Cả người khựng lại, cánh tay vẫn còn ôm hờ lấy Trường cứng lại, nó cứ như ăn vụng bị bắt gặp. Giọng nói này sao quen thuộc quá! Quen thuộc đến mức chỉ cần một ngày không nghe thấy cũng bứt rứt trong lòng..
Có ai đó kéo lại, cả người nó rời khỏi Trường loạng choạng ngã về phía sau. Lúc còn chưa đứng vững nó bị người ta ôm vào lòng. Ngước mắt nhìn lên, khuôn mặt lạnh băng đập vào mắt nó. Hắn đứng đó, vẻ mặt không hài lòng hiện rõ mồn một..
Chuyện là hắn vừa đặt chân đến đây đã nhận được cuộc gọi của Kino, biết ngày là có điềm không lành. Quả nhiên, Kino bảo rằng nó không còn ở biệt thự. Không hiểu sao lúc đó, lòng như lửa đốt, hắn tiến thẳng vào trong tìm nó. Đang đảo mắt tìm nó, hắn thu vào tầm mắt một hình bóng quen thuộc. Nhưng hình bóng đó lại đang ôm người khác, khiến hắn cảm thấy tức giận vô cùng. Con bé này, gặp ai là cũng ôm được sao??
Hắn để nó dựa vào lòng, mắt đối mắt với Trường, môi hơi nhếch lên rồi đảo mắt sang Quỳnh đang khép nép kế bên. Lúc này khi nó đã ở cạnh, trong lòng hắn cũng đã bớt bất an được phần nào..
– Anh buông ra!
Nó đẩy Yun ra, nhưng hắn lại sừng sững như bức tường không hề lung lay. Hắn chỉ liếc mắt nhìn nó một cái rồi buông nó ra, nhưng lại nắm chặt bàn tay không để nó chạy thoát
– Không ngờ lại được gặp Trang thiếu gia ở đây!
Trường bỗng lên tiếng phá vỡ không khí kì lạ giữa họ, cậu ta biết đối phương vừa xuất hiện là ai. Một người không nên vướng vào, cũng không nên đắc tội. Dù nhiều lần đụng mặt, nhưng hành động lần này của Yun khiến Trường cảm thấy bất ngờ vài phần.
– Chào Trương thiếu gia!
Hắn cũng đáp lại bằng cái giọng lạnh tanh, sặc mùi thuốc súng. Đôi mắt trở nên sắc bén hơn hẳn, hắn không hề thích thằng nhóc này chút nào…
– Như, mày biết Trang thiếu gia sao?
Trường quay sang nó, cậu ta muốn xác nhận mối quan hệ của họ. Nó bất ngờ, không hiểu sao lúc nhìn thấy hắn, tâm đã tịnh hơn. Là trong lòng có cảm giác an tâm hơn. Cảm giác an toàn từ hắn là thứ mà người khác không thể cho nó. Lúc này đây, khi đứng cạnh hắn đối mặt với Trường, nó lại không còn cảm giác ngại ngùng nữa. Nếu là trước đây, nó sẽ chối quyết liệt, xem hắn là người lạ. Vì không muốn Trường hiểu lầm. Nhưng không hiểu sao, lúc này nó lại không muốn hắn buông tay mình ra. Khi thấy Trường cùng Quỳnh, tim nó cũng không hề đau nữa, thay vào đó là cảm giác an lòng. Nó an lòng khi thấy Trường cũng đã ở cạnh người con gái tốt, từ lúc đó nó đã biết, mình không còn thích cậu ta nữa…
– Không quen!
Hắn cướp lời của nó, quả quyết trả lời. Nó ngạc nhiên nhìn hắn, cảm giác như mình vừa bước hụt chân rồi rơi xuống vực. Tay buông lỏng, không còn nắm chặt nữa và hắn cũng buông tay. Khi nó không còn cảm nhận hơi ấm từ bàn tay to lớn đó nữa, cảm giác hụt hẫn càng rõ hơn…
Khi nó còn đang chìm trong sự hụt hẫn của mình, hình ảnh đó đã được hắn thu vào tầm mắt. Hắn cười trong lòng, rồi trong tích tắc kéo nó sang dựa vào lòng mình. Lại một lần nữa, nó đổ ập vào lòng ngực hắn. Trong lúc còn chưa thích nghi được tình huống, câu nói của hắn đã làm nó cứng đơ cả người:
– Không phải là quen, mà là rất quen! Đây là vợ tương lai của tôi!
Trường và Quỳnh ngạc nhiên nhìn chăm chăm vào nó như đợi một lời giải thích. Nó cũng như họ, ai là vợ tương lai của hắn chứ? Nhưng khi hắn nói vậy, khi ở trong lòng hắn, nó lại rất vui!
– Cái này là thật sao?
Trường hỏi nó, hơi nghi ngờ về việc này. Nó nhìn cậu ta, nếu lúc này nó chối, thì mọi việc vẫn như cũ. Còn nếu nó gật đầu, mọi việc sẽ rẽ sang hướng khác..
– Thật hay không, tôi nghĩ cũng không đến phiên Trương thiếu gia bận tâm
Hắn có chút không vui, thay nó trả lời Trường. Hắn ôm nó vào lòng, không để nó chạy thoát nữa. Đối mắt với Trường, như muốn xé cậu ta ra vì dám ôm người của hắn!
– Bạn của tôi, tôi nghĩ mình có quyền quan tâm!
Trường trả lời, khuôn mặt khó coi hẳn. Hắn chỉ nhếch mép, ánh mắt sắc bén nhìn cậu ta:
– Cảm ơn sự quan tâm của Trương thiếu gia đây! Tôi nghĩ vợ của mình, không cần người khác quan tâm!
Hắn lạnh lùng nói, đồng thời càng ép sát nó vào lòng mình. Nó đứng giữa hai người, không biết nên xử sự ra sao. Nó đành cố gắng thoát khỏi vòng tay hắn, ít ra lúc này nó không nên ở bên người nào cả. Nhưng dù có vùng vẫy thế nào, hắn vẫn ôm chặt nó. Cảm nhận được người con gái kia đang muốn bỏ chạy, tâm tình hắn càng không tốt:
– Vợ của tôi, hôm nay em không ngoan!
– Tôi ngoan hay không, không đến lượt anh đánh giá!
Nó ngước lên nhìn hắn, nghiến răng nói. Hắn vẫn dùng khuôn mặt lạnh băng nhìn nó, nhưng đồng tử đang co lại. Con nhóc này, hôm nay ăn phải gan hùm rồi sao?! Không dạy dỗ là không được rồi!
– Tôi xin phép đi trước, Trương thiếu gia cứ ở lại cùng tiểu thư đây! – Hắn nói
– Được, chào anh! Như mày phải nhớ những gì tao nói
Trường nói, ánh mắt thể hiện sự lo lắng nhìn nó. Nó còn chưa kịp trả lời lại đã bị hắn kéo đi. Yun kéo nó đến một nơi không có một bóng người, vừa buông tay ra nó đã tức tốc chạy đi. Nhưng làm sao có thể thoát khỏi tầm mắt của hắn, Yun nhanh chóng kéo nó lại.
– Anh buông tôi ra!
Nó cố giật tay lại, nhưng lại bị hắn kéo ngược lại đâm sầm vào ngực hắn. Ở đây là dãy hành lang, mọi người đều tập trung ở hội trường nên không có một bóng người nào ở đây cả. Cả hai lại đang đứng ở góc khuất, nếu có người đi ngang cũng khó mà nhìn thấy. Tiếng ồn ào từ hội trường vang đến tận đây, nó nghiến răng vùng vẫy cố thoát khỏi vòng tay hắn.
Yun nhíu mày ép nó sát vào góc tường, nó nhìn hắn rồi lại cố gắng vùng vẫy
– Em đang làm cái trò gì vậy hả?
Giọng hắn trầm khàn, uy nghiêm thể hiện qua từng lời nói. Nó đang vùng vẫy cũng ngưng lại, nhìn hắn. Chiều cao cả hai cũng không hẳn là chênh lệch quá lớn, nhưng khi đứng nó vẫn phải ngước lên nhìn. Cả hai đứng sát vào nhau, khuôn mặt của hắn từ trên cao gần kề với nó. Mùi hương đặc trưng của hắn, nó có thể cảm nhận được..
– Tôi đi dạ hội, không thấy hả?!
Nó ngang bướng, trả lời lại. Hắn dùng một tay cầm cả hai tay của nó đưa lên cao, một tay đè lên bức tường, nó hoàn toàn ở thế bị động.
– Em là người của tôi, mặc quần áo của tôi mà lại đi ôm người khác trước mặt tôi. Em đang diễn kịch cho tôi xem đấy à?
Hắn gằn giọng, tay dùng lực bóp chặt hai cổ tay của nó. Nó cầm chặt cái bóp trong tay, đưa mắt nhìn hắn
– Tôi mượn, nếu anh muốn tôi sẽ đi thay và trả anh!
– Em thử nói lại xem!
Nó như châm dầu vô lửa, đụng trúng cơn giận hắn đè nén từ nãy giờ
– Tôi ôm ai là quyền của tôi, liên quan gì đến anh? Với lại Trường là bạn, là bạn đó. Bộ anh mù sao, không thấy người yêu của người ta đứng kế bên hả?
– Bạn cũng không được. Tôi không cho phép em ôm ai khác ngoài tôi. Cả đời này em chỉ có thể ở cạnh tôi!
– Tôi không muốn! Anh mau buông tôi ra, tên điên này!
– Buông ra để em chạy đến bên người khác sao? Em đừng có mơ! Tôi nói cho em biết, dù em có chạy đến chân trời góc bể tôi cũng đem em về được!
Hắn nhếch mép, lời nói sặc mùi máu tanh. Nó giờ không thể chạy, dù có giẫy giụa thế nào đi chăng nữa. Hành lang này lại không có người, có la lớn cỡ nào cũng không ai biết. Lúc này, nó chỉ biết rằng Yun đang cực kì tức giận. Nhưng hắn ta tức giận vì chuyện gì chứ?
– Trang Hoàng Nhật, anh điên thật rồi! Tôi và anh không có quan hệ gì, tại sao anh lại tức giận chứ? Anh là một người không có lí lẽ!
– Đúng, tôi điên rồi! Điên vì em!
Hắn càng ép sát nó vào tường, khoảng cách hai người ngày càng thu nhỏ lại và dính sát vào nhau. Nó có thể cảm nhận được hơi ấm từ người hắn, kể cả mùi hương kia nữa..
– Em mới là người không có lí lẽ! Lúc tôi nói chúng ta không quen biết, chẳng phải em đã rất hụt hẫn sao? Bây giờ em lại muốn rời khỏi tôi, ai mới là người không có lí lẽ?
– Tôi… Tôi không có! Anh đừng có bịa chuyện!
– Vẻ mặt lúc đó của em hiện rõ như vậy, em còn chối sao? Em còn luyến tiếc thằng nhóc kia sao, trong mắt em tôi là cái gì hả?
Câu cuối hắn gần như gầm lên khiến nó hoảng sợ. Nó nhìn hắn, khuôn mặt lạnh băng kia khiến nó không rét mà run. Lần đầu nó thấy hắn nổi giận đến vậy, uy nghiêm từ người hắn toả ra khiến nó càng thêm dè chừng..
– Tôi có luyến tiếc ai là chuyện của tôi anh không có quyền xen vào!
