Nguời dịch: shrek_coi

Giang Lăng Hư ngồi tựa vào một cây gần đó, thần sắc tỏ ra bình tĩnh. Nhưng Yến Phi biết rõ lục phủ ngũ tạng của lão đã nát bét, dù là Đại La Kim Tiên cũng không thể kéo lão từ Quỷ môn quan quay lại được nữa. Bất quá, lão không hổ là cao thủ nhất nhì phương bắc, vẫn có thể dựa vào một khẩu chân khí cực kỳ tinh thuần để bảo trụ thần trí.

Giang Lăng Hư gọi: "Yến Phi!"

Yến Phi ngồi xuống bên cạnh lão hỏi: "Giáo chủ có việc gì cần phải giao lại không?"

Hắn vốn không có chút hảo cảm nào với Thái Ất Giáo, nhưng chứng kiến cảnh hấp hối thê lương của Giang Lăng Hư này trong tâm thấy không đành, hy vọng có thể giúp lão an lòng để lão ra đi thanh thản.

Giang Lăng Hư nặng nhọc hít vào hai hơi khẩu khí, khoé miệng máu lại trào ra nói: "Người lão muốn hạ sát kế tiếp là ngươi. Phải cẩn thận! Lão nhờ Thiên Địa Hợp Bích nên đã luyện thành yêu pháp. Thiên hạ không còn ai thắng nổi lão nữa."

Yến Phi ngạc nhiên hỏi: "Thiên Địa Hợp Bích ư?"

Tinh thần Giang Lăng Hư bỗng nhiên hồi phục, sắc mặt đỏ hồng lên nói: "Chỉ có đan kiếp... ngươi... ôi!"

Yến Phi chính đang định hỏi rõ ngọn nguồn thì Giang Lăng Hư đã tắt thở.

Một nhất đại cao thủ đã chết như vậy đó.

Bàng Nghĩa và Cao Ngạn ngồi xuống. Bọn họ chưa kịp nói gì thì Thác Bạt Nghi, Hồng Tử Xuân, Cơ Biệt cùng với lãnh tụ mới của Dạ Oa tộc là Diêu Mãnh đã nghe tin tìm đến. Trung Nghĩa Đường tức thì náo nhiệt.

Thành viên của Chung Lâu hội nghị, trừ Hô Lôi Phương và Phí Nhị Phiết, tất cả đều có mặt.

Bàng Nghĩa ngó thấy Lưu Dụ vui mừng nói: "Bọn ta đang đau đầu không biết làm sao tìm ngươi, không ngờ gã bạn quý ngươi lại tìm đến."

Trác Cuồng Sinh cười nói: "Chỉ còn thiếu mỗi Hô Lôi Phương và Phí Nhị Phiết nếu không chúng ta có thể cử hành một Chung Lâu hội nghị phi chính thức rồi."

Từ chỗ cửa vào vọng đến thanh âm của Hô Lôi Phương: "Có tin tức của Thiên Thiên tiểu thư sao lại không có phần của bọn ta chứ?"

Mọi người ngoảnh ra nhìn, thì ra Hô Lôi Phương và Phí Nhị Phiết đang bước vào trong Trung Nghĩa Đường.

Giang Văn Thanh nhanh trí nhường ngay ghế chủ vị: "Mời Trác quán chủ ngồi lên ghế chủ trì."

Sau đó nàng lại phân phó Tịch Kính sai thủ hạ canh gác bốn phía, phòng người khác nghe lén. Tịch Kính lĩnh mệnh đi ra.

Trắc Cuồng Sinh đương nhiên không từ chối, ngồi vào ghế chủ toạ, hướng mặt về mọi người ngồi ở hai bên nói: "Ta có một đề nghị xin hội nghị phê chuẩn tư cách tham dự không chính thức của Tống Bi Phong. Lão và Thiên Thiên tiểu thư có quan hệ thâm sâu, tuyệt không làm những chuyện gây bất lợi đến Thiên Thiên tiểu thư."

Hồng Tử Xuân nhíu mày nói: "Ta kính trọng Tống Bi Phong là một hảo hán tử. Bất quá lão trước giờ không có quan hệ trực tiếp đến Biên Hoang tập bọn ta, chỉ có thể coi là khách nhân. Nếu để người ngoài tham dự vào hội nghị bọn ta như vậy sẽ trở thành một tiền lệ rất xấu."

Đồ Phụng Tam bình thản đáp: "Hồng lão bản có ý nghĩ như vậy là vì không biết nguy cơ sắp tới gần. Ta tán thành với đề nghị của Trác quán chủ. Bởi vì Tống Bi Phong là một kiếm thủ nhất đẳng, có thể tăng cường thực lực cho bọn ta."

Hô Lôi Phương hỏi: "Đồ đương gia nói tới nguy cơ, có phải ám chỉ chuyện Phụng Thiện bị giết không?" Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Bàng Nghĩa nghe vậy như lạc trong sương mù. Cao Ngạn bỗng kêu lớn hỏi: "Phụng Thiện của Thái Ất giáo phải không?"

Mọi người đưa mắt nhìn hắn, bởi vì phản ứng của hắn rất không bình thường.

Cho đến lúc này, mọi người vẫn không hiểu rõ sao chỉ có hai người quay lại tập. Bất quá theo ước định, bọn họ được cử đi tìm cách cứu thoát chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên, tìm ra mới trở về Biên Hoang tập. Vì vậy mọi người nghe tin mới kéo đến đây hy vọng được nghe tin tức tốt lành.

Bàng Nghĩa cuối cùng đã hiểu ra, giật mình nói: "Yến Phi tính toán không sai. Ma chưởng của Di Lặc giáo quả nhiên đã tiến đến Biên Hoang tập."

Lúc này mọi người đưa mắt nhìn nhau ngạc nhiên, bao gồm cả những người tin chắc việc Phụng Thiện bị Di Lặc giáo sát tử là Lưu Dụ, Đồ Phụng Tam, cùng với cả những người không hề tin vào chuyện đó.

Trác Cuồng Sinh nói: "Từ từ thuật lại từng việc cho rõ ràng. Trước tiên nói rõ cho chúng ta biết tiểu Yến Phi đang ở đâu? Sao lại không cùng trở về tập với hai người?"

Bàng Nghĩa đáp: "Chuyện này kể lại rất dài. Bọn ta trên đường từ Bình Thành trở về Biên Hoang tập thì bị Ni Huệ Huy của Di Lặc giáo dẫn người theo truy sát. Yến Phi bảo chúng ta tự mình trốn đi để hắn mạo hiểm dẫn dụ truy binh."

Thác Bạt Nghi giật mình thất thanh hỏi: "Bình Thành?"

Đồ Phụng Tam ngạc nhiên hỏi: "Bọn ngươi sao lại đến địa phương xa tít đó làm gì?"

Cao Ngạn đáp: "Bởi vậy mới nói chuyện đó nói ra rất dài, để nói sau thì hơn, trước hết hãy bàn việc của Di Lặc giáo. Lúc đó Yến Phi bảo cho bọn ta biết, trước khi hắn quyết chiến với Tôn Ân đã bắt gặp Ni Huệ Huy cùng với phản đồ của Hán bang Hồ Bái bí mật nói chuyện trong rừng sâu. Lúc đó Hồ Bái gọi Hách Liên Bột Bột là đại sư huynh, Vương Quốc Bảo là nhị sư huynh. Còn bản thân hắn chắc là ứng vào vị trí tam đồ của Trúc Pháp Khánh."

Hắn nói đến đây trong Trung Nghĩa Đường thảy đều yên lặng như tờ. Tiếng kim rơi xuống chắc cũng nghe rõ.

Lưu Dụ vỗ đùi nói: "Ta đã biết kẻ nào sát tử Phụng Thiện rồi!"

Đồ Phụng Tam lẩm bẩm một mình: "Tên khốn kiếp! Không lạ khi hắn động chân động tay trên thi thể Phụng Thiện. Bởi vì Phương tổng biết rõ mùi vị của hắn, và hắn cũng là người biết rõ nhất khả năng này của Phương tổng."

Phương Hồng Sinh hoang mang hỏi: "Thật ra là kẻ nào?"

Mộ Dung Chiến đáp lớn: "Đương nhiên là lão bằng hữu cũ của chúng ta Hách Liên Bột Bột rồi!"

Hồng Tử Xuân hít vào một khẩu khí lạnh, ngượng ngịu nói: "Ta không còn phản đối tư cách không chính thức tham dự hội nghị của Tống Bi Phong nữa."

Giang Văn Thanh vội vã phân phó Tịch Kính đang thủ ngoài đại môn đi mời Tống Bi Phong tới.

Cơ Biệt cười khổ: "Ta nghe mà thấy hồ đồ! Có ai nói rõ cho ta rốt cục là có chuyện gì không?"

Trác Cuồng Sinh với thân phận người chủ trì hội nghị, giải thích mọi chuyện, cũng may có Bàng Nghĩa và Cao Ngạn vừa về lại biết rõ những chuyện liên quan đến chuyện xảy ra gần đây ở Biên Hoang tập.

Hắn nói đến đây thì Tống Bi Phong đã theo sau Tịch Kính đến nơi. Lưu Dụ gọi lão ngồi xuống cạnh mình rồi ghé tai lão giải thích tình huống hiện tại.

Trác Cuồng Sinh thuật lại mọi việc xong, không khí trong Trung Nghĩa Đường tức thời phát sinh biến hoá. Mọi người đều hiểu rõ việc Chung Lâu hội nghị chuyển địa điểm từ không chính thức thành chính thức tại nơi này, để lập tức quyết định phương hướng sau này của Biên Hoang tập. Bởi vì sau trận chiến lấy lại Biên Hoang tập, đây là lần đầu tiên Biên Hoang tập đối diện với nguy cơ chiến tranh với địch nhân.

Trác Cuồng Sinh vui mừng nói: "Tất cả mọi người xem xem, chúng ta phải chăng vẫn còn vận khí? Bàng lão bản và Ngạn thiếu gia của chúng ta trở về rất đúng lúc, chẳng những hoá giải hết chuyện nghi ngờ giữa bọn ta, mà còn làm chúng ta đoàn kết nhất trí ứng phó với cường địch."

Trình Thương Cổ lúc này cũng đã tới, cười đáp: "Chẳng những thành viên hội nghị đoàn kết nhất trí, mà toàn thể Biên Hoang tập mọi người đều một lòng. Hiện tại ở bên ngoài đã tụ tập hàng nghìn Biên Hoang huynh đệ, đợi bọn ta tuyên bố tin tốt về kế sách giải cứu chủ tỳ Thiên Thiên tiểu thư."

Diêu Mãnh không kìm được hỏi: "Dựa vào cước trình của Yến Phi, sao lại không bằng bọn lão Bàng nhỉ?"

Trung Nghĩa Đường im ắng trở lại.

Bàng Nghĩa đợi Trình Thương Cổ ngồi xuống xong mới thở dài nói: "Không cần phải lo lắng cho Yến Phi, tiểu tử đó chắc đã đi làm việc khác rồi. Ta và Cao tiểu tử từng bàn với nhau, nếu về tập mà không thấy hắn thì chắc hắn đã lẻn tới Huỳnh Dương tìm gặp Thiên Thiên rồi."

Câu cuối cùng của lão làm toàn thể mọi người đồng kêu lớn.

Trách Cuồng Sinh mời mọi người giữ yên lặng xong rồi nói: "Ta bỗng nhiên cảm thấy Tiểu phi của chúng ta quả thật đã đi đến Huỳnh Dương. Bất luận hắn có thành công hay không, cũng sẽ rất nhanh trở về làm thực lực của bọn ta đại tăng. Việc gấp trước mắt là hội nghị phải ra quyết định xem có lập tức coi Di Lặc giáo là công địch của chúng ta hay không?"

Hô Lôi Phương đáp: "Chuyện này còn phải nói sao? Ai không đồng ý sẽ lập tức trở thành công địch của bọn ta."

Lưu Dụ giơ tay phải lên, đợi ánh mắt mọi người tập trung cả vào hắn rồi nhẹ nhàng hỏi: "Có thể cho phép ta đưa ra một đề nghị không?"

Trác Cuồng Sinh đáp: "Đã là người dự hội nghị với tư cách chính thức là có quyền phát ngôn. Lưu huynh mời nói ra đề nghị."

Lưu Dụ nói: "Đề nghị của ta là hôm nay tịnh không có Chung Lâu hội nghị, càng không có giáo phái hay người nào đó là công địch của Biên Hoang tập, chỉ là bàn đến việc Phụng Thiện bị Lưu Dụ ta giết mà thôi. Thành viên tham dự chẳng những khăng khăng giữ ý kiến của mình mà còn cãi cọ mâu thuẫn ầm ỹ."

Đồ Phụng Tam nói tiếp: "Tiểu đệ đề nghị trục xuất Lưu huynh và Tống huynh ra khỏi Biên Hoang tập. Chỉ vì Đại tiểu thư, Nhị Phiết gia và Trình lão đại cực lực phản đối, Trác danh sỹ không nể tăng cũng phải nể phật nên đành quyết định đợi Yến Phi trở về, tái cử hành hội nghị rồi sẽ quyết định sau."

Mộ Dung Chiến cười sằng sặc nói: "Hảo kế! Bọn ta trong bóng tối dựa vào chiếc mũi linh diệu của Phương tổng lôi Hách Liên Bột Bột và Hồ Bái đang ẩn trong tập ra, hy vọng lúc đó thì Yến Phi đã trở về. Chúng ta lại diễn lại thủ đoạn đối phó với Hoa Yêu ngày trước, bắt hung thủ giết người trả giá tại Biên Hoang tập."

Trác Cuồng Sinh vui vẻ nói: "Hãy xem! Tinh thần đoàn kết của bọn ta chẳng phải đã quay lại rồi sao? Cần phải cảm ơn Thiên Thiên tiểu thư. Hiện tại bất cứ thế lực nào muốn xâm phạm Biên Hoang tập, trước tiên đều phải dùng đến sách lược phân hoá bọn ta, làm bọn ta rơi vào cục diện như những hạt cát rời rạc. Hiện tại loạn thế của thiên hạ đã đến, Biên Hoang tập ít ra cũng là mảnh đất an lành. Nhưng Hoang nhân ở đây tịnh không phải ẩn tránh để sống cuộc đời lén lút, mà là sống một cách quang minh chính đại, oanh oanh liệt liệt, làm ăn lớn, kiếm nhiều tiền. Ngày bọn ta nghênh đón chủ tỳ Thiên Thiên quay về Biên Hoang tập, Biên Hoang tập sẽ tiến vào những năm tháng hưng thịnh nhất. Người nào trải qua thời khắc đó, đảm bảo không sống uổng phí một đời!"

Diên Mãnh đứng dậy hét lớn: "Diêu Mãnh ta đại biểu cho Dạ Oa tộc hoàn toàn tán đồng với những lời nói của Trác quán chủ. Muốn sống thì phải sống một cuộc đời thống khoái! Nhưng khi Thiên Thiên tiểu thư chưa trở về, không có ai có thể thật sự thống khoái được."

Trong lòng Lưu Dụ vô cùng kích động. Tâm nguyện của Tạ An thống nhất lại Biên Hoang tập cuối cùng đã hoàn thành trong tay của Kỷ Thiên Thiên. Tất cả mọi người đều vì "công nghĩa" và "tự do" của Biên Hoang tập mà phấn đấu nỗ lực. Khi Kỷ Thiên Thiên vừa đặt chân vào Biên Hoang tập, Biên Hoang tập đã trở thành một Biên Hoang tập khác trước.

Trác Cuồng Sinh cười dài: "Hoang nhân bọn ta tất cả đều là anh hùng hảo hán. Mời Diêu Mãnh ngồi xuống."

Sau khi Diêu Mãnh ngồi xuống, một lúc lâu sau không có ai nói gì. Nhưng tất cả đều có thể cảm nhận được không khí cảm động đang dâng đầy trong Trung Nghĩa Đường. Người người đều hăng hái nguyện vì Biên Hoang tập và Kỷ Thiên Thiên mà chảy máu rơi đầu.

Lưu Dụ lại càng hiểu rõ hơn về tình thế bên ngoài của Biên Hoang tập. Không những phải tiêu trừ những mâu thuẫn trước kia tưởng như không thể giải khai giữa các phái hệ, còn phải làm cho mọi người trân trọng những gì đang có trước mắt. Điều này tịnh không phải tự nhiên sẽ có, mà đó là kết quả của cả một quá trình tận lực đấu tranh và gìn giữ.

Tại phương bắc, Phù Kiên bị giết, chính quyền nhà Tần sụp đổ. Mộ Dung Thuỳ thế mạnh quật khởi, làm các tộc khác rơi vào tình trạng phải đấu tranh để sinh tồn. Mộ Dung Thuỳ bởi thế trở thành địch nhân chung của các bộ tộc. Một ngày Mộ Dung Thuỳ chưa bị đánh đổ, là một ngày các tộc khác còn chỗ để hợp tác chống lại đại địch chung. Hình thế đó hiện đang thể hiện rõ ở bên trong Biên Hoang tập. Nhưng Biên Hoang tập còn có những điều kiện độc nhất vô nhị không nơi nào có, đó là trong lúc Mộ Dung Thuỳ chinh phục phương bắc, Biên Hoang tập trở thành địa phương duy nhất các tộc có thể bảo toàn tự chủ và tự do của mình.

Hình thế phương nam cũng phức tạp như vậy, còn có phần vi diệu hơn. Vì thế chẳng những Lưu Dụ cùng với Đại Giang bang kết thành đồng minh thân thiết, mà còn có thể chung sống hoà bình với Đồ Phụng Tam. Thậm chí trong các tình huống đặc biệt còn kề vai chiến đấu cùng nhau. Quả là ít thấy!

Nói cho cùng, điều hấp dẫn nhất ở địa phương Biên Hoang tập này là công nghĩa và sự tự do của nó.

Trác Cuồng Sinh nói: "Tốt rồi! Đối với Di Lặc giáo tất cả mọi người chúng ta đều có cùng nhận thức và đã quyết định xong phương thức hành động. Hiện tại nên bàn đến đại kế cứu Thiên Thiên tiểu thư."

Mục quang mọi người tập trung lại cả trên người Bàng Nghĩa và Cao Ngạn.

Bàng Nghĩa đáp: "Ta và Cao Ngạn đều nhận thấy Yến Phi đã có cách cứu Thiên Thiên và Tiểu Thi, có khi còn có kế sách chu toàn rồi. Bất quá hắn vẫn chưa nói rõ với bọn ta. Vì vậy chỉ đợi khi hắn trở về là có thể biết được ngay thôi."

Thác Bạt Nghi cuối cùng không nhịn được hỏi: "Các ngươi sao lại đến tận Bình Thành?"

Cao Ngạn đáp: "Giờ tất cả mọi người đều ở đây cả, để ta mang những điều ta biết báo cáo lại cho các vị. Bọn ta qua xem xét hình thế của Huỳnh Dương thì biết rõ dù cho có dùng hết binh lực của Biên Hoang, cũng vô pháp cứu được Thiên Thiên và Thi Thi. Đúng lúc vô kế khả thi đó thì Yến tiểu tử đề nghị đi lên phía bắc, vượt qua Trường Thành đến Thịnh Nhạc tìm huynh đệ Thác Bạt Khuê của hắn nhờ giúp đỡ."

Bàng Nghĩa tiếp lời hắn: "Thành thật mà nói, ta và Cao tiểu tử trong lòng đều nghĩ chẳng để làm gì, lại còn lãng phí thời gian. Ai ngờ bọn ta ở phụ cận Nhạn Môn thành bắt gặp binh lính của Thác Bạt Khuê chuẩn bị đánh Bình Thành."

Thác Bạt Nghi thất thanh hô: "Cái gì?"

