Ẩn Sĩ Kỳ và Khang Hy, là một đôi quân thần tương giao hiếm hoi.

Với một người nhìn như khoan dung nhưng nặng lòng đa nghi như Khang Hy, thì đây đúng là điều khó gặp, bởi vậy cũng có thể thấy được chỗ khôn ngoan của Ẩn Sĩ Kỳ.

Nếu nghiên cứu nguyên nhân sâu xa trong đấy, ngoại trừ Khang Hy niệm tình cũ, đồng thời bản thân Ẩn Sĩ Kỳ học thức uyên bác, thì điều quan trọng nhất, chính là Ẩn Sĩ Kỳ nhìn thấu thời thế, nhưng không ham mê quyền thế như Lý Quang Địa thậm chí là Sách Ngạch Đồ, đến nước giết dần giết mòn tình cũ trong lòng Khang Hy đối với họ, cũng không cổ hủ như thầy của Thái tử là Vương Thiểm. Vào lúc thánh quyến thiên ân đạt đến đỉnh cao, ông có thể nhìn thấu thế cuộc tranh chấp giữa Đại A ca và Thái tử, không chút do dự rút lui khỏi đỉnh cao vinh quang, từ quan hồi hương.

Nếu một người không có mặt bên ngươi, đồng thời không dính dáng đến tranh giành quyền lợi, điều người bên ngoài có thể nghĩ đến, hiển nhiên là điểm tốt của người đó, Khang Hy cũng vậy.

Sau khi Ẩn Sĩ Kỳ đi, thì ba phần tình cũ của ông đối với người thần tử vừa là thầy vừa là bạn này đã thăng lên đến bảy phần hoài niệm, mỗi lần nam tuần cũng không quên ghé thăm, ban thưởng nào là sách nào là hoành phi, có đôi khi đến cả việc triều chính đại sự cũng trưng cầu ý kiến của ông.

Nhưng giữa Ẩn Sĩ Kỳ và Sách Ngạch Đồ, cũng từng có một câu chuyện không ai nhắc đến. Trước khi được Khang Hy trọng dụng, ông từng được người khác dẫn đến giới thiệu với Sách Ngạch Đồ, đồng thời qua một thời không được phát huy bản lĩnh lại bị xem thường, một người nghèo khổ thoái chí nhưng tâm cao khí ngạo, một người thế gia đại tộc lại quyền cao chức trọng, đương nhiên hai bên không mấy thoải mái khi ở cạnh nhau.

Bởi vậy vào lúc tấu sớ của Ẩn Sĩ Kỳ được cất cao giọng giữa triều đường, mọi người không rõ, đến tột cùng đó là chủ ý của Ẩn Sĩ Kỳ, hay là mưu kế của Khang Hy.

Nếu là cái sau, vậy Sách Ngạch Đồ lúc này, chỉ e chạy trời không khỏi nắng.

Quả nhiên, mùng tám tháng giêng năm Khang Hy thứ ba mươi chín, vào lúc hơi thở mùa xuân mơn mởn còn chưa rời đi, Khang Hy đã hạ chỉ, bắt Sách Ngạch Đồ giao cho Tông Nhân Phủ giam lỏng, tội danh “Nghị luận quốc sự, kết đảng cuồng vọng”.

Trong câu định tội, phần trước không phải trọng điểm, cứ xem như là bá tính tầm thường, có ai chưa từng ở chỗ trà dư tửu hậu bàn luận vài câu về tình hình chính sự, nói một hai tiếng về chốn quan trường, trọng điểm chính là ở chỗ “kết đảng cuồng vọng”.

Khang Hy hận nhất là kết đảng, năm xưa Ngao Bái không chỉ kết đảng, còn có xu hướng soán quyền, lúc ấy mới phạm vào đại kỵ của Khang Hy, khiến vị đế vương tuổi trẻ năm nào tức giận bắt giữ, nay lịch sử tái diễn, hai phái Sách Ngạch Đồ và Minh Châu, phụ thuộc vào Thái tử và Đại A ca, mượn việc tranh giành ngai vị lấn tới đấu đá làm loạn triều chính, Khang Hy thờ ơ không quan tâm, nhìn bọn họ đấu đá hơn mười năm, cuối cùng cũng dự tính xắn tay thu dọn cục diện.

Sách Ngạch Đồ là đương kim Quốc Trượng, là trái tim của đảng Thái tử, bất kể là địch hay bạn, cũng không ngờ đến ông sẽ có một ngày bị giam cầm trong ngục tối, nhất thời lòng người rối loạn.

Đảng Thái tử, lại càng rối loạn hơn.

“Thái tử gia, xin người hãy quay về.”

Lương Cửu Công từ bên trong đi ra, mặt lộ vẻ khó xử, nhỏ giọng nói.

Dận Nhưng nhìn ông chăm chú, cố gắng tìm kiếm một tia hy vọng từ gương mặt ông, nhưng sự thật đã khiến hắn thất vọng. “Hoàng a mã vẫn không chịu gặp ta?”

Lương Cửu Công khẽ lắc đầu, không nói gì.

Hai người đứng yên đối diện nhau, trong một thoáng sự im lặng bao trùm.

Đối với vị Thái tử điện hạ này, thật ra Lương Cửu Công không có mấy hảo cảm gì đáng nói.

Dận Nhưng từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, nhận được tất cả sủng ái, bởi vậy đối đãi với người khác lãnh đạm, đến có liếc cũng không thèm liếc lấy một cái, như Lương Cửu Công là người hầu hạ thân cận của Khang Hy còn đỡ, nếu là tiểu thái giám trong Dục Khánh Cung, biến mất trong yên lặng, là chuyện quá quen thuộc với ty phòng, Lương Cửu Công đã trải qua cả đời người trong cung, đối với việc này đương nhiên có nghe thấy.

Lương Cửu Công nhớ đến biểu tình của Khang Hy, lại nhớ đến bản thân từng tận mắt chứng kiến, khoảng thời gian khắng khít của hai phụ tử này, chợt nghĩ đến thế sự vô thường, lòng người đổi thay.

“Lương Tổng Quản, ta quỳ ở đây, xin ông hãy đi vào thông báo lại với Hoàng a mã một tiếng.” Thái tử vén tà áo, định quỳ xuống.

Lương Cửu Công vội ngăn lại. “Ôi chao, Thái tử gia, làm vậy không được, ngài làm vậy không phải là làm khó nô tài sao?”

Thái tử lại không quan tâm, nghiêng người quỳ xuống, ưỡn thẳng lưng, mím chặt môi, vẫn mang theo sự cao ngạo như trước.

Lương Cửu Công hết cách, đành phải quay vào bẩm báo, thấy Khang Hy đang nằm nghiêng người trên trường kỷ nhắm mắt dưỡng thần, cũng không dám lên tiếng, chỉ đứng yên như thế.

Sau một lúc lâu, Khang Hy đột nhiên lên tiếng: “Sao vậy?”

Lương Cửu Công lại càng hoảng sợ, vội bẩm báo: “Bẩm Vạn tuế gia, Thái tử đang quỳ ở bên ngoài, giờ....”

“Muốn xin tội cho Sách Ngạch Đồ?” Khang Hy ánh mắt lạnh băng, Lương Cửu Công vội vàng cúi đầu, không dám thở mạnh.

Điều duy nhất lão nghe thấy là thanh âm của Khang Hy vang vọng trên đỉnh đầu: “Ngươi đi ra ngoài nói cho nó hay, mặc kệ nó quỳ bao lâu, trẫm cũng sẽ không gặp nó.”

“Dạ.” Lương Cửu Công dè dặt lui ra ngoài, truyền đạt nguyên văn lời nói của Khang Hy cho Thái tử.

Tiết trời hôm nay rét lạnh, Thái tử được nuông chiều từ bé, sao chịu nổi, chẳng được bao lâu đã lạnh đến quai hàm va nhau lách cách, lại nghe thấy lời Lương Cửu Công truyền đạt, trên mặt lộ ra thần sắc kỳ quái, tựa như thất vọng lại tựa như oán hận.

Hắn chậm rãi đứng dậy, xoay lưng bỏ đi không chần chừ, không quay đầu lại.

Từng bước từng bước, giẫm nát nền tuyết, lưu lại dấu chân thành dòng trên đất.

Lương Cửu Công nhìn theo bóng lưng hắn, thầm thở dài trong lòng.

Vị Thái tử này, tuy rằng có tình phụ tử hơn mười năm với Vạn tuế gia, nhưng đến nay vẫn không hiểu tâm tư của cha hắn, nếu có thể quỳ thêm trong chốc lát, không chừng Hoàng thượng sẽ mềm lòng, giờ quay lưng bỏ đi, chỉ thể hiện rõ bản thân không có thành ý.

Trở vào Tây Noãn Các, Khang Hy quả nhiên hỏi phản ứng của Thái tử, Lương Cửu Công có sao nói vậy, chỉ thấy Khang Hy im lặng thật lâu, thật lâu, chốc lát sau, lại cười thành tiếng, như mỉa mai như trào phúng.

Giọng điệu thong dong, nhưng lại khiến Lương Cửu Công lạnh tới tận xương.

“Nhi tử do trẫm tự tay nuôi nấng hơn hai mươi năm....”

Sách Ngạch Đồ vào ngục, hiển nhiên phía Thái tử cố hết sức bôn ba nghĩ cách cứu thoát, nhưng đối với người khác mà nói, đây không khác gì một tin tức tốt.

Trước tiên là Đại A ca, y nghĩ rằng thời mà y trông ngóng nhiều năm cuối cùng đã đến, nếu Thái tử cũng thất sủng, phế Thái tử chỉ là chuyện ngày một ngày hai, như vậy có ai có tư cách thừa kế hơn trưởng tử như y?

Mặc dù dưới mưu kế của Thái tử, hắn bị tổn hại liên tiếp hai người Phật Luân và Tưởng Hoằng Đạo, nhưng so với Sách Ngạch Đồ, chẳng qua là con tôm con tép.

Còn Tam A ca Dận Chỉ, không phải hắn không có dã tâm, chỉ là do từ trước đến nay luôn bị hai người anh chèn ép, đến nỗi hắn phải tỏ chút bản lĩnh qua việc thu hút văn nhân, nhưng vẫn bị hào quang của các huynh đệ khác lu mờ, thậm chí đến cả Dận Chân, Dận Tự, dường như cũng có xu thế vượt trội hơn hắn.

Hắn biết rõ, dù Sách Ngạch Đồ bị giam lỏng, cũng không có nghĩa Thái tử sẽ xuống đài, nếu muốn ngọn lửa này càng cháy càng lớn, chỉ có thể liên tục châm củi vào, vì vậy năm Khang Hy thứ ba mươi chín, là một năm tinh phong huyết vũ, cũng một phần nhờ hắn khéo léo góp tay mở màn.

Hai mươi tháng giêng, dưới sự bày mưu tính kế của Tam A ca Dận Chỉ, Ngự sử thượng tấu, buộc tối Sách Ngạch Đồ “Dám ôm lòng riêng đề xướng, phàm là ăn mặc ở đi lại của Hoàng thái tử, đều dùng màu vàng, rắp tâm hiểm ác đáng sợ, rành rành ra đấy”.

Triều Thanh có quy định, Hoàng đế dùng màu vàng tơ, Thái tử dùng màu vàng ánh đỏ, hai bên không được lẫn lộn, màu vàng trong tấu chương, hiển nhiên không phải màu vàng ánh đỏ.

Đây không phải tội danh nhỏ, người thượng tấu như tưởng đẩy Sách Ngạch Đồ vào chỗ chết, tan đàn xẻ nghé, bỏ đá xuống giếng, trong chốc lát tấu chương buộc tội Sách Ngạch Đồ chuyên quyền, kết bè kéo phái mưu đồ riêng, tựa như tuyết rơi xuống bàn Khang Hy.

Nhưng Khang Hy lại không vội xử lý vụ Sách Ngạch Đồ, ngược lại dựng lại vụ án gian lận thi hương gây rối loạn kỷ cương đã bị phủ bụi.

Mùng một tháng hai, công bố lại kết quả phê duyệt bài thi, ngoài con cháu của Phật Luân và Tưởng Hoằng Đạo bị bác bỏ thì con cháu các quan lại khác vẫn đề bảng như cũ, bảng vàng chỉ có chút thay đổi nhỏ, còn quan chủ khảo Lý Bàn và phó chủ khảo Khương Thần Anh, thì bị bãi quan giam vào ngục, chờ ngày xử lý.

“Gia, Sầm công tử ở bên ngoài cầu kiến.”

Bút đang chuẩn bị hạ xuống bị khựng lại giữa không trung, mực thấm ướt sũng đầu bút nhỏ giọt xuống, tạo thầm vết mực loang đậm màu trên trang giấy Tuyên Thành.

Dận Tự thoáng khựng lại, cuốn lại bức tranh đang vẽ dở dang cất qua một bên, nhàn nhạt nói: “Bảo thân thể ta không khỏe, không tiện gặp khách.”

“Dạ.” Cao Minh xoay người đi ra ngoài.

Dận Tự lặng im trong một thoáng, không có tâm tình vẽ, hắn gác bút, rảo bước thong dong tới trước cửa sổ, chắp tay sau lưng nhìn làn tuyết trắng bên ngoài, phủ trắng cây cối.

Sầm Mộng Như là tới để cầu xin.

Dận Tự biết Lý Bàn bị oan, nhưng đồng thời hắn cũng biết, Lý Bàn không thể không xử.

Không xử, không cách nào làm lắng dịu cơn giận trong lòng sĩ tử, không xử, để mặc cho chuyện đấu đá trong triều bại lộ ra ngoài, còn đâu là thể diện của Khang Hy.

Cho nên chuyện này, hắn không thể đi xin, xin, cũng vô dụng.

Nhưng những chuyện thế này, không cách nào nói rõ cho Sầm Mộng Như hiểu.

“Gia.” Cao Minh đẩy cửa vào. “Sầm công tử quỳ gối ngoài cửa, nói hôm nay người không gặp y, y sẽ không đứng dậy.”

Dận Tự sắc mặt như thường. “Ừm.”

Cao Minh có vẻ như muốn nói lại thôi, đến cuối cùng vẫn lui ra ngoài.

Dận Tự rút một quyển sách từ trên giá, ngồi xuống lật ra.

Thời gian trôi qua từng giây, hắn khép sách lại, dụi mắt, cho gọi Cao Minh vào.

“Sầm Mộng Như vẫn đang quỳ bên ngoài?”

“Dạ.” Cao Minh cười khổ: “Gia, trời bên ngoài đang mùa đông rét lạnh, một thư sinh yết ớt như y, chỉ e chịu không nổi, hơn nữa quỳ bên ngoài, ai ai cũng thấy, truyền ra ngoài sẽ có điều tiếng không hay về phủ chúng ta.”

Dận Tự lắc đầu. “Ngươi không hiểu.”

Dứt lời đứng dậy đi ra khỏi thư phòng, Cao Minh vốn tưởng hắn muốn đi xem Sầm Mộng Như, ai ngờ Dận Tự lại chuyển bước, đi tới hậu viện.

Nơi này trồng không ít hoa màu, ngoài ra còn có một mẫu nhỏ trồng hoa hướng dương, từ khi Dận Chân tặng giống hoa này cho hắn, Dận Tự đã đem chúng đi trồng, xuân qua thu đến, hoa nở mấy mùa, nay đang bị bao phủ bởi màn sương lạnh, trông dáng ủ rủ, không bung cánh xán lạn.

Dận Tự đứng ở trong hành lang, ngắm nhìn quang cảnh ảm đạm, tâm tư xoay vòng, nghĩ đến thời cuộc hiện nay.

Từ lúc ngạc nương được phong phi sớm hơn dự định, hắn nghĩ có lẽ kiếp này có sai lệch, có một số việc diễn sớm hơn, có một số lại trễ hơn, còn có, cơ bản không xảy ra.

Cho nên Sách Ngạch Đồ bị tống giam, Dận Tự không tiếp tục truy cứu vấn đề thời gian, thứ hắn nghĩ, rốt cuộc Thái tử có thể nhân lúc này mà bị phế luôn không.

Đại ca và tam ca đang rắp tâm tranh thủ cơ hội này kéo Thái tử xuống ngựa, mà không hề hay sống chết của Thái tử không phải do họ định đoạt, nếu như Hoàng a mã muốn phế Thái tử, thì dù không có chứng cứ cũng có thể định tội, nếu Hoàng a mã vẫn chưa muốn phế Thái tử, vậy bao nhiêu tấu sớ chất đầy ngự án cũng vô dụng.

Mà bản thân, tốt nhất là không làm gì hết.

Tranh tức không tranh, không tranh tức tranh.

Hắn nhớ đến cảnh ngộ bản thân kiếp trước, lại chợt nhớ đến chí nguyện to lớn kiếp này, phải vì giang sơn xã tắc, làm chút chuyện vì nước vì dân, chứ không phải như hiện tại, mở to mắt nhìn hiền thần bị mai một, thị phi bất phân.

Nếu như lịch sử không có gì thay đổi, vậy không lâu sau, Khương Thần Anh sẽ chịu oan khuất chết trong ngục, còn Lý Bàn thì bị lưu vong, tuy sau này án sửa lại y được trở về, biếm làm thứ dân, nhưng khi đó lòng y đã sớm nguội lạnh, không có hứng thú quay về con đường làm quan, một đời lương tài mỹ ngọc, kết thúc tại đấy.

Dận Tự thở dài, bỗng cảm thấy sức nặng trên vai, quay đầu lại, Đình Xu đang khoác áo choàng lông cừu cho hắn.

“Gia đang nghĩ gì vậy, ra ngoài cũng không khoác thêm áo.”

“Không có gì.” hắn cười, dẫn theo ý dỗ dành. “Nàng vào trong đi, ngoài này lạnh.”

Đình Xu hiền hòa nói: “Triều đình đại sự thiếp không hiểu, nhưng nếu trong lòng gia đã quyết định điều gì, xin hãy cứ đi làm, trong phủ đã có thiếp, gia không cần lo lắng.”

Dận Tự cảm thấy ấm lòng, cười nói: “May mà có nàng.”

Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, bao hàm cảm động và cảm kích.

Dù không có tình yêu đôi lứa, cũng có nghĩa vợ chồng.

Ở trong lòng hắn, người chiếm vị trí quan trọng nhất, đương nhiên là ngạc nương Vệ thị, sau lại có thêm một Dận Chân, vốn đã là chuyện ngoài ý muốn, nay lại thêm một nữ tử, càng là một kết quả mà ngay từ đầu hắn không hề ngờ đến.

Đình Xu cười dịu dàng, không nói gì.

Lẳng lặng đứng trong một thoáng, Dận Tự đột nhiên nói: “Lục Cửu.”

“Gia.” Lục Cửu không biết từ đâu chui ra, trên mặt mang theo nụ cười tinh ranh.

Dận Tự bực tức liếc nó: “Đi xem Sầm Mộng Như còn ở bên ngoài không, nếu như còn, thì khuyên hắn về đi, nếu không đi, thì thẳng tay lôi đi.”

Lục Cửu sửng sốt, dạ một tiếng, lập tức chạy đi xem.

Lát sau nó lại vội vã chạy về báo cáo: “Gia, Sầm Mộng Như còn đang ở bên ngoài, chỉ là xỉu rồi.”

Một thư sinh tay trói gà không chặt có thể chống chọi được lâu như vậy, cũng không dễ gì rồi.

“Mang y vào nhà, sưởi ấm cho y, đợi khi nào tỉnh, thì đưa về.”

“Dạ.”

Dận Tự quay về phòng, để Đình Xu hầu hạ hắn thay đồ, bên đây Sầm Mộng Như đã từ từ tỉnh lại, Lục Cửu lại chạy tới bẩm báo: “Gia, Sầm công tử tỉnh rồi, nhìn thì có vẻ không ổn lắm, không đợi nô tài đuổi người, y đã tự vùng vẫy đòi đi, còn nói thêm một câu.”

“Nói gì?”

Lục Cửu ấp úng: “Nô tài chỉ là truyền đạt lại thôi nha, y nói, bản thân đã quen nhầm người, còn nói, gia thật không giống một nam tử hán.”

Dận Tự không giận ngược lại còn cười.

Lục Cửu chần chờ: “Gia, nô tài đuổi y đi chứ hả?”

“Đuổi đi.”

Dận Tự lạnh lùng nói, xong quay đầu nhìn Đình Xu: “Ta tiến cung một chuyến.”

Đình Xu gật đầu, đáy hồ loáng thoáng lo lắng ——

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play