Hôm nay, ngày mai và về sau, gió ngừng thổi biển sẽ lặng, gió vắng đi bão sẽ tan, gió lan tràn lửa sẽ tắt.
Cứ xem anh là vệt gió quỷ quái lướt qua em, gieo bao thứ khốn kiếp chết tiệt! Anh sẽ cho vệt gió ấy lụi tàn, thôi lui tới vùng đất yên lành có
em.
***
---
Căn phòng tối tăm, mọi cánh cửa đều đóng
kín mít. Chỉ có thứ ánh sáng duy nhất tỏa ra từ ngọn nến nhỏ, ánh vàng
huyền ảo quết đều lên khoé miệng lạnh băng, nửa gương mặt chìm trong
bóng tối u uất. Hữu Phong lặng lẽ đưa tay vuốt dọc bờ má xanh xao của cô gái nhỏ, đáy mắt anh chứa đọng nỗi đau thâm trầm. Bản tính tàn bạo nuôi dưỡng trong anh từ nhỏ, anh không thể kiềm chế những lúc nó bùng phát.
Luôn có giọng nói vọng về từ xa xăm, xui thúc anh phải ra tay hành hạ
Đông Vy, đẩy cô xuống tận cùng của vực thẳm dù anh chẳng hề muốn thế!
Mỗi khi tiếng nói ma quỷ kia vẳng bên tai, đó là lời mệnh lệnh buộc anh
phải tuân theo!
Thực ra, Hữu Phong có thể buông tha cô gái nhỏ, thả cô về tự do, để cô tận hưởng những yên bình vui vẻ nhưng … thế giới đẹp đẽ của cô sẽ không có anh. Nếu phản bội lời hứa với mẹ, anh vĩnh
viễn phải biến mất trên đời này.
“ Hãy mang những đau đớn bao
năm nay mẹ chịu đựng trút lên con gái họ, bắt nó phải trải qua những
khủng khiếp mẹ từng. Hứa với mẹ đi! ”
“ Hẳn rồi mẹ. Con hứa! ”
“ Vậy nếu con phản bội mẹ, sẽ thế nào Hữu Phong? ”
“ Thưa mẹ, con sẽ chết! ”
Cái chết chưa bao giờ đáng sợ với Hữu Phong như lúc này. Anh thèm được
bên Đông Vy, yêu thương cô bé con từng giây từng phút, thi thoảng lại
nghe cô la rầy thói hư tật xấu của anh hay bất chợt môi anh phải vài
chiếc hôn láo lếu.
Giá như lúc biến mất, anh vẫn lôi theo được
những ngọt ngào tinh khiết này. Giá như tình yêu anh có thể tồn tại mà
không nhuốm màu thù oán. Giá như … Chết tiệt! Từ lúc nào anh lại tuôn ra hai chữ thừa thãi này? Nếu mọi điều giá như đều biến thành sự thật, hẳn người ta đã không sinh ra từ hoang tưởng!
Chẳng ai có thể vừa sưởi nắng vừa ngắm trăng sao. Đứng trước sự lựa chọn, chỉ được phép chọn lựa!
Hữu Phong vén những lọn tóc bướng bỉnh vương trên vầng trán trắng muốt,
ánh mắt phảng phất tia cười dịu dàng theo ngón tay trỏ di từng chút từng chút lên gương mặt đẹp thuần túy. Anh muốn khắc sâu vào tiềm thức hình
ảnh người anh yêu đang chìm trong giấc ngủ ngon lành.
“ Gửi Vy - bé con không còn say xỉn,
Hình như em xinh lên mỗi ngày. Là thật thế hay mắt anh có vấn đề, nhỉ?
Vy, em từ giờ hãy sống thật ngoan nhé! Nhớ, đừng ăn bánh mì đen, em
gầy, ôm không thích chút nào! Mấy cuốn sách tình yêu vô duyên kia, em
cũng đừng đọc. Nhảm nhí! Lúc ngủ đừng áp lưng vào tường, sẽ cảm lạnh. Gì nữa nhỉ? À, đúng rồi, tóc em ấy, thừa nhận là thơm thật, tay em nữa,
nắm rất êm.
Nhưng này, nhiều lúc em đần độn tới phát bực! Anh
đã tặng em bao nhiêu là thứ, sao em chẳng biết gì? Lần tới nếu còn gặp
yêu râu xanh, cứ đá thẳng vào chỗ nhạy cảm của hắn! Thấy người qua đường bị cướp, cứ kệ đi, tin anh là em chẳng bắt được hắn đâu! Bị bạn bè cô
lập hay trêu chọc, em đừng thu mình, phải chứng tỏ, nhé!
Thật mỏi tay, sao nhím xù thiếu kỹ năng sống thế này!
Vy, người lạ đột nhập vào nhà mà em vui vẻ quá nhỉ? Nếu Richard không là anh, em chết chắc!
Được rồi …
Tha thứ cho anh, đã làm em đau quá nhiều. Tổn thương em là điều anh ghê
tởm chính mình nhất. Anh đi rồi, em phải sống ngoan như anh đã dặn nhé!
Hôm nay, ngày mai và về sau, gió ngừng thổi biển sẽ lặng, gió vắng đi bão sẽ tan, gió lan tràn lửa sẽ tắt.
Cứ xem anh là vệt gió quỷ quái lướt qua em, gieo bao thứ khốn kiếp chết tiệt! Anh sẽ cho vệt gió ấy lụi tàn, thôi lui tới vùng đất yên lành có
em.
Em bình yên!
Richard, Hữu Phong, đồ tồi, đồ tồi tệ, … ”
Tấm thiệp xanh nhạt lặng lẽ đặt trên bàn, đôi giày thể thao sọc đen
lặng lẽ rời khỏi căn phòng ủ ấm người con gái còn ngủ say.
Đứng bên bờ biển lộng gió, hít nhẹ lần cuối nhúm không khí mặn,mắtHữu
Phong khẽ nhắm, tay kê khẩu súng ngắn vào ngay giữa thái dương, chầm
chậm bóp cò ...
Tiếng súng khô khốc vang lên giữa khuya thanh
vắng, một bóng người cao lớn đổ gục xuống cát. Máu. Máu đỏ tươi vấy đầy
gương mặt hoàn mỹ, máu trào ra từ khóe miệng kiêu hãnh, lan thành dòng
xuống cổ. Móng đỏ sẫm thấm đẫm một vùng cát, dậy lên mùi cát hòa vào mùi tanh. Đôi mắt xám tro dần khép lại, hơi thở lạnh lẽo dần lụi tàn.
- Không!
Hét lên kinh hãi, cô gái nhỏ hoảng hốt vùng người dậy. Đông Vy nhìn
quanh căn phòng quen thuộc,thở đứt quãng, mồ hôi lạnh túa khắp người.
Giấc mơ dài hoang hoải vừa qia đã đem hoang mang choán chín cô. Nhịp tim Đông Vy đập mạnh mẽ, ngực cô quặn từng cơn. Cô mơ anh tự kết liễu đời
mình bằng chính cách thức mẹ anh đã từng.
Kệ thân người èo oặt
như mất đi hết chất sống, Đông Vy rời giường, lao ngay tới bàn học. Đập
ngay vào mắt là tấm thiệp xanh nhạt nằm chiễm chệ trên mặt bàn, thần trí Đông Vy bủn rủn, những câu chữ mơ hồ từ cơn mê như dần được kéo ra.
“ Gửi Vy - bé con không còn say xỉn,
Hình như em xinh lên mỗi ngày. Là thật thế hay mắt anh có vấn đề, nhỉ?
... "
Chẳng phải thế, hiện thực thật thê thảm so với những cơn mê!
" Bước khỏi phòng, ngay!
Richard "
Đông Vy vò nát tấm thiệp ném vào sọt rác rồi mới rời phòng. Cô sợ gì
nào! Chính cô chọn lựa từ bỏ mọi thứ để ở cạnh người cô yêu thì phải
chấp nhận chịu đựng kẻ máu lạnh ấy. Cô tin, tình yêu có thể lay động tâm quỷ của anh. Sẽ là thế!
Như đã chờ sẵn từ trước, chàng quý tộc xuất hiện ngay trước cánh cửa vừa hé. Anh đưa tay lên trán, chào cô gái nhỏ theo kiểu quân đội.
- Ngủ ngon nhỉ?
- Không hề! Mơ thấy anh, điều đó thật khủng khiếp! - Đông Vy nói dối một nửa.
Hữu Phong nửa cười nửa không. Anh biết thừa trong mơ của cô chứa những
gì, hẳn là anh sẽ hành hạ chính mình thay vì làm đau cô. Thật tiếc, mẹ
anh chỉ muốn đứa con gái bé bỏng của hai kẻ đã phụ bạc mẹ. Anh ép sát cô gái nhỏ vào tường, tay vờn lên chiếc cổ mảnh dẻ còn lưu vết tím bầm.
Giọng anh toát ra hơi lạnh:
- Tôi thật muốn giết Vy!
- Anh không thể đâu! - Đông Vy choàng tay ôm Gió Quỷ, bắt chước điệu cười nhếch miệng thâm hiểm từ anh - Em bước vào tim anh rồi! Anh giết em, là tự sát đấy! Nói em nghe, lúc anh làm em đau, anh đã tự phạt bản thân
thế nào?
Tim Hữu Phong chói lên một nhịp như có ai đó đang mổ
xẻ những thứ anh đã cố giấu giếm. Anh hắt tia nhìn âu-yếm-giả-tạo lên cô gái nhỏ, giọng thoảng hơi lạnh như vọng ra từ hang
động tối tăm:
- Chết là giải thoát. Em yên tâm, tôi không trao cho em quyền lợi ấy đâu!
- À, ý anh là sẽ cho em nếm mùi sống không bằng chết? Hay sống không được, chết cũng không xong?
- Thế chưa đủ! - Hữu Phong hừ lạnh, xô mạnh Đông Vy ra.
Anh đi rồi, từ đôi môi nhợt nhạt bật ra tiếng cười chua chát, cô gái
nhỏ ngồi bệt xuống trước cửa phòng, mắt đỏ hoe. Anh dường như thêm cay
độc sau mỗi lần ra tay với cô.
Một người biết viết ra những câu chữ đầy ắp yêu thương, biết mềm mỏng dặn dò cô từng chút, biết ghê tởm
chính mình khi tổn thương cô thì đã không phải Đinh Hữu Phong. Mơ đau
thật!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT