Edit: V.O

Vừa mới xuống xe, đối diện là tường đỏ cao cao, tầm mắt có thể nhìn thấy tường cung và mái ngói lưu ly hồng lục giao nhau của Cung Điện, phát sáng ở ngoài sáng, dưới ánh mặt trời tản mát ra ánh sáng lóa mắt.

Lúc này, có một thái giám tiến lên, hai thái giám đánh xe vội vàng nghênh đón, nói nói mấy câu, liền xoay người rời đi.

Tần Xu biết, vị này chính là thái giám đưa các nàng tiến cung. Dựa theo quần áo, phẩm hàm của thái giám này hẳn là cao hơn so với hai vị thái giám trước đó.

Thái giám kia bảo các nàng xếp thành một đoàn, dẫn các nàng đi vào cửa cung, xuyên qua một con đường thật dài, cuối cùng tiến vào một cái sân rất lớn rất lớn, trong viện được phủ kín bằng gạch xanh, ở giữa khe hở của những viên gạch đã có rêu xanh.

Trong viện có rất nhiều phòng, nhiều đến mức làm cho người ta gần như đếm không hết.

Lúc này, một ma ma mặc một thân cung trang đi ra, nói với thái giám dẫn đầu mấy câu.

Thái giám kia gật gật đầu, xoay người dùng giọng lanh lảnh nói: "Sau này, các cô nương sẽ đi theo Nghiêm cô cô học tập quy củ."

Tuy rằng chưa từng nghĩ tới được lựa chọn, nhưng lúc đi theo quản sự  Nghiêm cô cô học tập quy củ, Tần Xu cũng dùng mười hai vạn phần tâm tư.

Nàng cũng không muốn ngự tiền thất nghi (ý nói trước khi làm cung nữ mà mất đi lễ nghi vốn có), bị người kéo ra ngoài loạn côn đánh chết. Huống chi, nếu có thể, nàng mong muốn làm một cung nữ, quy củ mới là thứ cơ bản để bảo vệ tính mệnh.

Cho nên sau một tháng, cuộc sống của Tần Xu có thể so được với thi vào trường cao đẳng, khác nhau ở chỗ,một cái là trí nhớ vất vả, một cái là thể lực vất vả. Một ngày trôi qua, toàn thân không chỗ nào là không đau nhức, khó chịu.

Như vậy, trong viện có người bị đuổi đi, có người được đưa đến, cuối cùng, chỉ để lại mười hai cô nương.

Không phải Tần Xu chưa từng nghĩ qua giả bộ bệnh hoặc là cố ý phạm sai lầm để bị quét đi, nhưng Nghiêm cô cô thật sự là người cực kỳ khôn khéo, trước đó vài ngày có cô nương gọi là Tô Diệu Chi giả bộ bệnh té xỉu, Nghiêm cô cô thay Tô Diệu Chi bắt mạch, sắc mặt liền lạnh xuống ngay tại chỗ, vẫy tay ý bảo cung nữ khác kéo Tô Diệu Chi xuống.

Chỉ nửa canh giờ, chỉ thấy Tô Diệu Chi thay đổi một thân xiêm y của cung nữ, cúi đầu cầm bọc nhỏ đựng y phục của chính mình theo một thái giám rời đi.

Sự việc bình thường giống như cho tới bây giờ đều chưa từng xảy ra, một câu Nghiêm cô cô cũng không nói, chỉ giáo huấn các nàng một lần lại một lần quy củ trong cung, qua mấy ngày, không biết từ nơi nào truyền ra tin tức nói Tô Diệu Chi bị đuổi đến Hoán Y Cục làm cung nữ thô sử, chịu đựng không được mấy ngày liền bệnh mà chết, nghe nói, lúc nâng ra ngoài, trên người chỉ bọc một cái chiếu.

Lúc ấy, nghe xong tin tức này, khuôn mặt của mọi người không ai là không trắng bệch, có người sợ tới mức chân mềm nhũn, lập tức tê liệt ngã trên mặt đất.