Tất cả mọi người đều biến sắc. Đặc biệt những người biết rõ tình thế phương bắc là Mộ Dung Chiến và Hô Lôi Phương, lại càng hiểu rõ Bình Thành không chỉ đơn giản là một trọng trấn quân sự, mà còn gần sát với thủ đô Trung Sơn của Yến quốc. Hành động đó của Thác Bạt Khuê tương đương với việc vuốt râu hùm của Mộ Dung Thuỳ.

Đồ Phụng Tam giơ ngón cái lên khen ngợi: "Quả là can đảm!"

Thác Bạt Nghi lập tức có thêm hảo cảm với hắn rất nhiều, vội thiết tha hỏi tiếp: "Kết quả thế nào?"

Cao Ngạn đáp: "Nói ra khẳng định mọi người đều sẽ không tin. Thủ thành chính là Mộ Dung Tường – con trai của Mộ Dung Thuỳ. Nhưng Thác Bạt Khuê thêm vào với tiểu Yến Phi của bọn ta, bằng kỳ mưu diệu kế với binh lực không tới ba nghìn người chỉ một ngày đã lấy được Bình Thành. Thậm chí còn ép Mộ Dung Tường phải chạy về Trung Sơn, dồn binh lực Yến quốc thủ yên ở Trường Thành, sau đó không tốn một người nào thu hồi được Nhạn môn."

Mọi người nghe vậy ngây ngốc nhìn nhau, quả như Cao Ngạn đã nói, đều lộ ra thần sắc không tin.

Phải biết binh lính Yến quốc vang danh khắp nơi, Bình Thành cũng là toà thành kiên cố trứ danh ở phương bắc. Kể cả khi có binh lực đầy đủ, để công hạ một toà đại thành như vậy một năm cũng chưa chắc đã xong!

Thác Bạt tộc chiếm được Bình Thành, tức thì chèn ép ngay uy thế như mặt trời chính ngọ của Mộ Dung Thuỳ.

Mộ Dung Chiến và Hô Lôi Phương như trong bóng tối thấy được ánh sáng, lần đầu tiên xuất hiện một hy vọng cho tiền độ của bộ tộc mình.

Thác Bạt Nghi như trút được tảng đá nặng trong lòng, nhưng vẫn chưa hết sợ hãi phải thở hổn hển.

Toàn trường bỗng biến thành cổ quái.

Trác Cuồng Sinh hai mắt sáng rực lửa nhiệt tình nói: "Việc kể lại chuyện tiểu Yến Phi cùng với Thác Bạt Khuê lấy được Bình Thành này do hai người bọn ngươi phụ trách, đảm bảo sẽ làm rung chuyển cả Biên Hoang tập."

Giang Văn Thanh nhẹ nhàng hỏi: "Thác Bạt Khuê sao lại không chuẩn bị công chiếm Trung Sơn? Nếu không Yến Phi và bọn ngươi sao lại ly khai?"

Lưu Dụ trong lòng thầm khen, Giang Văn Thanh quả là cẩn trọng. Từ việc Yến Phi ly khai đã đoán ra được Thác Bạt Khuê không đủ sức tiến đánh Trung Sơn. Trong lòng hắn cũng nổi nên một cảm giác kỳ quái. Thác Bạt Khuê là huynh đệ của Yến Phi, trước chiến dịch Phì Thuỷ, hắn ở Biên Hoang tập đã nhìn thấy bản lĩnh của Thác Bạt Khuê. Hiện tại cuối cùng đã chứng tỏ rằng hắn nhận xét không lầm. Một ngày nào đó trong lương lai, Lưu Dụ hắn và Thác Bạt Khuê có thành địch nhân ở trong thế bất lưỡng lập hay không?

Bàng Nghĩa trả lời Giang Văn Thanh: "Theo Yến Phi nói thì Thác Bạt Khuê đang ép Mộ Dung Thuỳ phải quay lại chiến đấu."

Đồ Phụng Tam vỗ đùi nói: "Đó chính là kỳ mưu diệu kế cứu Thiên Thiên tiểu thư của Yến Phi."

Tống Bi Phong nãy giờ vẫn yên lặng cảm thụ và quan sát tác phong hành sự của Hoang nhân, lòng nhiệt huyết cũng như sự chân thành của bọn họ. So với cao môn đại tộc Kiến Khang, trừ chú cháu Tạ An ra, ai ai cũng chỉ đóng cửa tự khen lẫn nhau, bàn hươu tán vượn, vĩnh viễn không thể biến lời nói thành hành động, rút cục lại toàn là một lũ vô dụng. Những người ngồi đây chỉ cần sau hai ba câu đã quyết định xong kế mưu và hành động. Quả là sảng khoái nhanh nhẹn.

Hồng Tử Xuân hỏi: "Ta vẫn chưa minh bạch. Chuyện đó với việc cứu Thiên Thiên tiểu thư có quan hệ gì?"

Trong số quần hùng Biên Hoang tập, Hồng Tử Xuân và Cơ Biệt đặc biệt cảm kích với Kỷ Thiên Thiên. Đó là vì ngày đó Biên Hoang tập bị Mộ Dung Thuỳ và Tôn Ân liên thủ vây công, chỉ có Kỷ Thiên Thiên ủng hộ ý kiến của hai người bọn họ, định ra đại kế bảo mệnh khi mất tập. Sau đó nàng lại chấp nhận hy sinh bản thân mình, làm chậm đại quân của địch nhân, giúp bọn họ có thời gian thoát thân đào tẩu.

Hoang nhân là người rất coi trọng nghĩa khí giang hồ, ân oán phân minh. Vì vậy hai người trong việc giải cứu chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên đều toàn lực góp sức.

Thác Bạt Nghi bỗng như biến thành một người khác, hào hứng hét lớn đáp: "Vì chỉ cần Mộ Dung Thuỳ ly khai Huỳnh Dương, không cần biết hắn có mang theo chủ tỳ Thiên Thiên tiểu thư ở cạnh hay không, cơ hội của bọn ta sẽ tới!"

Diêu Mãnh lo lắng về việc Kỷ Thiên Thiên còn hơn nhiều so với người khác. Sự thật toàn bộ trên dưới Dạ Oa tộc đều nhìn Kỷ Thiên Thiên bằng con mắt sùng bái, coi việc Kỷ Thiên Thiên bị bắt đi mất là chuyện đại sỉ nhục. Lúc này hắn vừa hưng phấn vừa lo lắng vội vã hỏi: "Nếu như Mộ Dung Thuỳ chỉ phái người về thu phục lại Bình Thành. Mơ ước của bọn ta chẳng thành hư không ư?"

Lưu Dụ biểu lộ tài trí quân sự hơn người của mình, nhẹ nhàng trả lời: "Nếu như quân đội do Mộ Dung Thuỳ phái đến lại bị thảm bại thì sao?"

Đại đường đang ầm ỹ bỗng nhiên an tĩnh. Tim ai cũng đập thình thịch, nghĩ tới chuyện nếu tình huống đó xảy ra thì sẽ chỉ có một khả năng duy nhất. Bỗng nhiên Mộ Dung Thuỳ không còn đáng sợ như trước kia, cũng không phải không thể bị đánh bại.

Điểm yếu của Mộ Dung Thuỳ tại phòng tuyến phía bắc chính là việc Thác Bạt Khuê công hãm Bình Thành. Biểu hiện hắn chẳng những là một kình địch mới quật khởi của Mộ Dung Thuỳ mà còn trực tiếp uy hiếp đến kinh thành Mộ Dung Thuỳ không thể để mất.

Trác Cuồng Sinh tổng kết lại: "Hội nghị đến đây là kết thúc. Nhất thiết đợi khi Tiểu Phi quay về rồi lại thương thảo tiếp. Đối phó với Di Lặc giáo do lão Đồ nắm quyền chỉ huy, cứ y kế như vậy mà thi hành. Mời các vị giơ tay biểu quyết!"

Mười thành viên chính thức của hội nghị đồng thời giơ tay lên tán thành.

Trác Cuồng Sinh cười ha hả nói: "Hội nghỉ giải tán!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play