Ngu Dao lúc đầu ngồi một mình trong phòng để bình tĩnh lại. Cô cũng biết đêm nay thái độ bản thân mình với Diệp Tử Mặc đêm nay có hơi quá đáng, Diệp Tử Mặc cũng vì lo lắng cho cô mới nói ra như vậy.

Sự việc xong rồi, cô cũng có hơi quá đáng với Ngu Dật Thần nữa.

Tóm lại đêm nay, đối với Ngu Dao mà nói, là một đêm quá đáng của Ngu Dao.

Đã biết thủ phạm đứng sau hãm hại bố mình, rồi đi cãi nhau với bạn trai, lại còn mắng đứa em mình yêu thương mười mấy năm, sao cô không cảm thấy khó chịu cho được.

Ngu Dật Thần sau khi thấy ở hành lang không có ai thì lầm bầm đi về phòng, vừa lúc Ngu Dao từ trong phòng mình đi ra, định nói chuyện đàng hoàng với Ngu Dật Thần, thấy cậu đang lầm bầm gì đó liền hỏi: "Em đang lảm nhảm gì đó?"

Ngu Dật Thần liếc nhìn chị mình một cái.

"Không có gì đâu."

"Không có gì là sao?"

"Em đi xem thử anh Tử Mặc bị chị đuổi còn ở ngoài không. Trễ thế này quanh đây cũng không còn taxi, khách sạn lại xa, em định kêu anh ấy vào nằm tạm với em một đêm." Ngu Dật Thần tức giận nói.

Cậu vẫn còn giận chị.

Ngu Dao lúc này mới bừng tỉnh sực nhớ, đã trễ thế này, gần nhà cô không có khách sạn, taxi ở thành phố Côn lại không có nhiều xe chạy ca đêm như ở Bạch Sa nên rất khó có xe chạy vào khu này.

Cô khoác áo khoác lập tức chạy nhanh xuống lầu, hy vọng có thể đuổi kịp Diệp Tử Mặc mới bỏ đi không lâu.

Ai ngờ cô mới vừa ra khỏi khu nhà đã nhìn thấy Diệp Tử Mặc đang "ẩu đả" Từ Khiêm.

Cô lên tiếng ngăn không cho Diệp Tử Mặc xuống tay lần nữa. Không phải cô đau lòng cho Từ Khiêm, cô còn ước có người đánh chết Từ Khiêm mới đã; chẳng qua cô sợ Diệp Tử Mặc sẽ bị trả thù. Với bố cô, Từ Khiêm còn dám chỉnh như vậy; với anh ta mà nói, nếu muốn chỉnh Diệp tử Mặc, chẳng phải là chuyện rất đơn giản?

"Dao Dao, em bảo anh dừng tay?" Diệp Tử Mặc quay lại, thấy người đi tới là Ngu Dao thì có chút không thể tin được, nói với cô.

Diệp Tử Mặc cũng không rút nắm đấm về, anh vẫn giơ nắm tay nhắm ngay mặt Từ Khiêm, như thể sẽ đấm ngay bất cứ lúc nào.

Ngu Dao tiến tới một bước, kéo hai người ra. Từ Khiêm kêu rên một cách thống khổ. Rên xiết một hồi nhưng Ngu Dao như thể không nghe thấy, giữ chặt tay Diệp Tử Mặc, nói: "Bẩn!"

Từ Khiêm quả thực không tin được những gì mình vừa nghe.

Cô nói anh bẩn?

Từ Khiêm ngẩng gương mặt tuấn tú lên. "Em nói gì?"

Ngu Dao căn bản không liếc nhìn anh tới một cái, chỉ phun lại một câu rõ ràng: "Tôi nói anh bẩn!"

Lần này, câu chữ rõ ràng, có sức nặng. Từ Khiêm định an ủi rằng mình nghe lầm, anh thật đúng là một thằng bị người ta ép tới ngốc rồi.

"Ngu Dao!" Từ Khiêm nghiến răng nghiến lợi.

Ngu Dao vẫn không dao động, cô nắm chặt Diệp Tử Mặc, định về nhà. Đi được nửa đường, cô lại kéo Diệp Tử Mặc quay lại.

Thấy hai người họ quay lại, Từ Khiêm còn tưởng Ngu Dao sẽ xin lỗi mình. Anh trưng một bộ dạng cao ngạo nhìn người đi tới.

Không ngờ những gì Ngu Dao nói lại thực sự châm lửa trong lòng Từ Khiêm lớn thêm.

"Anh Từ, tôi trước kia không thích anh, bây giờ vẫn không thích anh, cho dù tương lai, tôi cũng sẽ không thích. Tôi yêu bạn trai tôi, dù anh ấy không có tiền như anh, không đẹp trai giống anh, gia đình không có quyền thế như anh, nhưng tôi thích anh ấy." Từng câu từng chữ của Ngu Dao nói ra vang vọng, rất có lực.

Cô ngừng một chút, nhìn Diệp Tử Mặc một cái, hơi mỉm cười với anh ấy rồi tiếp tục nói: "Cho dù sau này hai chúng ta có không ở cùng nhau nữa, tôi cũng sẽ không thích anh."

Từ Khiêm bị câu cuối này của cô kích động hết mức rồi. Ngu Dao như thế này là có ý gì, Từ Khiêm anh còn không hiểu?.

"Ngu Dao!" Từ Khiêm giận dữ hét: "Em đừng quên, bố em còn ở trong kia. Chọc giận tôi cơ bản sẽ không có tốt gì với em đâu!" Hiện tại, thứ duy nhất Từ Khiêm có thể lâu kéo, kiềm hãm Ngu Dao chỉ còn người bố đang bị điều tra của cô.

"Ông trong sạch. Tôi tin tưởng người của tổ điều tra." Ngu Dao đã sớm dự đoán được Từ Khiêm sẽ lấy bố ra để khống chế cô.

Từ Khiêm vỗ tay, cười ra tiếng. "Ngu Dao, em giỏi lắm! Sẽ có một ngày em tới cầu xin tôi."

Nói xong, đang định mở cửa xe ngồi vào, anh lại ngoái đầu lại nói một câu: "Ngu Dao, tôi sẽ chờ em đến cầu xin tôi!"

Sau đó, anh không chút do dự kéo cửa xe ra, khởi động xe rồi lái đi.

Diệp Tử Mặc đứng đó, không nói một câu. Những lời Ngu Dao "thổ lộ" vừa nãy làm anh ngẩn ngơ, nếu chúng được tính là thổ lộ.

"Dao Dao, em..." Diệp Tử Mặc mở miệng.

"Tử Mặc, những gì anh nói em đều nhớ rất rõ. Nhưng em tin, anh còn rõ hơn em chuyện gì là thân bất do kỷ."

Sự thật là, Ngu Dao cũng rất muốn phân rõ giới hạn với Từ Khiêm, nhưng những lúc vậy luôn có những chuyện xảy ra, kéo hai người bọn họ hai người buộc vào nhau.

Đầu tiên là Thạch Hâm, sau là chuyện hiến tủy, lần này lại đến chuyện của Ngu Thế Minh.

"Vậy, chuyện của chú Ngu thì...?"

Vừa rồi nghe cuộc đối thoại của hai người, Diệp Tử Mặc đã đoán được đại khái, chuyện của Ngu Thế Minh hẳn không thoát khỏi việc có can hệ tới người đàn ông kia.

"Em tin pháp luật công chính." Lúc này Ngu Dao chỉ có thể an ủi bản thân mình như vậy.

Đèn đường màu vàng mật chiếu xuống trên mặt Ngu Dao, khiến nụ cười mỉm của cô trông thật sự vô lực. Diệp Tử Mặc dịu dàng ôm lấy Ngu Dao, nói: "Em còn có anh mà. Anh sẽ không để chú Ngu xảy ra chuyện."

"Ừm." Ngu Dao ở trong lòng Diệp Tử Mặc, nhẹ giọng trả lời.

---

Từ Khiêm lái xe như bay, sắc mặt âm trầm, bên tai còn văng vẳng những lời Ngu Dao vừa nói.

"Trước kia, bây giờ, tương lai đều sẽ không thích anh!"

"Cho dù bọn tôi không còn cùng nhau nữa, tôi cũng sẽ không thích anh!"

Từ Khiêm lấy di động ra gọi vào một số, rất lâu sau bên kia mới có người ắt máy. Không đợi người bên kia nói, anh nói luôn: "Chuyện của Ngu Thế Minh, cho ông ấy chết cho tôi!"

Không đợi đối phương kịp trả lời, anh lập tức ngắt máy, sau đó dùng hết sức kéo tai nghe Bluetooth ra, ném xuống ghế lái phụ.

Anh hiện giờ đang chờ Ngu Dao tới khóc lóc cầu xin mình.

Tới lúc đó anh nhất định sẽ không có chút mềm lòng nào.

Nếu cô đã nói không thích mình, vậy anh cũng không cần phải đau lòng cho cô.

Tốt với cô thì sao, toàn là chó má!

Để cô bên cạnh mình anh thôi mới là phần thưởng tốt nhất cho thể xác và tinh thần anh.

Mặc kệ Ngu Dao có hạnh phúc không, điều đó đã không còn quan trọng với Từ Khiêm.

---

Hôm sau.

Cố Tuệ Nhàn như cũ, thức dậy lại đi tới lui trong bếp chuẩn bị bữa sáng, tới khi bà làm xong, ra khỏi bếp, lại phát hiện trong nhà còn một người nữa.

Diệp Tử Mặc tối hôm qua ngủ cùng Ngu Dật Thần.

"Cậu là..." Trong nhà đột nhiên có một người đàn ông lạ hoắc, thực sự khiến Cố Tuệ Nhàn hoảng sợ.

Diệp Tử Mặc thấy Cố Tuệ Nhàn liền lễ phép chào Cố Tuệ Nhàn: "Dì, chào buổi sáng ạ!"

Anh đảo tròng mắt, đang suy nghĩ phải giới thiệu mình thế nào với Cố Tuệ Nhàn.

Lúc trước đã nghe Ngu Dao kể, chuyện của mình và cô chỉ có bố cô và em trai biết, còn mẹ thì không. Đang lúc anh suy nghĩ lấy cớ, Ngu Dao từ trong phòng đi ra.

"Mẹ, anh ấy là bạn trai con." Ngu Dao giới thiệu đơn giản với Cố Tuệ Nhàn.

"Anh ấy biết chuyện của bố nên tới đây xem có thể giúp gì không."

Ngu Dao cũng không nói xạo, đây thực sự là mục đích tới đây của Diệp Tử Mặc.

Cố Tuệ Nhàn sửng sốt nửa ngày mới có phản ứng, mời Diệp Tử Mặc vào ăn bữa sáng. Bà đi vào phòng khách lấy chút đồ, vừa lúc điện thoại bàn trong nhà reo lên, bà tiện tay bắt máy. Ngu Dao cũng không biết ai gọi, nói gì đó mà Cố Tuệ Nhàn cả kinh kêu lên: "Cái gì?"

Nghe tiếng Cố Tuệ Nhàn kêu, Ngu Dao chạy tới phòng khách, chỉ thấy Cố Tuệ Nhàn đã buông ống nghe, mặt mũi trắng bệch.

"Mẹ! Mẹ làm sao vậy?" Ngu Dao vỗ vỗ mặt Cố Tuệ Nhàn.

Bộ dạng này của mẹ khiến Ngu Dao sợ chết khiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play