Dù sao cũng là người cùng ở trong một viện, đột nhiên không còn,trong đầu ai có thể không sợ tới mức hoảng, huống chi, những cô nương này, phần lớn cũng chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi.

Từ đó về sau, tất cả mọi người càng theo quy củ, cũng không phải muốn cười liền cười, muốn náo loạn liền náo loạn.

Tần Xu vẫn cảm thấy, tin tức này là Nghiêm cô cô cố ý tung ra, cho nên mỗi khi tầm mắt của Nghiêm cô cô dừng ở trên người nàng, Tần Xu luôn luôn có một loại cảm giác bị người nhìn thấu.

Ngày ngày, từng ngày trôi qua, rốt cục đợi đến lúc ngày tuyển chọn đó.

Lúc đến phiên Tần Xu, Tần Xu khẩn trương đến mức hai tay đều phát run, không  dấu vết hít sâu một hơi, lúc này mới dựa theo quy củ tiêu sái tiến lên, quỳ xuống hành đại lễ.

"Dân nữ Tần Xu gặp qua Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Giọng nói của nàng vừa vặn, bên tai liền vang lên một giọng nói trầm ổn mà uy nghiêm: "Thật đúng là người quy củ."

Trong lòng Tần Xu lộp bộp một chút, chợt nghe có tiếng cười duyên: "Hoàng thượng nhìn quy củ, vậy ở lại Hậu cung, trò chuyện với nô tì cũng tốt." Dám không kiêng nể gì ở trước mặt Hoàng Thượng như vậy, nghĩ đến chắc là Tưởng quý phi được sủng ái ở Hậu cung.

Nghe lời nói này, tâm Tần Xu lập tức liền nhấc lên tới cổ họng, đập bùm bùm, chỉ nghe nam nhân trên long ỷ ‘ừ’ một tiếng, thái giám bên cạnh liền hô lớn một tiếng: "Lưu!"

Tần Xu cố hết sức che dấu suy nghĩ hỗn loạn, dập đầu, liền đứng dậy, đứng ở trong đoàn người được lựa chọn.

Sau một thời gian, nàng vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, trong đầu tê tê, cho đến lúc bên tai truyền đến một tiếng: "Hoàng thượng khởi giá!"

"Nô tì cung tiễn Hoàng thượng." Hoàng hậu và vài vị phi tần có địa vị cao trong cung tiễn Hoàng thượng rời đi, sau đó mới xoay người lại, tầm mắt dừng lại ở trên người mấy người quỳ trên mặt đất trong chốc lát, lên tiếng nói: “Trở về chờ ý chỉ đi."

"Vâng" mọi người cùng đáp.

Chưa tới một canh giờ, tất cả cô nương không trúng cử đều thay đổi một thân phục sức của cung nữ, cầm bọc nhỏ y phục của chính mình theo một thái giám tuổi còn trẻ rời đi, trong viện chỉ để lại năm người, bao gồm cả Tần Xu.

Trong lòng Tần Xu hỗn loạn, nói không nên lời là loại cảm giác gì. Thật giống như chuyện mình sợ hãi nhất rốt cục đã xảy ra, lại không thể phản kháng, chỉ có thể chờ nó từng chút từng chút tiếp tục.

"Tần muội muội, muội nha, đừng luôn đứng ở trong phòng, cũng đi ra ngoài cho thoáng gió, buồn hỏng thì sẽ không tốt."

Tần Xu nghe được giọng nói, lúc này mới ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái chỉ thấy  Mục Cẩm Hoa từ bên ngoài đi tới, đối phương rõ ràng là một bộ sắc mặt vui mừng có che dấu như thế nào cũng không che dấu được.

Khóe miệng Tần Xu hơi hơi co rút một chút, không biết trở thành tiểu lão bà của một lão nam nhân thì có gì đáng giá mà vui vẻ.

Tuy rằng người nam nhân này chính là Hoàng Đế, nhưng hôm nay ở trong Đại Điện, nàng vụng trộm liếc nhìn một cái, tuyệt đối là không cùng cấp bậc với đại thúc, tuy rằng ánh mắt khỏe mạnh, nhưng cẩn thận nhìn vẫn có thể nhìn ra lão thái chi tướng (bộ dạng người già).

Làm tiểu lão bà của một nam nhân như vậy, nghĩ tới năm tháng sau này, Tần Xu cảm thấy tình cảnh của chính mình chỉ có khóc lóc.

Tuy rằng nghĩ như vậy, Tần Xu vẫn mỉm cười cười nói: "Làm sao buồn hỏng được, người này vừa đi trong viện cũng thanh tịnh, đi ra ngoài cũng cùng một dạng với ở trong phòng."

Mục Cẩm Hoa gật gật đầu, cũng đồng ý nói: "Thật ra, chỉ còn chờ ý chỉ của Hoàng thượng, là có thể được đi dạo trong cung. Tỷ rất muốn muội muội ở cùng một chỗ với tỷ, sau này cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

Tuy rằng nhìn Mục Cẩm Hoa có chút khôn khéo, nhưng có khôn khéo cũng thì chỉ mới mười sáu tuổi, cho nên tâm tư của nàng ta, Tần Xu liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.

Năm người được giữ lại này, xuất thân kém chút so với nàng, một người là nữ nhi tri huyện, một người là nữ nhi thương nhân. Tuy nói là hoàng thương (người làm kinh thương, buôn bán thu mua các loại vật tư cho cung đình), nhưng cũng sẽ bị người xem thường. Cho nên vô luận nhìn như thế nào, đều chỉ có nàng – nữ nhi tri huyện này mới có thể hợp ý với nàng ta.

"Tỷ tỷ nghĩ như vậy, Tần Xu cầu còn không được." Tần Xu nói với Mục Cẩm Hoa.

Nghe lời nói của Tần Xu, Mục Cẩm Hoa nghĩ đã đạt được mục đích, ý cười nơi khóe miệng càng sâu, nhưng chỉ trong chốc lát, liền thở dài một hơi: "Trong viện này, cũng chỉ có tỷ và muội có thể nói chuyện được với nhau."

Ý tứ trong lời nói của nàng ta làm sao Tần Xu có thể nghe không hiểu, chỉ thiếu chút nữa là nàng ta nói người khác không có bối cảnh, cho nên căn bản là nhìn không hơn ta.

"Muội xem Thôi Bảo Châu kia, con mắt đều dài hơn đến đỉnh đầu, tỷ không quen nhất nhìn người như vậy. Còn có Vương Bội Huy kia, suốt ngày cầm cái khung, nhìn nhã nhặn, người nào không biết nhìn nàng ta không hơn gì chúng ta."

Tần Xu cân nhắc một chút, dời đề tài đi: "Nghe nói, người đứng đầu được sủng ái nhất trong cung chính là Tưởng quý phi, vì Tưởng quý phi, có thể trong mắt Hoàng thượng không nhìn thấy người bên ngoài."

"Muội muội cũng nghe nói?" Mục Cẩm Hoa cười miễn cưỡng, nàng ta là nữ nhi thương nhân tham gia tuyển chọn lần này được chọn trúng, trong đó mất bao nhiêu tiền tài và vất vả chỉ có một mình nàng ta biết, nếu không thể được sủng ái, những cố gắng lúc trước của nàng ta đều uổng phí.

Mục Cẩm Hoa cắn cắn môi, mới nói: "Chỉ cần đứng ở bên cạnh Hoàng thượng, dù sao vẫn còn có cơ hội."

Tưởng quý phi được sủng ái, dù sao hàng tháng vẫn có lúc bất tiện, cũng không thể bắt Hoàng thượng ăn chay.

Tần Xu cầm lấy ly trà trên bàn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, không rõ làm sao đối phương tiến vào trạng thái cung đấu được nhanh như vậy.

Còn ở bên cạnh Hoàng thượng, có khi quanh năm suốt tháng cũng không được gặp mặt Hoàng thượng trong cung.

Huống chi, Tưởng quý phi đã hơn ba mươi còn có thể được Hoàng thượng ân sủng như thế, nhất định là thủ đoạn mạnh hơn người khác không ít.