Nó cố gắng không để bản thân lộ vẻ hoảng sợ ra ngoài, vẫn ngang bướng đối đáp với hắn!
– Câm mồm! Tôi còn nghe những lời như thế nữa, tôi sẽ cho em biết thế nào là sống không bằng chết! Em phải là của tôi, tôi không cho phép em ở cạnh kẻ khác, em nghe rõ chưa?
– Không, tôi không nghe gì hết!
Nó vùng vẫy, chiếc bóp trên tay cũng rơi xuống đất. Điều này càng khiến hắn thêm bực tức, buông hai tay nó ra rồi ôm chặt lấy thắt eo. Hắn cuối sát xuống, hai mặt kề sát nhau chỉ cách vài xen-ti-mét. Nó đặt tay ở lòng ngực hắn, không cho hắn tiến lại gần. Dù ở góc tối, nhưng nó vẫn thấy được khuôn mặt của hắn. Khuôn mặt mị hoặc chết người…
– Em còn thích nó?
– Liên quan gì đến anh?
– Tôi hỏi em có còn thích nó không?
– Không!
Nếu là lúc trước nó sẽ chần chừ rồi mới trả lời, nhưng lúc này nó lại quả quyết. Nó dứt khoát đưa ra đáp án cho con sói đang nổi điên ở trước mặt, khiến con sói đang xù lông lên cũng dần hiền hoà trở lại. Trong góc khuất, hai thân thể dính sát vào nhau, hơi thở nam tính phà vào mặt khiến nó cảm giác mặt mình sắp nổ tung..
– Em có thích Tuấn Anh không?
Cái tên này, hôm nay ăn nhầm cái gì thế? Nó nhíu mày nhìn hắn..
– Trả lời!
Hắn thấy nó im lặng, liền nghĩ nó thích TA. Hắn bỗng gấp gáp, nếu nó thích TA, hắn sẽ cách ly hai người ngay lập tức!
– Không!
– Ừ, em có thích cũng mặc kệ em! Dù gì em vẫn phải bên tôi thôi!
– Vậy anh hỏi làm cái quái gì?!
Nó bực bội quát lên, tên này muốn ăn đấm đây mà…
– Em cáu kỉnh cái gì? Người nên cáu kỉnh là tôi mới phải!
– Tại sao?
– Còn hỏi?! Là tại em không biết hay là em bị giả vờ vậy?
– Tôi biết thì hỏi anh làm gì? Cái tên điên này!
Lại bắt đầu tranh cãi, quả thật nó và hắn không thể nào hoà bình được cả.
– Có ai như anh không? Kéo con gái vào góc tối, lại là chỗ không có người. Anh định làm gì tôi hả?
Tới lúc này nó càng không thể nhịn được, tên này hôm nay có vấn đề, chắc chắn có vấn đề! Yun nghe nó nói thế, miệng nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo, ánh mắt thay đổi hẳn..
– Em là vợ chưa cưới của tôi, tôi làm gì em cũng là hợp lí!
– Tôi là vợ anh hồi nào?
– Từ lúc em đeo cái nhẫn!
Yun cầm bàn tay nó đeo nhẫn lên, nó liền nhíu mày:
– Vậy tôi tháo ra là được chứ gì!
– Em dám!
Hắn không cho nó tháo ra, cả hai giằng co một lát khiến hắn tức tối. Cả hai một bên đòi tháo nhẫn một bên không cho tháo, hắn dĩ nhiên chiếm ưu thế hơn
– Tôi không muốn làm vợ anh, không muốn ở cùng tên ngang ngược, không có lí lẽ như anh!
– Em còn nói nữa, đừng trách tôi!
– Tôi cứ nói đấy, anh làm gì tô….
Chưa kịp nói hết câu nó đã bị bịt miệng lại. Môi cả hai chạm nhau khiến nó sững người…
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT