Yupp...tađãquaylại. Chờtalâukhôngnè. Ta sr nha, dạonàybậnnhiềuviệcquátrời. Với lại ta cx chưaupchươngmớicủatruyệnkianữa. Không phải ta lừi đâu, màlàtakhôngcóthờigianđó. Tasẽcólàmsaochovừauptruyệnnàyvừauptruyệnkiaha. Có ai cònnhớtakhôngvậy?
Dạo này tụi nó đi học đầy đủ lắm nha. Học hành chăm chỉ đồ. Siêng năng đồ, phát biểu đồ. Và quan trọng hơn nữa là không ngủ trong giờ học nữa đó nha. Thấy tụi nó ngoan chưa? Bởi vì sao? Đó là vì bà chị "chinh chẹp" "dethwng" của nó đó. Quậy mà bị giám sát thì làm sao mà quậy được.
Tụi hắn cũng vậy thôi. Vì tương lai...chúng ta cùng phấn đấu lên nào. Mạnh mẽ lên anh em. I Can Do It And You Too. Tóm lại là We Can Do It nhé. [Ta: đãnóilàdốtTAròi. Thôngcảmcho.]
5:50 AM
- Ê...mày làm chưa vậy? _ Giọng nói thánh thót của chế Nhi vang lên trong không gian tĩnh mịch của lớp học. Vì là sáng sớm nên không ai trong lớp trừ tụi nó và tụi hắn.
- Chưa mày ạ. Tao nghe nói là làm đau lắm. _ Câu này của chế My. Nghe có vẻ không được trong sáng cho lắm nhờ. Cơ mà kệ đi ha. Tụi hắn lúc đầu không quan tâm vấn đề này. Nhưng mà sau khi nghe My nói thì cả ba tụi hắn đều vểnh tai lên mà nghe nhưng mà mắt thì vẫn dính vào sách.
- Đau cái gì hả? Nhịn xíu có sao đâu. Lúc đầu nó đau vậy thôi chứ về sau nó ngứa ngứa sao á mày. _ E hèm, chúng nó đang nói về cái gì vậy. [Ta: hãyđểtrítưởngtượngcủabạnbaycaovàbayxa. Bayluôn cx được.] Tụi hắn bắt đầu cảm thấy cuộc nói chuyện có chút đen tối. Nó thì nãy giờ im lặng nghe hai đứa nói mà mặt có chút hắc tuyến.
- Thôi đau lắm mày. Tao không muốn vậy đâu. Tao muốn để cho chồng. _ Yép...và bây giờ đây, trí tưởng tượng của mọi người đã hiện lên đến cảnh nào rồi nè. Nói ta nghe xem. Nó thì mặt ngày càng đen lại. Tụi hắn thì mặt ngày càng đỏ hơn. Hai đứa kia vẫn ngây ngô nói chuyện mà không để ý.
- Tụi bây đang nói gì vậy? Tao nghe không thông. _ Lần này thì là nó. Nó cũng thấy mặt mấy chàng kia đỏ lên hết nên lên tiếng hỏi lại. Mấy chàng mắt thì dán vào sách chứ tai vẫn hoạt động hết công suất.
- Hở? À...tao với nó định đi xăm mà sợ đau. _ Nhi vẫn ngây ngô nói hết mọi việc ra. Nó nghe thấy thì buồn cười nhưng hình tượng vẫn quan trọng nhất với nó. Cố nhịn cười, nó quay sang nhìn mặt tụi hắn.
Về phần tụi hắn, nghe xong, hắn là người đầu tiên có phản ứng lại. Hắn muốn cười như điên nhưng mà không dám cười. Bởi vì sao? Vì vợ hắn đang quan sát hắn. Không được làm mất hình ảnh trước mặt vợ mình. [Ta: conkhônglàmtacũnglàm. Liệuhồnđó. Tasẽchoconthêthảmđếnmứckhôngaibiết.]
Phong và Thái thì bất ngờ trước câu nói của Nhi. Xăm? Ai nói cho các em ấy vậy?
- Ai bảo các em vậy? _ Phong hắng giọng, nghiêm mặt nhìn hai bây bê trước mặt mình. Nó và hắn vẫn im lặng quan sát sự việc đang xảy ra. Vì nó và hắn biết, nếu chen vào chết sẽ không được toàn diện đâu.
- Không ai cả. Tại tớ thấy có vài kiểu xăm khá đẹp nên định rũ cậu ấy đi cùng thôi. _ Nhi lên tiếng giải nguy cho My. Nhi biết nếu mà My nói ra thế nào cũng bị anh tra hỏi cho tới khi chịu khai ra mới ngưng thôi. Mà quả thật có vài kiểu xăm rất đẹp nên nhỏ và My định đi xăm thử xem thế nào. [Ta: anđuê...mấychathợxămsờmókinh.]
Anh nghe Nhi nói cũng thấy an tâm hơn trước. Chỉ sợ tụi nó làm chuyện dại dột mà thôi. Thái cũng thở phào nhẹ nhõm. Nó và hắn bị coi như người ngoài cuộc. Mấy lần muốn chen vào để nói mà không ai nghe cả nên nó và hắn bỏ cuộc.
Nó quyết định ra ngoài cho đỡ ồn ào. Hắn thấy nó đi ra cũng đi ra theo. Sợ nó có chuyện gì nên hắn đi theo nó mọi nơi. Nó cũng nhận ra hắn đang đi theo mình nhưng không nói gì cả, cứ im lặng mà đi.
Hắn biết với cái lỗ tai như nó thì rất dễ dàng để nhận ra hắn mà thôi. Hắn đi theo nó cho đến khi nó bước vào một quán ăn Hàn Quốc. Hắn biết nó rất thích đồ Hàn vì nó rất thích ăn cay.
Bước vào, hắn lập tức bước đến bàn nó mà ngồi xuống. Nó chỉ ngước mặt lên nhìn rồi lại hướng tầm nhìn ra bên ngoài đường.
- Em ăn gì để anh gọi? _ Hắn nhẹ nhàng lên tiếng hỏi nó. Hắn biết nó đói vì đêm qua nó bận làm công việc trong công ti nên đêm qua chưa ăn gì cả.
- Cho em một phần bánh gạo cay và cơm trộn. _ Nó khá ngạc nhiên khi hắn mở lời trước nó. Nhưng rồi cũng đáp lại nhẹ nhàng như hắn vậy. [Ta: cứnhẹnhàngđirồisaunàysẽkhôngthểnàonhẹđượcnữa.]
Hắn gọi nhân viên đến và gọi món ăn cho cả hai. Trong lúc đợi thức ăn, bầu không khí giữa hai người rất u ám. Thức ăn mà hắn gọi là: 1 phần bánh gạo cay, 2 phần cơm trộn, 1 phần kimbap lớn, 2 phần sashimi*, 1 phần mì cay trộn cỡ lớn.
Hắn biết nó không ăn ít như vậy đâu nên gọi rất nhiều món ngon. Đều là những món mà nó thích thôi. Hắn rất ít khi ăn đồ Hàn. Nhưng đừng nghĩ vì vậy mà hắn không thích ăn. Sai lầm lớn đó nha. Từ khi yêu nhau đến giờ, số lần nó dẫn hắn đi ăn đồ Hàn như số ngày đi học. Hắn ăn chung với nó miệt mài. Sau 3-4 lần ăn thì hắn cũng bắt đầu thích đồ Hàn.
Hắn đi tìm những đầu bếp nổi tiếng để học làm đồ Hàn cho nó. Nó không hề hay biết chuyện này vì hắn giấu.
- Sao anh gọi nhiều vậy? _ Nó mở lời trước để tránh cả hai ngượng ngùng. [Ta: haiđứabâymàngượnghở? Đùavớitaà.]
- Anh biết em hôm qua không hề ăn gì cả nên gọi nhiều chút. _ Hắn nhẹ nhàng trả lời. Tay liên tục gắp đồ ăn bỏ vào chén nó. Nó cũng chẳng phản đối. Hắn nói đúng, đêm qua tới giờ nó chưa ăn gì cả, nên ăn nhiều.
- Ăn hết sao? _ Nó vẫn hỏi trong khi mắt dán vào đống đồ ăn kia. Hắn thấy nó không hề quan tâm đến mình thì bật cười lên. Nó vẫn ngây ngô không hiểu gì. Ngước đôi mắt khó hiểu của mình lên nhìn hắn. Hắn không nói gì, chỉ im lặng gắp đồ ăn.
Nó và hắn kết thúc bữa ăn tối uyên ương. Nắm tay nhau vui vẻ đi về. Dù không ai nói gì nhưng trong cả hai đều biết tất cả. Họ thể hiện tình cảm qua hành động, cử chỉ. Bởi vì họ là người khép kín và quá lặng lẽ.
Dù vậy, nhìn qua ánh mắt của nhau, họ hiểu được điều đối phương muốn. Và qua những hành động, họ biết được đối phương yêu họ bao nhiêu. Nó và hắn cũng vậy. Họ hiểu được đối phương dù không hề nói với nhau hay chia sẻ cả.
Nó và hắn không biết, ở nhà, đám bạn của mình và bama của mình đang quan sát cả hai. Ra là đám bạm của nó và hắn cho người đi theo và quay phim lại ọi người coi.