Đoái hoài tới người hoàn toàn lạ lẫm với mình là tự chuốc mối quan tâm vô ích.
Tốn thì giờ , tốn chất xám và tốn luôn calo.
Mưa phùn, những bụi nước tinh sạch kéo hơi mát căng tràn khắp không gian.
Thời gian lùa nhau đi theo từng cú nhích của kim đồng hồ, học viện rơi
vào yên lặng khi những con người trẻ năng động lần lượt bước qua cánh
cổng vàng kim sau giờ tan tầm.
Lờ đi tiếng rảo bước đang nhanh
dần ngay phía sau, cô nữ sinh điệu đà bung chiếc dù trắng, đôi môi với
màu son đỏ thẫm hé nụ cười mai mỉa của người đã quá chán ngấy trò bám
đuôi từ những vệ tinh bu quanh.
- Đợi anh đã !
Tuấn
Dương gọi giật đôi giày cao gót lại, khẩn trương chui vào cô cùng Thanh
Ngân vì sợ lớp keo trên mái tóc quý giá bị rửa trôi. Anh nhấc chiếc cán
nhựa khỏi bàn tay trắng muốt, nâng cao ô để che cho cả hai.
Hành động ga lăng pha chút thương yêu này khiến Thanh Ngân sửng sốt, dợm đúng một bước chân.
Thật khó tin !
Đem toàn bộ sự hiểu biết về anh ta từ trước tới nay thì cô có thể tóm gọn trong một chữ - ĐIÊN.
Ừ, anh ta điên và làm người khác phát điên, nhất là đối với phái nữ.
Tuấn Dương sòng phẳng, đôi lúc keo kiệt, nhiều lúc cộc cằn và đa phần thì dằn vào não người ta ấn tượng kinh khiếp.
Khi anh ta cặp kè với nàng nào đó, nghĩa là, sắp sửa có thêm một nàng ôm mặt, khóc oà .
Các người đẹp dành hàng tiếng đồng hồ để tô chỉnh nhan sắc, nát óc nghĩ xem quần nào, áo nào, giày nào để thu về hàng tá ánh nhìn ngẩn ngơ và
hơn hết là , sự mê đắm của Tuấn Dương. Vậy thì sao, lúc tới điểm hẹn,
anh ta còn đang cùng cô gái khác chơi trò mớm thức ăn.
Đi mua
sắm, họ vờ e thẹn chạm tay vào những món đồ đắt tiền, làm bộ ngượng
ngùng hay lắc đầu nguây nguẩy khi anh ướm thử vào người bộ cánh quí
phái. Đến lúc thanh toán, anh nện vào vẻ hí hửng của các nàng chất giọng trơn mượt.
“ Nếu em còn thừa tiền, đổ xăng giúp anh nhé ! ”
Trò sát gái và đuổi gái sẽ không có điểm dừng khi Tuấn Dương luôn được
bọc kỹ trong lớp vỏ hào nhoáng, dễ khiến những cô gái xiêu lòng và chao
đảo. Khi họ mất cân bằng, tất nhiên là ngã vào anh, hoặc mạnh dạn hơn
thì lao vào anh như thiêu thân mù quáng. Rồi chẳng mấy chốc, họ cuống
cuồng chạy biến như lũ sóc hoảng hốt lỡ gặm nhầm quả sồi già, cắn nữa dễ gãy răng, lớp vỏ có nát thì ruột đã rỗng …
Đáng cười đấy, nhưng với địa vị của Thanh Ngân, cô chả cần để lọt vào mắt mình bọn thấp kém .
- Anh giờ mới về à ?
Câu hỏi kèm theo chút ngờ ngợ. Bản tính đa nghi sắc sảo ăn sâu vào
Thanh Ngân sẽ không cho phép cô bỏ qua bất kỳ một điểm lạ thường nào.
Dù nhiều lúc chả liên quan tới cô, biến cô thành kẻ tò mò rỗi hơi nhưng không thể phủ nhận rằng, lần nào cũng thu về ít nhiều vài điều lạ lẫm , hay thậm chí là những bí mật.
- Ngủ quên thôi. Ngữ văn xếp vào tiết cuối thật sai lầm.
Tuấn Dương nói nhanh, nhìn về phía trước để tránh khỏi những tia thăm dò Thanh Ngân tung ra .
- Ngủ sao ? Làm thế nào anh qua mắt giáo viên thế ?
Thanh Ngân cười khúc khích với loạt mưu mẹo của người đi cạnh, nhưng lòng dạ cô chỉ chứa mối nghi hoặc to đùng.
Hôm nay, cô bận trao đổi một vài điều với giáo viên nên mới nán lại
trường tới giờ này.Còn Tuấn Dương, anh ta có lý do gì để ở đây khi học
viện chẳng còn một ai.
Ngủ quên à ? Tiếng chuông báo hết tiết réo không đủ inh ỏi để lôi anh ta dậy à ?
Thanh Ngân bất giác khoác tay anh, mái đầu nghiêng nghiêng như tựa vào vai anh.
Tuấn Dương choàng tay qua vai cô, cùng băng qua màn bụi nước, những bước chân song hành rải đều .
Bỗng , họ dừng lại, một cú ôm ghì hay nụ hôn hiện thoang thoáng qua lớp vải mỏng tang của ô trắng.
Đêm ấy, cô gạt bỏ chuyện xưa, gọi hắn tới cứu Đông Vy.
Trong lúc hoảng hốt, cô vô tình ra những lời năn nỉ ngu ngốc. Làm ơn tìm Đông Vy, làm ơn tìm Đông Vy …
Chẳng thèm gồng mình tỏ cứng cỏi nữa, cô ném hết sợ hãi vào từng lời nói, dồn hết nước mắt yếu đuối lên đôi vai rộng của hắn.
Chạy đôn đáo, lục tung thành phố hoá ra là vì để ý tới nữ sinh mới thật sự, thế mà cô dại dột vận vào người bao nhầm tưởng .
Cô đã lún sâu vào mối tình rối rắm này, không thể dứt bỏ cũng như bước tiếp …Đứng yên một chỗ thì ăn liên tiếp những vố đau.
Si tình mà, ép buộc lý trí thì trái tim vẫn cứ bướng bỉnh hướng về nơi ấy, đem khổ sở dằn lên khắp cơ thể.
Tim là thứ khốn kiếp !
***
Nền trời lưu ánh đỏ hoàng hồn dần lan màu tím sẫm, chiều nhá nhem sắp tối.
Đông Vy ở phòng thầy giám thị kể từ lúc tan học đến giờ. Cô gọi điện cho dì, và muốn trình bày với thầy một vài việc.
Xui, chú nghe máy và dập ngay sau tiếng alo của cô.
Ác cảm dành cho cô có lẽ sẽ chỉ bị xoá bỏ khi cô nắm chút địa vị. Lúc
ấy, cô sẵn sàng ném tiền vào người chú ta, giải thoát dì cô khỏi tên đàn ông mất nhân tính ấy !
Cô sẽ đón dì về căn nhà ngày xưa, dì
chăm mảnh vườn còn cô đi làm. Nụ cười dịu hiền của dì len lỏi vào giấc
mơ, thổi bùng ham muốn mạnh liệt từ cô, thôi thúc đôi tay phải lục tìm
cơ hội và nếu có, phải túm chặt lấy.
Cô muốn nhờ thầy giám thị tìm việc cho cô.
Thoả mãn với môi trường an toàn trong thời gian qua như thế là đủ rồi. Đến lúc cô phải bứt ra và chạy điên cuồng.
Mục tiêu đã vạch sẵn, chỉ cần cô cố gắng hơn nữa và hơn nữa, một ngày nào đó, cô sẽ đạt được hết tất cả.
Còn bây giờ, kiên nhẫn đợi thầy giám thị .
Chẳng biết Hồ Minh Quý là tên nào nhưng cô ghét hắn rồi đấy !
Cô liến thoắng tìm mọi ưu điểm của mình, khuếch đại đôi chút nhằm nâng
trình độ bản thân lên vài bậc để thầy tìm cho cô công việc nào đó lương
cao đôi chút.
Có lẽ thầy nhận ra, nên cười mãi.
Giáo viên nghiêm khắc nhất học viện cười đểu cô đấy !
Gạt qua
một bên, cô tiếp tục bắn ra những kinh nghiệm dày dặn mà mình đã tích
lũy, từng dạy ngoại ngữ cho mấy nhóc tì dưới quê, phiên dịch lặt vặt cho vài người, kê tính sổ cho quầy hàng bán lẻ …
Thầy chăm chú lắng nghe, vai rung lên vì nín cười còn cô, sự tự tin teo tóp đến thảm hại.
Nhưng thầy đâu thể cười hết buổi chiều được, đang định đáp lời cô thì
chuông điện thoại cá nhân reo vang, thầy phải giải quyết vài vấn đề liên quan tới Hồ Minh Quý, cô có thể gặp thầy vào ngày mai.
Chưa quen biết, sao đã chơi xỏ nhau !
Cô ghét Hồ Minh Quý, tước mất một lần cơ hội của cô.
Minh Quý là nhân vật nổi trội trong học viện, vắng mặt suốt thời gian qua vì lí do riêng.
Tin Minh Quý trở về như dội vào không khí cơn lốc mới, làm những cô nàng nghiêm chỉnh nhất cũng nhảy tưng tưng, hồ hởi.
Minh Quý hẳn là rất đẹp trai và được ngưỡng mộ.
Đông Vy đoán thế !
Tuệ Anh lúc ấy ăn dữ tợn, má phùng to như quả bóng được thổi căng.
Cô bạn không đề cập tới Minh Quý, Đông Vy cũng gạt cái tên đó qua một xó xỉnh của trí nhớ.
Đoái hoài tới người hoàn toàn lạ lẫm với mình là tự chuốc mối quan tâm vô ích.
Tốn thì giờ , tốn chất xám và tốn luôn calo.
Một người thực tiễn như Đông Vy, cô sẽ đứng ngoài lề của mặt ồn ào ấy,không lấn qua nó cũng không để nó át đi.
Nhưng rõ ràng là Minh Quý vẫn nằm nguyên trong đầu cô gái nhỏ, đôi lúc, gợi nhớ cho cô nam sinh lớp 12 vô tâm vô tính, đến nét hấp dẫn trên
gương mặt cũng rất lạnh và tàn bạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT