân dù chỉ một chút yếu đuối.

Thế nhưng nếu là trong mộng thì sao? Tại giấc mộng hư ảo… Bạch Tùng Trạch lại sẽ không khóc rống một hồi, dùng nước mắt tuyệt vọng, tế điện cho tình yêu cùng ấm áp chính mình vĩnh viễn không thể có được.

Đi nhớ lại nam tử hấp dẫn lực chú ý của mình kia — Tô Duy Hi?

Vấn đề này, có lẽ ngay cả bản thân Bạch Tùng Trạch cũng trả lời không được.

——o0o——

Chương sau là chương cuối cùng của bộ này mà t set pass ~ Đố biết nội dung nó là gì nào ~~

p.s. Pass chính là cái pass lừa tềnh hồi trước ấy, ai theo t từ đầu sẽ nhớ ~~ Còn lại cố gắng tìm nhé ^^ Quanh quẩn trong mấy chương đầu thôi ~

(Chương này t edit trên hai máy liền, cho nên gộp sót vài đoạn. Đã sửa lại rồi, thật xin lỗi nhé!)

Chia sẻ:

Phiên ngoại H

Văn Trình lần đầu tiên trải qua *** có thể nói là vô cùng thê thảm.

Úc Lâm Phi dưới cơn giận dữ, trực tiếp ném cậu ngã xuống trên ghế sô pha.

“Ngươi muốn làm gì.” Ánh mắt ướt sũng nhìn Úc Lâm Phi, biểu tình của Văn Trình dị thường đáng thương.

“Làm ngươi.” Úc Lâm Phi cười lạnh, trực tiếp xé rách áo Văn Trình.

“Úc Lâm Phi ngươi bình tĩnh…” Hốc mắt nháy mắt liền đỏ, Văn Trình cảm thấy Úc Lâm Phi thô lỗ vuốt ve tay của cậu.

“Bình tĩnh cái rắm.” Một hơi hôn lên Văn Trình, Úc Lâm Phi cắn xé môi Văn Trình, nhìn cậu dưới thân mình thở dốc giãy dụa, hắn một tay vuốt ve điểm nhô ra trước ngực Văn Trình, một tay mò vào trong quần Văn Trình.

“A…” Cảm giác cả người đều trở nên kỳ quái, trên lông mi Văn Trình dính chút hơi nước: “Ưm… Không cần.”

Thoải mái lột áo Văn Trình ra, Úc Lâm Phi theo cổ Văn Trình hôn xuống, từ trong ngực chuyển qua bụng.

“Vật nhỏ xinh đẹp.” Tính khí rõ ràng chưa có dùng qua màu đỏ phấn phấn, Úc Lâm Phi cười cợt một câu, sau đó cúi đầu ngậm vào miệng.

“A!!” Bộ vị mấu chốt bị ngậm trong cổ họng ấm áp, cả người Văn Trình đều nổi lên màu hồng nhạt, làn da cậu vốn trắng, lúc này càng giống trứng tôm bị nấu chín.

“Nơi đó thực bẩn a.” Văn Trình nức nở lại không dám giãy dụa: “Úc Lâm Phi ngươi tên sắc quỷ này…”

“Không bẩn.” Nhìn tính khí Văn Trình đáng thương hề hề dựng lên, Úc Lâm Phi cười giống hồ ly, hắn dùng chạm nhẹ vào lỗ huyệt đáng yêu nào đó, chỉ chốc lát sau cũng cảm giác được thân thể dưới thân giống như chịu không nổi mà cứng người tiết ra.

“Thực mau.” Tuy rằng biết lần đầu tiên đều sẽ tương đối mau, nhưng Úc Lâm Phi vẫn là nhịn không được cười nhạo Văn Trình một chút, hắn nhìn chất lỏng trắng sệt trong tay cùng Văn Trình đang thất thần, nói: “Ta muốn bắt đầu hưởng dụng ngươi a, bảo bối nhi.”

“A?” Văn Trình còn một bộ dáng mơ mơ màng màng — thẳng đến khi Úc Lâm Phi đưa một ngón tay vào cái bộ vị mấu chốt kia.

“A!!! Ngươi tại sao có thể làm như vậy.” Lại bắt đầu giãy dụa, Văn Trình quả thực đã muốn khóc rống rơi nước mắt: “Úc Lâm Phi… Từ bỏ… Đau quá…”

“Không sao.” Úc Lâm Phi xoay người Văn Trình lại, để cậu ghé vào trên ghế sô pha: “Rất nhanh là tốt rồi.”

Nhanh chóng khuếch trương huyệt khẩu, trên trán Úc Lâm Phi đã nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.

“A ha, a…” Không chịu được thở hổn hển, Văn Trình muốn giãy dụa nhưng không có khí lực.

Cuối cùng thời điểm bị khí quan nóng rực đặt vững, Văn Trình lại không có tiền đồ khóc lên, cậu cảm thấy bên trong thân thể của mình từng tấc từng tấc bị nới rộng, vật thô to kia giống như muốn chọc thủng thân thể cậu: “Muốn hỏng… Không cần… Ô ô…”

“Ngoan.” Thanh âm Úc Lâm Phi khàn khàn, hắn hôn sau lưng Văn Trình, nắm thắt lưng cậu: “Rất nhanh thôi.”

… Đi mẹ nó rất nhanh, kịch liệt trừu sáp khiến Văn Trình ngay cả tiếng khóc cũng trở nên không liền, cậu ô ô nức nở nghẹn khóc, theo luật động của Úc Lâm Phi giống như một con búp bê bị chơi phá hủy.

“A ha… Ưm, nhẹ, nhẹ…” Thanh âm Văn Trình nghẹn ngào, môi bị cậu cắn ra máu.

“Ta… A!” Bị va chạm hung mãnh từng chút từng chút, Văn Trình ngã vào trong ngực Úc Lâm Phi, lấy một loại tư thế càng dễ xâm nhập hơn thừa nhận để Úc Lâm Phi đoạt lấy, hai mắt cậu vô thần nhìn bốn phía, cảm thấy chính mình giống như tiến vào một thế giới hư ảo, thân thể đau đớn cùng vui sướng khiến cậu không kìm được phát ra tiếng kêu bén nhọn.

Văn Trình là bị làm đến ngất xỉu đi.

Nhưng khi cậu tỉnh lại phát hiện người nào đó vẫn còn tiếp tục, cậu rốt cục nhịn không được: “Này, vương bát đản, sao ngươi còn khỏe vậy?”

“Sắp xong rồi.”

“Ân… Nhanh lên…”

“Rõ, Tiểu Hắc của ta.”

——o0o——

Cuối cùng cũng có thịt rồi ^////^ Lần đầu edit H, mong mọi người nhẹ tay ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play