Tiễn Mục Cẩm Hoa, Tần Xu trở về, dứt khoát nằm ở trên giường, dù sao ngoại trừ chờ thánh chỉ cũng không có chuyện gì làm, tốt hơn hết là ngủ một lát.

Phượng Loan Cung

Hoàng hậu Vương Thị đang dùng bữa cùng Hoàng thượng, bên ngoài có thái giám bẩm báo, nói cung nữ bên cạnh Tưởng quý phi có việc cầu kiến.

Tay cầm đũa của Hoàng hậu hơi ngừng một chút, liếc mắt ra hiệu cung nữ bên cạnh: "Đi ra ngoài hỏi một chút, nếu không phải việc gấp thì đợi lát nữa lại tiến vào, đừng quấy rầy hoàng thượng dùng bữa."

Cung nữ kia lên tiếng, phúc phúc thân mình, xoay người bước đi ra ngoài.

Lúc trở về, cầm tờ giấy màu đỏ trong tay, Hoàng hậu vừa nhìn thấy, liền nhận ra là danh sách trúng cử, trong đầu lại không thoải mái.

Bà còn tưởng rằng, đêm nay Hoàng thượng cùng dùng bữa với bà, là muốn nói chuyện tuyển chọn, không nghĩ đến, lại giao cho Tưởng thị.

Hoàng thượng như vậy, thì đặt Hoàng hậu như bà ở chỗ nào?

Tuy rằng tức giận trong lòng, trên mặt Hoàng hậu cũng không lộ ra một chút bất mãn, chỉ tiếp nhận mở ra danh sách kia, thuận miệng cười nói: "Tưởng muội muội thông tuệ, nô tì tin tưởng nhất định là không làm sai." Tầm mắt dừng lại ở một cái tên phía trên, lập tức, tươi cười trên khóe miệng Hoàng hậu cứng lại.

Tên chất nữ Vương Bội Huy, vậy mà ở trên danh sách này.

Bà một lòng muốn đưa chất nữ nhà mẹ đẻ này vào Đông Cung, lúc trước còn từng cố ý cầu Hoàng thượng một lần, lúc ấy Hoàng thượng cũng đồng ý.

Lúc này, làm sao lại có thể? Chẳng lẽ là Tưởng thị gây cản trở ở giữa.

Hoàng hậu nhìn Hoàng thượng một cái, chần chờ một chút, lúc này mới tiếp tục nói: "Chính là, trước đó vài ngày, Hoàng thượng có từng nói qua với nô tì, ở Đông Cung đó còn thiếu vài người hầu hạ, nô tì......"

Hoàng thượng sửng sốt, có chút xấu hổ khụ một cái: "À, việc này trẫm đã quên mất." Nói xong tiếp nhận danh sách kia trong tay Hoàng hậu, mở ra xem, nói: "Lời nói, cử chỉ của Vương thị đều rất tốt, vậy làm Tài Tử cho Thái Tử đi."

Thời gian này vội vàng, Hoàng thượng đã quên việc này ra sau đầu, mặc dù Tưởng quý phi biết việc này, cũng không có khả năng đi nhắc nhở Hoàng thượng. Dù sao, chất nữ nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu vào Đông Cung, Phượng Loan Cung và Đông Cung càng thêm chặt chẽ hơn.

Lúc này, Hoàng thượng cũng thấy có chút có lỗi với Hoàng hậu, liền rộng lượng nói: "Quả thật, người bên cạnh Thái Tử có chút ít, không bằng chỉ thêm một người đi qua."

"Thật ra Tần thị này là người biết quy củ, thân phận có chút thấp, tạm thời làm một Thục Nữ hầu hạ."

Trong Đông Cung, nữ nhân có địa vị cao nhất là Thái Tử Phi, sau đó là Tài Tử, Tuyển Thị và Thục Nữ.

Tần Xu đang ngủ mơ căn bản là không biết, Hoàng thượng thình lình nảy ra một ý nghĩ trong đầu, liền thay đổi vận mệnh của nàng, đổi chỗ ở Hậu Cung của nàng thành Đông Cung, cho nàng thành một Thục Nữ nho nhỏ trong Hậu viện của Thái Tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play