Dận Tự cười trả lời: “Trưởng bối trong nhà cho ta ra ngoài học hỏi, nghe nói cảnh sắc Vân Nam tươi đẹp nhất thiên hạ, nên tới đây, chỉ không biết nơi này có chỗ nào đáng tham quan, đồng thời có kiêng cử gì?”

“Vị này hỏi đúng người rồi, tổ tiên lão là người Hán chuyển đến đây sống, qua mấy đời, rõ nơi này như lòng bàn tay, ở Vân Nam có rất nhiều chỗ để tham quan, đơn cử như Thương Sơn Nhĩ Hải ở phủ Đại Lý, còn có suối Hồ Điệp ở dưới chân Thương Sơn, nhiêu đó cũng đủ cho các người chơi hết mấy ngày mấy đêm....”

Chủ tiệm mì càng nói càng hào hứng, Dận Tự cũng không ngắt lời ông, mặc ông ba hoa cho hết, cuối cùng mới tiếc nuối kết lại: “Nếu nói về kiêng cử, chỉ mỗi một điều, mấy vị khi ra đường, thấy người ăn mặc quái dị, thì phải cố tránh thật xa.”

Thẩm Triết giả vờ không hiểu: “Tại sao vậy, trong thiên hạ, hẳn là vương thổ, lẽ nào có đường họ đi được, chúng ta không đi được?”

Ông lão than thở: “Vị này có điều không biết rồi, vùng Vân Quý này không giống những địa phương khác, ngoại trừ người Hán, còn có đám người Bạch, người Di, người Miêu, người Dao, thậm chí có cả dị tộc mà lão đây không biết tên, quan viên do triều đình phái đến đây, trước giờ không phải người Hán, mà là người Mãn, cung cách làm việc, đương nhiên có phần bất đồng với đám người dân tộc địa phương, người dân tộc phản đối, quan phủ làm lơ, về lâu về dài, thì phát sinh xung đột.”

Dừng lại một chốc, lão cười khổ nói: “Hơn nữa người Hán và đám người dân tộc, có phong tục tập quán bất đồng, cũng không biết là bên nào khơi mào mâu thuẫn trước, mấy năm gần đây tranh chấp giữa người Hán và người Miêu càng ngày càng nhiều, tuy lão là người Hán, nhưng cũng không thể đem sai lầm đổ hết lên đầu ai, chỉ có thể khuyên các vị hãy cẩn thận, đừng để vô tình bị lôi vào cuộc tranh chấp giữa hai bên, đến lúc đó bị liên lụy, thì không hay.”

Dận Tự cám ơn lòng tốt của lão, nhìn lại thấy mọi người đều ăn sắp xong, nên chuẩn bị đứng dậy đi, Lục Cửu rút ngân lượng đưa cho ông chủ tiệm mì, đối phương thấy tay nặng nặng, cũng vui đến tít mắt, liên mồm nói cám ơn.

Nhưng đúng lúc này, phía trước truyền tới một trận ồn ào.

Mấy người cùng ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy không biết từ đâu xuất hiện một đám người, trên đầu người dẫn đầu quấn khăn trắng, mặc đồ chéo vạt xanh thẫm, trên vai khoác còn quấn khăn choàng thêu hoa to như nón trùm, bên hông đeo một thanh loan đao, mặt mày anh tuấn, chẳng qua mang theo sát khí đằng đằng, khiến người khác tôn kính nhưng không dám đến gần.

Một đám người khí thế hùng hổ, kéo nhau vào tửu lâu trang hoàng hoa lệ bên đường.

Ông chủ tiệm mì thấy thế lắc đầu cười khổ: “Chắc lại có chuyện rồi!”

Không đợi nhóm người Dận Tự đặt câu hỏi, mấy người Miêu vừa mới vào đã đi ra, nam tử trẻ tuổi dẫn đầu còn xách theo một người, đến cả bị lôi đi, người nọ cũng không có sức phản kháng, bị thít chặt đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, nói không ra tiếng.

Phía sau có mấy người đuổi theo, miệng la hét thiếu gia, đồng thời đứng xung quanh lăng nhục đám người Miêu.

Ông lão thình lình ca thán một tiếng: “Vị đó chính là công tử của Tri phủ Khúc Tĩnh – Lưu đại nhân, lần này chỉ sợ khó lòng dàn xếp!”

Vừa nghe có liên quan đến quan viên triều đình, Lục Cửu vội hỏi: “Tức là sao?”

Ông lão đang định nói, lại nghe tiếng cười gằn của đám người Miêu trẻ tuổi, không biết mắng gì, công tử Tri phủ cố sống cố chết vùng vẫy, vừa sợ vừa giận quát: “Đám man di các người không biết lễ nghĩa liêm sỉ, lại dám bắt giữ bản công tử, các ngươi có biết....”

Hắn đang nói đột nhiên im bặt, sắc mặt cứng đơ, trừng to hai mắt, nhìn thanh miêu đao để trên cổ mình.

Người Miên dẫn đầu sử dụng tiếng quan thoại gượng gạo, gằn từng chữ một: “Dù ngươi có là nhi tử của thiên hoàng lão tử, ta cũng phải đòi lại công bằng cho muội muội ta, mang gã đi!”

Mấy người Miêu phía sau cùng nhau xông lên, cắp hai bên gã tha đi, theo sau người Miêu trẻ tuổi.

Mấy tên tùy tùng của công tử Tri phủ đoán chừng khiếp sợ uy thế của đối phương, trơ mắt nhìn chúng mang chủ tử của mình đi, cũng không dám làm liều, tên nào thông minh thì đã quay đầu bỏ chạy, về gọi viện binh.

“Bát gia, có cần....?” thị vệ đi lại hỏi nhỏ bên tai hắn.

“Có người đến, cứ quan sát trước đã.” Dận Tự lắc đầu.

Có người từ phía đông phi ngựa đến, mặc quan phục, phía sau dẫn theo vài tên quan binh, người chưa đến giọng đã đến: “Dừng tay!”

Dận Tự chỉ cảm thấy giọng nói này nghe rất quen tai, nhịn không được nhướng mắt nhìn về phía đó, người nọ cũng đã giục ngựa phi tới trước, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng.

Người nọ xuống ngựa, giao dây cương cho thuộc hạ, lập tức đi thẳng đến trước mặt đám người Miêu đang nóng giận, ôm quyền nói: “Lôi huynh đệ, lần này xem như nể mặt tiểu đệ, chuyện này tự có quan phủ xử lý, xin Lôi huynh hãy giao người cho tiểu đệ.”

Một mệnh quan triều đình lại đi xưnh huynh gọi đệ với người Miêu, Thẩm Triết thấy thế tấm tắc ngạc nhiên. “Đây là người phương nào?”

Ông chủ tiệm mì nói: “Đây là Huyện Thái Gia của huyện Nam Trữ chúng tôi, Tào đại nhân.”

Tào đại nhân?

Dận Tự hơi nhăn mày, vẫn tiếp tục theo dõi biến cố trước mắt, không lên tiếng.

Lôi Trạch nhìn y một chốc, lạnh lùng nói: “Không phải ta không nể mặt ngươi, người này từng thề non hẹn biển với muội muội ta, uống rượu hợp cẩn, bảo muốn đối xử thật tốt với muội ấy, kết quả không được mấy ngày đã quên sạch muội ấy là ai, nếu muội muội ngươi bị ô nhục như vậy, ngươi sẽ làm thế nào?!”

Tào Nhạc Hữu nghẹn lời, lát sau mới cười khổ nói: “Đệ biết là làm khó cho huynh, nhưng triều đình tự có pháp luật của triều đình, nếu ai cũng tự báo thù, nha môn còn dùng làm gì nữa?”

Lôi Trạch lắc đầu: “Ngươi không cần nhiều lời, người này ta nhất định phải mang đi.”

Tào Nhạc Hữu thở dài: “Vậy đệ cũng đành chịu, xin Lôi huynh đệ hãy thông cảm!”

Dứt lời vung tay lên, quan binh đằng sau ngay tức khắc xông lên, bao vây đám người Miêu, kể cả công tử Tri phủ đang bị xách cổ ở giữa, không sót một ai.

Lôi Trạch trừng mắt nhìn y: “Ta xem ngươi như huynh đệ bằng hữu, giờ ngươi lại muốn đối địch với chúng ta có phải không?”

Tào Nhạc Hữu ôm quyền, áy náy nói: “Thân là mệnh quan triều đình, chức trách còn đó, theo lý phải công tư phân minh, tiểu đệ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho xá muội!”

Lôi Trạch không nói gì, nhưng người Miêu đứng sau hắn lại cười lạnh nói: “Công đạo cái khỉ gì, tên này là nhi tử của cẩu quan, quan lại các ngươi bao che lẫn nhau, chừng nào mới có thứ gọi là công bằng cho người Miêu chúng ta!”

Tào Nhạc Hữu mím chặt môi, im lặng đối diện, nhưng không nhích người đi dù chỉ một phân, biểu hiện quyết không nhượng bộ.

Hai bên đang trên bờ vực căng thẳng, thì thấy lại có thêm một đoàn quan binh từ hướng đông nam chạy đến, hộ tống một cổ kiệu màu lam bước vội về phía này.

Không lâu sau, cỗ kiệu dừng lại tại chỗ cách hai bên một trượng, vừa khéo ngay bên phải tiệm mì nhóm người Dận Tự đang ngồi.

Cỗ kiệu vừa dừng, một người từ trong bước ra, đội mũ quan, mặc quan phục, có vẻ rất lo lắng, đợi đến lúc đường nhìn lọt vào giữa, sắc mặt càng thay đổi.

“To gan!” lão chỉ vào đám người Lôi Trạch mà quát: “Đám ngươi man di thiếu văn minh kia, còn không mau thả người ra!”

Một câu man di, khiến đoàn người Lôi Trạch càng thấy lạnh mặt hơn, đao để trên cổ công tử Tri phủ lại nhấn sát thêm, giọt máu từ vết thương ứa ra, làm đối phương sợ tới la ơi ới.

“Cha, cứu con! Con không muốn chết!”

Đồ ăn hại! Tào Nhạc Hữu thầm mắng một tiếng, không thể không xoay người lại hành lễ. “Hạ quan bái kiến Tri phủ đại nhân!”

Vừa ngước đầu lên, đúng ngay hướng nhóm người Dận Tự đang ngồi, y đơ người.

Người nọ đang mỉm cười nhìn y, nhã nhặn thân thiết, hào hoa phong nhã năm nào không hề suy giảm, một thân xiêm y gấm vóc sắc vàng xanh, dáng người cao lớn tuấn tú, nhiều hơn hết là sự cao quý chững chạc, chỉ cần ngồi đại xuống đâu đó, cũng đủ để y từ trong đám đông nhận ra hắn.

Ứng Bát, Bát A ca, Quận Vương gia, nên gọi cái nào đây?

Tào Nhạc Hữu mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không gọi.

Người này cải trang ngồi đấy, tất nhiên có lý do của hắn.

Chỉ đối diện hướng đó chắp tay, Tào Nhạc Hữu lại đặt sự chú ý vào biến cố đang diễn ra trước mắt.

Lưu Tri phủ đang tức giận dâng trào, cũng không quan tâm việc miễn lễ cho Tào Nhạc Hữu. “Tào Nhạc Hữu, ngươi thật to gan, trong nội hạt phát sinh chuyện lớn cỡ này, mà ngươi không....”

Không làm gì?

Lão không nói tiếp được, muốn đối phương thả con mình ra trước, chẳng lẽ không quan tâm tính mạng con trai, cứ giơ đao là chém, lão không có chủ ý nào, chỉ có thể giậm chân.

Tào Nhạc Hữu cười khổ, nghĩ đến đang có một người thân phận cao quý ngồi ngay bên cạnh the dõi, không khỏi đau đầu.

“Lôi huynh đệ, nếu huynh chịu thả Lưu công tử ra, ta xin lấy đầu ra đảm bảo, nhất định đòi lại công bằng cho huynh!”

Lôi Trạch trầm giọng trả lời: “Tào đại nhân yêu dân như con, lời nói của ngươi, đương nhiên chúng ta tin, nhưng người Hán các ngươi có câu, quan cao một cấp đè chết người, lão Tri phủ này, cao hơn ngươi, kẻ phạm tội lại là con lão, ngươi có thể bảo đảm không thiên vị?”

“Pháp luật triều đình, có điều lệ, vương tử phạm pháp đồng tội như thứ dân.” Tào Nhạc Hữu nghiêm mặt nói.

Lôi Trạch nhìn y, cuối cùng gật đầu, buông đao trên tay xuống, Lưu công tử lập tức chạy ào về phía này, sắc mặt vẫn trắng bệch.

“Cha!”

Lưu Tri phủ lập tức ôm lấy nhi tử, lùi về sau mấy bước, rồi chỉ vào đám người Miêu hô to: “Bắt chúng lại!”

Quan binh phía sau xông lên.

Tào Nhạc Hữu tiến lên, chắn trước mặt nhóm người Lôi Trạch.

Lưu Tri phủ lạnh lùng nói: “Tào Nhạc Hữu, ngươi muốn tạo phản?”

Tào Nhạc Hữu lạnh lùng nói: “Lưu đại nhân, ta kính trọng ngài là quan trên, nhưng chuyện trong nội hạt huyện Nam Trữ, tự có ta xử lý, rốt cuộc lệnh công tử có đúng như lời y nói, làm dấy bẩn muội muội của y hay không, hạ quan cũng sẽ tra rõ chân tướng, ai đúng ai sai, lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, nay xin mời lệnh công tử, cả vị Lôi huynh đệ này, theo hạ quan đến nha môn một chuyến!”

Lưu Tri phủ chỉ vào mặt y, tức tới nỗi phì cười: “Giỏi cho Tào Nhạc Hữu, ngươi cho đây là Tào phủ ở Giang Nam sao, bớt bày ra thái độ công tử Tào gia ở trước mặt bản phủ, hơn nữa ai chẳng biết Tào gia các ngươi đã hết thời rồi, hôm nay người chắc chắn phải bắt, nếu ngươi dám chống đối, luận tội như loạn đảng!”

Dận Tự không ngờ bản thân vừa tới đây, đã có thể xem được một màn kịch hay, nhưng thấy màn kịch hay sắp đi vào đường cùng, hắn cũng không thể tiếp tục giữ im lặng.

“Vị đại nhân này thật có oai phong, không biết phải xưng hô thế nào?” Thẩm Triết nhìn ra suy nghĩ của hắn, cao giọng nói trước, đồng thời đứng dậy đi ra.

Ban nãy người Miêu và quan binh giằng co với nhau, có xu thế đao kiếm tương tranh, người dân xung quanh đã biết đường mà tránh xa hết, đâu thể nào còn ngồi đây, Lưu Tri phủ lòng nóng như lửa đốt, cũng không lưu ý, hiện tại nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, thì thấy một nam tử trẻ tuổi đang nói chuyện, tay phe phẩy quạt, tư thái phong lưu, đâu có vẻ gì giống đang bàng hoàng.

Trong tiềm thức Lưu Tri phủ cảm thấy không đúng, tạm thời lại không nghĩ ra được điều gì, chỉ cau mày quát: “Điêu dân từ đâu tới, tha xuống cho bản phủ!”

Không đợi quan binh xông tới, thị vệ phía sau Dận Tự đã chắn ở phía trước, giơ cao đao đối đầu.

“Ta là Bát A ca Dận Tự, đương kim Liêm Quận vương.”

Hắn cũng không đưa ra bất cứ ngọc bội tín vật nào, chỉ đứng đấy điềm nhiên nói.

Lưu Tri phủ sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp.

Tào Nhạc Hữu đã bước lên trước hành lễ: “Hạ quan Tào Nhạc Hữu, bái kiến Liêm Quận vương.”

Vừa rồi Dận Tự không muốn bại lộ, y cũng không lại quấy rầy, hiện tại đối phương đã bộc lộ thân phận, theo lý y hẳn nên lại hành lễ.

Chúng quan binh thấy tình huống như vậy, không khỏi nhìn nhau, chỉ lát sau, cũng lục tục quỳ xuống theo, chỉ mỗi Lưu Tri phủ và Lưu công tử đứng đó, biểu tình trên mặt như gặp phải sét đánh.

Đám người Miêu Lôi Trạch đứng cách đó không xa, ngoại trừ Lôi Trạch, cũng không ai nghe hiểu tiếng quan thoại, Lôi Trạch nghe hiểu, nhưng không quỳ xuống, thấy mọi người hành lễ, hắn đột nhiên lên tiếng: “Ngươi là Vương gia, ngươi có thể chủ trì công bằng?”

Dận Tự cũng không gật đầu, chỉ nói: “Đây là một vụ án, theo lý phải do Huyện Lệnh Nam Trữ xử lý, bản vương sẽ không can thiệp, nhưng nếu có người muốn ngang ngược ngăn cản, thì cũng không thể.”

Dứt lời liếc mắt nhìn qua bên cạnh, Lưu Tri phủ nhất thời run rẩy như cái sàn gạo.

Mọi chuyện có thể thuật lại một cách rất đơn giản.

Lưu công tử xem trọng một thiếu nữ xinh đẹp, đối phương là gái Miêu, không có lễ Nghi Phiền phức như người Hán, Lưu công tử cũng xem như tuổi trẻ tuấn tú, qua qua lại lại hiển nhiên lưỡng tình tương duyệt.

Sau mấy ngày, thiếu nữ không ngờ rằng lang quân như ý trong cảm nhận của nàng, lại là một tên phong lưu chơi bời, vả lại còn là công tử của Tri phủ Khúc Tĩnh.

Công tử phú quý, sao lại xem trọng một gái Miêu dị tộc, thiếu nữ yêu Lưu công tử sâu đậm, nhưng lại không biết làm sao, trong lúc nông nỗi nhất thời đã đi tự sát, kết quả được người khác cứu, kinh động đến bậc trưởng bối.

Chuyện dấy bẩn danh tiết người khác kiểu này, đổi lại hai bên là người Hán thì dễ rồi, nam có thể phán tội tù đầy, có thể phạt trượng, nhưng khi một bên lại là gái Miêu, một bên là công tử của Tri phủ, tình huống lại trở nên phức tạp hơn.

Dận Tự có ý xem thử Tào Nhạc Hữu xử lý vụ án nan giải này thế nào, nên luôn bàng quan ngồi xem, không hề lên tiếng.

Đầu tiên Tào Nhạc Hữu hỏi diễn biến mọi chuyện, xong đưa song phương nam nữ lên đối chất, thực tế cũng không khác mấy so với lời khai của Lưu công tử.

Gái Miêu chịu gả, nhưng chỉ chịu làm chính thất.

Lưu công tử không muốn lấy, dù có lấy, cũng chỉ có thể là tiểu thiếp.

Nếu không cách nào chuyện lớn hóa nhỏ, Tào Nhạc Hữu lại không muốn thiên vị Lưu Tri phủ, dẫn đến người Miêu bất mãn, nên lập tức phán Lưu công tử phạt trượng lưu đày.

Lưu Tri phủ đương nhiên không chịu cho qua, nhưng Dận Tự ngồi một bên ngầm đồng ý với phán quyết của Tào Nhạc Hữu, lão chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống.

Đêm đến, nhóm Dận Tự cũng không nán lại nha môn, trở về khách *** ban sáng để nghỉ ngơi.

“Gì vậy?”

Dận Tự vừa tắm rửa đi ra, khẽ hất cằm, ý chỉ cái thiệp mời đặt trên bàn.

“Là thiệp mời do Lưu Tri phủ phái người đưa đến, mời gia đến Toái Ngọc Lâu dự tiệc.” Lục Cửu thủ sẵn khăn khô, vội vàng đi lại lau tóc giúp hắn.

“Toái Ngọc Lâu?”

“Thanh lâu lớn nhất xứ Khúc Tĩnh, Lưu Tri phủ vì xin tội thay nhi tử, đã chi không ít tiền, lúc này ở đó chắc chắn có nữ tử xinh đẹp nhất đang đợi gia đại giá quang lâm.” Thẩm Triệt cười tủm tỉm nói, y thoải mái với Dận Tự đã thành thói, lúc ở riêng cũng không tránh né đề tài này.

Dận Tự cười khẽ một tiếng, đang định nói chuyện, lại nghe thấy thị vệ ngoài cửa bẩm báo: “Bát gia, Tào Nhạc Hữu cầu kiến.”

Thẩm Triệt ra vẻ đạo mạo ôi một tiếng: “Bát gia có cố nhân tới thăm, ta không quấy rầy nữa.”

Dận Tự cũng không để ý tới y, chỉ nói: “Mời y vào.”

Tào Nhạc Hữu mặc thường phục, đến một mình, trong lòng vốn thấp thỏm bất an, khi vào phòng thấy người rồi lại càng xôn xao.

Người nọ chỉ mặc mỗi áo đơn màu trắng, tóc còn chưa lau khô, ướt sũng xõa trên vai, cả khuôn mặt bị hơi nước xông đến ửng đỏ, cùng người ban ngày cứ như hai người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play