Trên xe

-con nhìn gì mà kĩ vậy, tiểu công chúa_ ông nó thắc mắc về hành đông kì lạ của nó

-Sài Gòn nhìn lạ quá ông nhỉ không giống với Hà Nội gì cả_nó trả lời mà mắt không rời khỏi được ô cửa xe

-cháu làm quen dần đi mỗi miền 1 khác ._ ông xoa đầu nó

Nó cũng đã biết đến Sài Gòn qua nhiều phương tiện thông tin nhưng vẫn làm nó đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Nhưng với nó Hà Nội là number one.

Chiếc xe rẽ vào khu biệt thự. Nhìn sơ cũng biết đây là nơi ở của những người có tiền có quyền. Xe dừng trước một biệt thư có kiến trúc nửa cổ kính nửa hiện đại pha chút đông tây. Cánh cửa mở tự động . Bãi cỏ rộng trải dài, cùng vô số loài hoa đua nhau khoe sắc được trồng tỉ mỉ hai bên sân. Nhắc mới nhớ nhà nó cũng có 1 vườn hoa như thế này nhưng đã đi vào lịch sử… nhờ lần nổi điên của nó tuần trước_ chiến tích của nó và lucky _hiện tại đang cho tu sửa

Trước cổng một người đàn ông với gương mặt phúc hậu đang đứng chờ. Ông nó nhanh chóng xuống xe bắt tay bắt chân ôm nhau, vỗ vai như những chàng trai thường làm. Nó đoán chắc đây là ông Thiên Sơn trong câu chuyện cổ tích “hãi hùng” nó nghe. Hiện nó đang tại bãi đỗ xe để khuân vác đồ đạc vào nhà. Tất nhiên bác tài không đồng ý, nhưng nhìn đống đồ như núi của bọn nó đem theo ai cũng phải sợ, lúc lấy đồ tại sân bay may mắn là có xe đẩy ra hộ nhưng cũng đã thử sức với mấy cá vali. trả tiền vượt trong lượng cũng mệt nghỉ. Theo trí nhớ của nó thì nó có ít nhất 5,6 cái vali cỡ lớn. Nhớ tối hôm trước khi đi mý má nó cứ luốn cuốn lúc bỏ vào khi lại lôi ra_ đồ nó chất đầy 2 phòng lớn_mý má nó không có con gái nhưng lại thích shopping nên thấy bộ nào xinh xinh đều mua về bắt nó thử hết. Hên trước lúc đi nó đã giấu đi 1 ít chứ không cụp sương sống chứ chả chơi_ thêm cả chục cái của 2 cô chị nữa

Nó lê lếch mãi đám hành lý đến gần chỗ ông nó đang 8888,hai chị nó đã có mặt kế bên.

-ông ơi cái này để đâu_ nó thở dốc

-cháu cứ mang lên phòng ở tầng một ấy, ba phòng có cửa xanh ấy_ông Sơn đưa tay chỉ lên 3 phòng bọn nó sẽ ở

-dạ_ nó đáp, tu luôn ly nước vừa cướp được từ ông nó

-mà cô bé này là…… để tôi đoán xem? _ ông Sơn cau mày nhìn bộ dạng quần áo nó xốc xếch

-ông đoán sao_ ông nó cầm tay nó giật lại tách trà

-Là người làm theo giúp tiểu thư nhà ông à

Bốn ông cháu nhà nó ngạc nhiên cực độ 8 con mắt nhìn chằm chằm ông Sơn

-ha ha ha ha ha_ông phá lên cười sặc sụa

-vậy không phải à?_ông Sơn hơi quê

-uh, nó là….Á_ông nhìn xuống cái chân yêu vấu đang bị cô cháu gái hành hạ

-dạ thưa bác, cháu mang đồ lên phòng nhá_nó cười hiền lành vô số tôi

-à, 2 chị chọn phòng đi

-ông nè cứ coi như cháu là “osin” của hai chi ấy đi, nếu họ thích thì cũng chọn cháu thôi phải không ông_ nó thì thầm vào tai ông nó kiêm thêm cái nháy mắt tinh nghịch rồi lon ton chạy lên phòng.

-ông này, nó là NGUYỄN THANH NGUYÊN tôi thương nó như cháu mình vậy, ông nhớ để mắt đến nó nhá_ ông nó nhấn mạnh tên nó để ông Sơn tinh ý nhận ra nhưng

-ông cứ yên tâm, tôi sẽ xem chúng nó như con cháu trong nhà_ ông Sơn trấn an ông bạn, tưởng ông bạn đang lo cho cuộc sống sắp tới của cháu ông.

- uh, uh_ biết kế hoạch phá sản ông cũng ậm ừ cho qua chuyện. nhìn theo nó đang hý hoáy với đám hành lý nặng nề ông cũng đâu lòng. Ông biết nó nghĩ gì, thật sự ông không muốn nó lấy chồng sớm, ông mong nó luôn ở bên ông lúc tuổi già nhưng thật là ít kỉ khi giữ một thiên thần như nó cho riêng mình. Vợ ông Sơn mất cũng hơn 10 năm nay, gia đình chỉ có 1 cậu con trai, vợ chồng cậu ấy luôn đầu tắc mặt tối ở công ty. ở nhà chỉ còn lại 2 ông cháu nếu có con “ vẹt “ nhà ông thì…….bảo đảm ai bên nó đều vui vẻ. Ông thì con cháu nhiều cũng không sợ cô đơn. Nhưng giờ nó lại nảy ra cái trò này. Hì vậy cháu ông chọn nó hay không là số của ông nhá, không nó lại về với tôi_ ông nó cười một mình với cái ý nghĩ đen tối trong đầu

-ông nghĩ gì mà cười một mình vậy_ ông Sơn thắc mắc

-không ,không có gì đâu_ ông vỗ vào vai ông bạn già.

Lê lếch cuối cùng cũng đến nơi_mệt muốn xỉu luôn_nó nghĩ thầm. nó chọn được căn phòng đầu tiên. Căn phòng với tông màu chủ đạo là xanh non với đầy đủ các vật trang trí đáng yêu. Tivi máy tính…., cửa số nhìn ra khu vườn hoa trước cổng mà hồi vào nó đã kịp để ý, lại nằm cùng hướng mặt trời nên luôn nhận được lượng nhiệt đầy đủ_TUYỆT không gì bằng

Sắp xếp đồ đạt gọn gàng nó lon ton chạy xuống chỗ hai ông đang nói chuyện vui vẻ

-ông ơi_ nó lay tay ông nó

-gì vậy cháu Nguyên_ông Sơn mỉm cười nhìn nó

-dạ…nó đưa tay lên gãi đâu_hiền hồi nào vậy cà

-con dọn dẹp xong rồi con muốn……….đi thăm quan xung quanh nhà được không ông

-uh, cháu cứ tự nhiên từ nay đây cũng là nhà của cháu mà.

-vâng, con không phiền hai ông nói chuyện nữa.

-công chúa này, xem thì xem chứa đứng phá sập nhà người ta nghe chưa_ ông trêu nó

-dạ_mắt nó tròn xoe ngây thơ vô số tội

Ông nỡ lòng nào nói xấu con trước mặc người khác nà_nó nhìn ông trách móc

-ông nói thế cháu nó ngại_ thấy nó ngượng ông Sơn đỡ lời

-ông không biết đấy thôi, phá lắm ông ạ, trước nhà tôi cũng có vườn hoa như ông mà giờ tan hoan cả rùi đấy

-ông nói quá

-tôi nói thật đấy không tin ông cứ hỏi nó xem , phải không Nguyên_ông quay lại nhìn chỗ nó đứng

-ủa đâu rồi_ống dáo dát liếc đông liếc tây tìm nó

-đi nãy giờ rồi_ông Sơn bật cười trước thái độ của bạn già

Giờ nó đã an toàn ngoài đường, ngu sao ở lại cho ông cạnh khóe, cõng rắn cắn gà nhà.

Phải công nhận ở đây đẹp thật, lại mát mẻ, không biết ai khéo trồng hai hàng cây me này vậy nhả, to quá. Bữa nào phải bẽ xuống ăn mới được để rơi tự do vầy phí của quá_nó nghĩ .

Đang mơn mang mơ mộng dạo bước tên con đường rợp bóng cây giữa trưa hè oi bức

Ồ một đôi nam nữ hình như đang cãi nhau hăng say bên kia đường_ nó tò mò tiến sát đối tượng

Chàng trai có vẻ ngoài nhìn vô cùng hot. Nếu ở trường nó chắc cũng hàng top tem trở lên, nó thấy còn phải khen huống chi bọn nhìu chuyên ở trường, chắc lăn đùng ra ngất hết_ giờ khoảng cách của nó cũng đủ gần để nghe hai người kia nói chuyện. lỗ tai nó hoạt động hết công suất

-TÔI KHÔNG YÊU CÔ_chàng trai hất tay cô gái ra khỏi người mình

-em biết anh yêu em , anh yêu em mà_2 hàng nước đã lăn dài trên mặt cô gái_nó thấy cũng sót lắm

-tôi nói 1 lần nữa TÔI KHÔNG YÊU CÔ VÀ SẼ KHÔNG BAO GIỜ YÊU CÔ CÔ HIỂU KHÔNG

-anh không cần vậy em biết anh có nỗi khổ riêng. Em đã nghe nói anh có…_cô bám chặc tay anh không cho anh đi

-cô dai như đĩa vậy_anh hất tay co ra làm cô chao đảo-à ngã

Từ lúc xem “phim” tới giờ nó ấm ức dùm cô gái lắm rồi giờ thêm thái độ ăn hiếp phụ nữ chân yếu tay mềm nó chiu không nổi nên

-này anh kia, không thích thì thôi có cần bạo đông ý quên bạo lực vậy không, có thấy mình vô văn hóa không_nó hét vào mặt anh chàng và đỡ cô gái dậy

-cô, cô hay nhỉ cô biết gì mà nói_ anh không chịu thua lửa giận bừng bừng

-anh đối sử với phụ nữ vậy được ah, anh không biết thương hoa tiết ngọc sao dù sao người ta cũng chân yếu tay mềm. hừ nói thiêt anh tay đẹp “chai” đấy mà cư sử kiểu đó ki ki nó cũng không thèm

-cô , cô_ cứng họng rùi tội anh quá

-cô là ai vậy, sao lại xen vào chuyện của bọn tôi_cô gái giờ mới lên tiếng

-tôi thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ thôi, máy thằng như vầy chị cần làm chi, chị đẹp thế này thiếu gì người theo đuổi_nó ngây ngô

-cô lo chuyện bao đồng quá

Nó đứng hình mất 5s

-bao … bao đồng_nó lắp bắp

-cô tránh ra chuyện của tôi không cần cô xen vào, đồ nhiều chuyện

Nó hóa đá tại chỗ, giúp người đã không cảm ơn mà còn bị chửi_đau quá lần đầu tiên trong đời nó găp phải đấy nên….bao lần đánh đuổi “gian tà” giúp kẻ thân cô thế cô_tỏ rõ anh hung nhà võ_mấy anh nó dạy vậy đấy

Anh chàng nãy giờ đứng xem kịch bụng cười hả hê.

Há há đồ khỉ lanh chanh chết cô chưa. Mà cô kia cũng quá đáng. á quay lại kìa_hắn nghĩ.

Thấy cô gái đi về hướng mình hắn ba chân bốn cẳng vọt lẹ. bỏ lại mình nó hóa đá nãy giờ.

Cuối cùng nó cũng lết về tới nhà. nó thờ dài sau chuyến tham quan đáng nhớ. Bài học thương đau cho kẻ nhiều chuyện. ông nó vẫn đang nói chuyện với ông Sơn, nhìn mặc ai cũng hớn hở, có cả 2 chị nó nữa, kế bên ông Sơn còn có 1 người lạ.

Ủa sao quen quen vậy cà_nó nghĩ

bốn mắt nhìn nhau phải nói một câu:

-thì ra là anh/cô à_2 đứa nó cùng đồng thanh

-2 đứa quen nhau à_2 ông thắc mắc

-không không_2 đứa cùng chối

Ai quen đồ “dê” như anh_ nó nghĩ thầm liếc sang chỗ hắn ngồi

Như hiểu được ý nó

-đồ khỉ lanh chanh_ giọng hắn nhỏ đến mức chỉ mình nó nghe được

Hắn nhớ lại việc khi nãy rùi ngồi cười một mình .mặt nó đỏ bừng như trái cà chua nhưng không làm gì hắn được, ông nó còn ngồi đây nếu không thì hắn nằm viện rồi. nó tưởng tượng cảnh hắn nắm sống soài dưới đất, 2 chân đưa thẳng lên trời, 2 mắt gấu trúc, mũi phụt máu ,mặt bầm tím do bị nó đánh. Rồi cũng như hắn nó cười hả hê 1 mình

Con khỉ kia cười cái gì vậy cà_ hắn ngac nhiên trước hành động kì lạ của nó… hết cười nổi luôn._Hắn nghĩ

4 người 8 con mắt nhìn nó như sinh vật lạ

-con sao vậy, bị bệnh ah_ông nó quan tâm

-không, không có chỉ haha… chỉ suy nghĩ thôi ạh.

nó trả lời nhưng vẫn cười nham nhở đưa mắt liếc sang hắn, làm hắn giật bắn người _ đang mãi động não suy nghĩ lý do tại sao nó lên cơn “điên”.

-con gái gì mà. Đứng đắn lại không người ta cười cho_ ông cốc đầu nó

-ui da,biết ời, ông nì đánh hoài _ nó nheo mắt lại tỏ vẻ đáng yêu

- thua cô luôn_ ông véo má nó

Ông Sơn và 2 cô chị ngồi bên cạch cũng phải cố hết sức kiềm nén cảm súc để không cười_không lại điên giống nó thì thảm

Con bé dễ thương thật_ông Sơn nghĩ

-thật 2 con ông quen nhau chứ??_ông nó vẫn nghi ngờ

-thật _2 đứa nó đồng thanh

“sao anh/cô nói giống tôi quá vậy”_2 đứa nó cùng nghĩ (thần giao cách cảm ah)_Rùi trao nhau ánh mắt vô cùng triều mến đến nỗi nướng cháy đối phương.

-vậy à, ông cứ tưởng

-đây là Đại Phong cháu ông, còn cô bé kia là Thanh Nguyên._ông Sơn giới thiệu

-từ nay cháu nhớ giúp đỡ các cháu ông nhé_ông nó bắt tay hắn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play