i đó giận cá chém thớt còn Richard một khi đã nổi giận thì bất cứ thứ gì gây ngứa mắt anh đều muốn băm vằm.
---
Hoàn tất thủ tục xuất viện của con trai, Federer chưa vội trở về phòng
bệnh mà cùng quản gia Lâm ghé căng-tin bệnh viện, nhằm kéo dài thời gian riêng tư cho đôi trẻ. Một số ánh mắt dần đổ về phía người đàn ông ngoại quốc đang ngồi trầm ngâm, trang phục khoác trên người ông đầy quý phái. Ông nhấp từng ngụm trà nhỏ, dáng vẻ thấp thoáng đôi chút tư lự:
- Tôi phải về Thụy Sỹ rồi! Vắng mặt cũng đã lâu.
- Vâng, Ngài nên về. Tránh trường hợp vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm.
Richard tĩnh dưỡng thêm vài ngày là sẽ lại chạy được trăm vòng, Ngài chớ quá lo!
- Thứ tôi lo lúc này chẳng phải sức khoẻ của cậu chàng.
Federer cười khổ. Đã quá nhiều vận nạn quấn vào con trai ông nhưng lần
nào lưỡi hái tử thần cũng chém hụt. Ngay cả khi dính hai lần tai nạn xe
liên tiếp mà Richard vẫn nguyên vẹn trở về thì anh chính là khắc tinh
của thần chết. Federer tin tưởng tuyệt đối sẽ chẳng có nguy hiểm nào đe
dọa nổi tính mạng con trai ông mà ngược lại, Richard đang là mối lo ngại của rất nhiều người. Ai đó giận cá chém thớt còn Richard một khi đã nổi giận thì bất cứ thứ gì gây ngứa mắt anh đều muốn băm vằm.
Federer chỉ sợ, với bản tính tàn bạo, tàn nhẫn Richard sẽ đánh mất rất nhiều!
- Lâm này, đến lúc nào đó, nếu mọi thứ quá sức chịu đựng, ông hãy giấu Đông Vy!
- Vâng!
Tôi sẽ không để cậu chủ mất đi người mình yêu thương như … - quản gia Lâm bỗng im lặng.
- Như tôi đã từng mất Hữu Tuệ! - Federer nói nốt câu bị bỏ lửng, khoé môi giãn thành nét cười chua xót.
Năm xưa, lúc ở lại Việt Nam tổ chức hôn lễ cùng em gái quản gia Lâm,
ông đã phải lòng một cô nữ sinh Trung Anh khác, là Đinh Hữu Tuệ. Tim
loạn nhịp, rồi nhớ, rồi yêu. Dù rất muốn chiếm đoạt người ấy làm của
riêng nhưng Federer buộc phải kiềm chế bản thân khi Hữu Tuệ từ chối ông. Và trong một lần cả hai say khướt … đã lên giường cùng nhau.
Sự cố ấy được người trong cuộc chôn vùi! Hữu Tuệ không cần nên dù có muốn,
Federer cũng chẳng thể đền bù. Hữu Tuệ chỉ yêu cầu một điều duy nhất là
coi-như-không-quen-biết.
Federer đồng ý, quyết định trở về Thụy Sỹ, quên đi những gì không thuộc về mình! Bẵng đi một thời gian, em gái
quản gia Lâm bỗng tiết lộ tác giả cái thai trong bụng mình là của một
nam sinh khối trên. Hắn vừa là thiếu gia con nhà danh giá, vừa là nhân
vật học hành cự phách nên hắn rất được mến mộ. Ít ai biết, bộ mặt thật
của hắn là một kẻ trăng hoa, chuyên gia chén những cô gái tự nguyện dâng hiến cho hắn vì quá yêu. Trong đó có … Đinh Hữu Tuệ - nữ sinh học bổng.
Federer tức tốc về Việt Nam, ông cần lôi Hữu Tuệ ra khỏi những yêu thương mù quáng. Ông
không thể làm ngơ khi người mình yêu phung phí tình cảm cho một kẻ đồi bại và tự hủy hoại bản thân.
Khi đó, Hữu Tuệ còn đang nhập viện vì muốn phá thai. May mắn, do sức
khoẻ yếu lẫn tinh thần suy sụp nên các bác sỹ không thực hiện ý muốn tội lỗi ấy. Cho tới lúc Federer về, ông đã nổi giận thật sự khi phát hiện
Hữu Tuệ giấu việc mang trong mình cốt nhục của ông và khăng khăng đòi
vứt bỏ con ông.
Bất chấp tất cả, yêu hay không yêu, muốn hay
không muốn, Federer dứt khoát cưới Hữu Tuệ, đem bà sang Thụy Sỹ. Tấn bi
kịch bắt đầu từ hôm đó. Người phụ nữ Federer yêu thương nhất đã hoá điên ngay khi con trai ông ra đời …
Dù Federer không phải nguyên
nhân chính khiến Hữu Tuệ chịu nhiều uất hận lúc còn sống nhưng nếu ông
không xuất hiện, có lẽ Hữu Tuệ chẳng cần tự kết liễu đời mình với quá
nhiều căm hận.
- Lâm, tôi đi rồi, ông nhớ đừng để Richard tổn thương tới Đông Vy quá nhiều.
- Vâng. Nếu tin tưởng tôi, xin Ngài đừng quá lo lắng! Về Thụy Sỹ rồi,
Ngài nên nghỉ ngơi nhiều hơn. - quản gia Lâm rót thêm trà vào tách của
Federer, động tác khá ân cần mềm mại.
- Lâm, tôi từng bảo rất nhiều rồi. Đừng vì tôi quá như vậy. Ông có cuộc sống riêng của ông!
- Nếu Ngài cảm thấy nợ tôi, hãy để tôi bên Ngài!
- Lâm! Vì ông xem Richard như con ruột, vì ông gắn bó với gia đình tôi
nên tôi giao Richard cho ông chăm sóc. Nợ ông ngần ấy năm, tôi trả thế
nào? - Federer thở dài, dù ông đã lấy em gái Lâm để nhưng có vẻ như,
chút bù đắp ấy chẳng lấp nổi xíu xiu những hy sinh mà quản gia Lâm đã bỏ ra.
- Ngài đừng giận. Tôi biết tôi có cuộc sống riêng nhưng
chẳng có gì ý nghĩa hơn là được thấy người mình yêu mỗi ngày cả! - quản
gia Lâm chậm rãi nói, ánh nhìn của ông dành cho người đối diện chứa
những tia cảm xúc mơ hồ tựa sương mù giăng phủ vào mỗi sớm mai - Đó mới
là hạnh phúc của tôi! Ngài có thể đáp ứng chứ?
Federer im lặng, bình thản thưởng thức trà. Phải rồi, còn gì hạnh phúc hơn là ngày ngày
được thấy người mình yêu, được chia sẻ mỗi điều nhỏ nhặt trong thế giới
của người ấy. Phải rồi, tình yêu bất tử là vậy, nó sẽ không chết kể cả
khi nó đến từ một phía, nuôi dưỡng nó là những bất lực đau đớn, lớn cùng nó là những dày vò dai dẳng.
Federer ngăn quản gia Lâm rót thêm trà, ông nói như phả hơi vào không khí:
- Nếu có kiếp sau, đừng yêu tôi nữa Lâm ạ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT