Làm phụ tử nhiều năm, thậm chí còn nhiều hơn người khác trọn một đời, Dận Tự vẫn không thể phỏng đoán rõ ràng tâm tư của Khang Hy.
Nếu nói Khang Hy không có tình phụ tử với nhi tử, đó là không thể nào, chẳng qua đằng sau sự dịu dàng ấy, vẫn ẩn giấu tâm tư sâu không thể dò của bậc đế vương, cho nên dần dà về sau, Dận Tự không còn ôm kỳ vọng hay oán hận giống như trước nữa, chỉ đối đãi với ông như một Hoàng đế.
Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ, nếu trả lời đúng suy nghĩ, ông sẽ hoài nghi xem ngươi có tâm tư gì khác không, nếu trả lời qua loa cho có, lại không làm tròn bổn phận nhi tử, có vẻ vờ vĩnh.
Trước đây Khang Hy cũng thường hỏi hắn một số vấn đề khiến người khác khó xử, nhưng đem tất cả cộng lại, cũng không hóc búa bằng lần này.
Tất cả những thứ nằm trong phạm vi hoàng vị, chọn Thái tử, là điều hắn có thể tùy tiện trả lời sao, ông hỏi vậy, là vì cớ gì, nếu thật sự để ý nhi tử nào, tuyệt bút vung lên, chiếu thư đã định, là xong, việc gì cứ phải ở đây đùa giỡn người khác hết lần này tới lần khác?
Nghĩ vậy, trong lòng Dận Tự thoáng qua một tia chán ghét, may mà kiếp này hắn vô ý với ngai vàng, bằng không ông vừa hỏi ra, bản thân khó tránh khỏi hân hoan nhảy nhót, tự mình đa tình.
“Hồi bẩm Hoàng a mã, nhi thần chưa từng nghĩ tới vấn đề này.” dù trong lòng cảm thấy chán ngán, ngoài mặt vẫn duy trì vẻ kính trọng.
Khang Hy thấy bất mãn vì kiểu nói cho có lệ của hắn, quyết định bám riết không tha. “Sao lại không nghĩ tới, nếu bình thường như Lão Thất nói vậy trẫm còn chấp nhận được, trẫm không tin con chưa từng nghĩ tới.”
Khi nói ông hơi gấp gáp, nên bị ho liên hồi, trên gương mặt tái nhợt tức thì mang theo màu đỏ bừng bệnh tật, lưng hơi cong, nhìn trong càng thấy rõ vẻ già nua, Dận Tự vội vàng giúp ông thuận khí.
“Hoàng a mã, bên ngoài gió lớn, không bằng dời bước vào trong phòng nghỉ ngơi.” có lẽ do Khang Hy đã cho mọi người lui rất xa, nên hiện thời động tĩnh lớn như vậy, mà ngay cả Lương Cửu Công ngày thường túc trực hầu hạ cũng không thấy bóng dáng đâu cả.
Khang Hy gật đầu, hai người chậm rãi tiến bước.
“Vấn đề ban nãy, con còn chưa trả lời.”
Dận Tự sửng sốt, tiếp theo thấp giọng, khe khẽ nói: “Tấm lòng của nhi tử, trời đất chứng giám, thỉnh Hoàng a mã minh giám.”
“Con và Lão Tứ, chơi chung từ nhỏ, tình cảm tốt nhất, lẽ nào con không đề cử nó sao?”
“Tứ ca một lòng tận trung làm việc, quản lý Hộ Bộ đàng hoàng rõ ràng, năng lực đương nhiên không đùa, chẳng qua nước đầy ắt tràn, cứng quá ắt gãy, có đôi khi quá mức cương trực, không phải chuyện tốt.”
Khang Hy chỉ ừ, trên mặt mang theo ý cười, không tức giận. “Con đang ngoài mặt thì chê trong lòng thì khen đây mà.”
“Nhi thần không dám.”
“Được rồi, con không chịu nói, trẫm cũng không ép.” Khang Hy thở dài. “Mặt nào của con cũng tốt, chính là quá cẩn thận, tính này vốn không tệ, nhưng khi vượt mức, thì trông có vẻ quá gò bó, thiếu khí thế.”
Dận Tự cụp mắt không nói.
Hắn sao lại không muốn rảnh tay rảnh chân mà vùng vẫy, chẳng qua có một vị vua kiêm phụ thân đa nghi ở trên đầu, trước khi làm bất cứ chuyện gì, cũng phải suy xét ba lần, rất sợ bị nhầm bước, vô duyên vô cớ rơi xuống vực.
“Trẫm chỉ mong, con ghi nhớ những lời hôm nay mình đã nói.”
Dận Tự trong lòng nảy lên, ngẩng đầu dậy.
Lúc này hai người vừa bước vào cửa Dưỡng Tính Trai, Khang Hy cúi đầu nhìn đường, một bên đưa tay vịn lan can bên cạnh, không chú ý đến sắc mặt của hắn.
Dận Tự nhìn nếp nhăn mệt nhọc nơi khóe mắt ông, bỗng cảm thấy một loại dự cảm chẳng lành, loại cảm giác này như tầng tầng lớp lớp dày xéo lên nhau lan tràn trong lòng, vây chặt lấy tim hắn, không cách nào bỏ xuống được.
Rời khỏi Ngự Hoa Viên, Dận Tự vốn định về thẳng phủ, móc đồng hồ ra nhìn, trùng hợp đúng vào giờ tan học của Thượng Thư Phòng, chuyển bước, đi đến đó.
Đứng từ xa xa, đã nhìn thấy dòng người lục tục đi ra từ Thượng Thư Phòng, Hoằng Vượng cũng ở trong số đó.
Cử chỉ thái độ của nó, không giống như lúc nũng nịu nghịch ngợm trước mặt hắn, trái lại mang theo phong thái nghiêm túc cẩn trọng như thể ông cụ non.
Dận Tự thấy buồn cười, nhịn không được nổi lòng chọc ghẹo, tiếp tục bước về phía trước, mọi người thấy hắn, đều đi đến hành lễ thỉnh an.
Hiện giờ người đến Thượng Thư Phòng, có nhi tử Khang Hy sinh lúc về già, như nhóm Thập Lục A ca Dận Lộc, cũng có Hoàng tôn Bát Kỳ, và một số con cháu của các gia tộc hiển hách thuộc Thượng Tam Kỳ đến làm thư đồng cho A ca, có thể nói tụ tập một sảnh, chẳng qua những người này dù có lai lịch thân phận cao quý đến đâu đi chăng nữa, ở trước mặt Liêm Quận vương, cũng phải cúi đầu.
“Bát ca!”
“Tham kiến bát thúc!”
“Vương gia cát tường!”
Giọng nói liên thanh vang lên, Dận Tự mỉm cười nhất nhất gật đầu đáp trả, con mắt vẫn không quên theo dõi thần sắc mừng rỡ gào to của bánh bao nhỏ Hoằng Vượng khi thấy hắn, không khỏi vương tay xoa đầu nó.
“Hoằng Vượng ở Thượng Thư Phòng, có bướng bỉnh lắm không?”
Gia trưởng bất luận cưng chiều tiểu hài nhi tới đâu, thì ở trước mặt người ngoài, vẫn có thói quen khiêm tốn hạ thấp mấy câu, Dận Tự cũng không ngoại lệ.
Câu này là nói với Thập Lục A ca, hiện tại nó là Hoàng tử có vai vế cao nhất trong Thượng Thư Phòng.
Thập Lục cười trả lời: “Bát ca nói đi đâu vậy, Hoằng Vượng trước giờ ngoan ngoãn, nào có bướng bỉnh, trong Thượng Thư Phòng, không ai không phục nó, đến cả sư phó cũng thường xuyên khen ngợi.”
Dận Tự cũng không để bụng, biết nó cũng chỉ đang khách sáo mà thôi, nhưng khóe miệng vẫn cong cong như cũ, nhẹ nhàng véo mặt bánh bao nhỏ. “Hôm nay ta bảo trù phòng làm điểm tâm con thích ăn nhất.”
Hoằng Vượng hai mắt long lanh, gương mặt đỏ âu, người đã sớm dán vào người hắn, ghé sát tai Dận Tự nũng nịu nói: “A mã, đã lâu rồi người không bế con.”
“Đã lớn vậy rồi, còn đòi bế, đúng là không biết xấu hổ.” tuy ngoài miệng nói thế, nhưng vẫn vươn tay, bế gọn nó vào lòng, rồi đứng dậy. “Đi thôi, hồi phủ.”
Phụ tử hai người không coi ai ra gì, Dận Tự thoáng nhìn qua Hoằng Huy đáng thương đứng một bên, mới sực nhớ ra bản thân quên béng đi nó, cười nói: “Hoằng Huy cũng đi chung đi, ta cũng căn dặn đầu bếp làm món Hoàng Kim Cao con thích.”
Thập Lục định thần lại, vội đáp: “Không, không cần, đa tạ thịnh tình của bát ca, đệ còn phải đi thỉnh an ngạc nương, ngày mai đệ lại ghé thăm huynh uống rượu.”
Dận Tự gật đầu. “Vậy huynh đi trước.”
Thập Lục nhìn theo bóng lưng của họ, cả buổi sau mới xoay người lại, đảo mắt một vòng, các A ca nhỏ tuổi xung quanh, cũng giống như nó, hoặc nhiều hoặc ít đều toát ra vẻ mong ngóng ngưỡng mộ.
Chẳng qua bản thân tuổi lớn hơn, đã học cách kiềm chế, Thập Lục bình ổn cảm xúc, đi đến chỗ ở của mẫu phi Vương Tần.
Đừng nói sinh ra trong gia đình đế vương, cứ cho là bá tính bình dân, cũng chưa từng gặp qua người phụ thân cưng chiều hài tử đến vậy, có câu nghiêm phụ từ mẫu, Hoằng Vượng mất mẹ từ thuở nhỏ, bát ca thương yêu nó hơn, cũng là chuyện thường tình, chẳng qua tình cảm phụ tử hòa hợp vui vẻ như vậy, cũng không thấy nhiều, người Mãn xem trọng bế cháu không bế con, nhưng nhìn động tác thành thạo của bát ca, không giống như lần đầu tiên làm chuyện này....
Thập Lục lắc đầu, giống như muốn lắc rơi toàn bộ ước ao trong đầu mình.
Phủ Ung vương.
“Hôm qua Hoàng thượng triệu kiến Bát gia.”
Đới Đạc thấy Dận Chân gật đầu, nhưng có vẻ không để tâm, liền nói tiếp: “Lần triệu kiến này, Hoàng thượng cho thối lui hết, đến cả Lương Cửu Công cũng không được ở lại, vì vậy nô tài không thể tìm hiểu được nội dung cuộc mật đàm.”
Dận Chân thoáng giật mình.
Mấy năm nay Đới Đạc một tay bồi dưỡng Niêm Can Xử bố trí tai mắt khắp mọi nơi, bên cạnh đế vương canh phòng nghiêm ngặt, Dận Chân không dám mạo hiểm, chỉ bảo Đới Đạc thu mua một hai tiểu thái giám thấp bé, thỉnh thoảng tìm hiểu một số tin tức ngoài rìa.
Đới Đạc đắn đo nói: “Chủ tử, sức khỏe của Vạn tuế gia trước mắt không ổn, lần này còn triệu kiến riêng Bát gia, không biết có thâm ý gì không?”
Dận Chân không lên tiếng.
Đới Đạc thấy vậy càng to gan hơn, cười nói: “Nô tài từ trước đến giờ đều một lòng trung thành với chủ tử, tuyệt đối không hai lòng, nô tài cũng biết chủ tử có giao hảo với Bát gia, nhưng huynh đệ thì huynh đệ, e rằng nếu Bát gia có ý khác, mơ ước ngôi vị Hoàng đế, cũng nên dự tính sẵn....”
Hắn từng nhiều lần ở trước mặt Dận Chân đặt ra nghi vấn về Dận Tự, nhưng không phải thật sự vì sốt ruột mà gây chia rẽ tình cảm hai huynh đệ, mà là vì tiền đồ của bản thân.
Chưởng quản Niêm Can Xử, nghe thì có vẻ như tâm phúc số một, nhưng Đới Đạc cực kỳ khôn ngoan, hiện giờ đã bắt đầu lo lắng cho ngày sau: nếu tương lai vị Tứ gia này đăng ngai, Niêm Can Xử là bộ phận không thể đưa ra ánh sáng, hiển nhiên càng không thể bại lộ trước người khác, nếu vậy, bản thân sao có thể công thành danh toại, hưởng thụ vinh hoa phú quý?
Cho nên biện pháp tốt nhất, chính là lập đại công trước mặt chủ tử, mượn đó nhận được ân điển, cũng tiện từ hậu đài bước lên đài.
Hắn trốn trong bóng tối nhiều năm, nhìn quen lòng người hiểm ác đáng sợ, đương nhiên không tin trên đời này có người đứng trước ngôi vị Hoàng đế mà không động lòng, huống chi Liêm Quận vương Dận Tự, từ sau khi phế Thái tử, là người mọi người hướng đến, ngoài sáng hay trong tối, đều có không ít đại thần biểu hiện bản thân tình nguyện ủng hộ hắn, đến cả Hoàng đế cũng coi trọng hắn, miễn bàn nhà mẹ của Đông Hoàng hậu, quốc trượng đương triều Đông Quốc Duy, đó là người ủng hộ trung thành của Bát Vương gia, chưa kể nhà vợ của hắn – Phú Sát thị, cũng là gia tộc lớn trong Mãn Châu, mấy đời công trạng.
Thập Tứ A ca dường như đã đứng ở phe đối lập, nhưng giờ đang ở Tây Bắc xa xôi, dù có làm chuyện mờ ám, cũng không đáng ngạc nhiên, nếu có thể nắm được nhược điểm của vị Bát gia này, không thể nghi ngờ đó chính là công lao to lớn.
“Đới Đạc.” Dận Chân vì biểu hiện gần gũi với tâm phúc, khi ở riêng luôn gọi tên tự của họ, nhưng lần này lại gọi thẳng tên. “Ngươi theo ta, đã bao lâu rồi?”
Đới Đạc rùng mình, dè dặt trả lời: “Bẩm chủ tử, đã hơn mười năm.”
“Vậy chắc ngươi phải biết, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cái gì thuộc bổn phận của ngươi, cái gì ngươi không nên hỏi đến, Liêm Quận vương, chính là người mà ngươi không nên hỏi đến.” Dận Chân lạnh nhạt nói, “Tính cách đệ ấy thế nào, trong lòng ta tự hiểu, ngươi ba lần bốn lượt nhắm vào đệ ấy, trước đây ta niệm tình ngươi trung thành, không tính toán với ngươi, nhưng nếu còn có lần sau, đừng trách ta không niệm tình xưa.”
Đới Đạc rốt cuộc biết bản thân hắn tự cho là thông minh, hóa ra là đang tự đào hố chôn mình, lưu lại đại họa ngày sau.
Dù hắn là người đa mưu, cũng không tránh khỏi luống cuống, vội vàng quỳ xuống dập đầu không dám ngẩng dậy. “Nô tài đáng chết.”
Dận Chân còn chưa mở miệng, bên ngoài đã truyền vào tiếng bẩm báo của hạ nhân.
“Gia, Bát gia đến.”
Dận Chân liếc nhìn hắn, dằn xuống chán ghét trong lòng, nếu không phải hiện tại hắn vẫn còn giá trị....
“Đứng lên đi, đừng biểu hiện ra trước mặt đệ ấy.”
Đới Đạc như lấy được đại xá, vội vàng tạ ân đứng dậy, sắc mặt vẫn tái nhợt chưa lùi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT