Cho dù rất mực kinh hãi lòng người nhưng cuối cùng thì ba người vẫn sống sót bò ra. Nhân viên cấp cứu tiếp ứng bên ngoài lập tức khiêng mấy nạn nhân nửa chết nửa sống đi tiến hành theo dõi trị liệu. Thường Đậu lần đầu tiên một mình đảm đương một phía đã thành công cách ly phạm vi vụ nổ trong tầng điện ly, trừ nơi xảy ra nổ mạnh chịu một trận động đất hơn 4 độ Richter và thành phố xung quanh có chút rung chấn đang phải theo dõi thêm bảy mươi hai tiếng đồng hồ, thì tạm thời không còn sự cố nghiêm trọng nào khác.

Có thể gọi là… thành công nhỉ?

Cơ mà nhìn từ góc độ của Hồ Bất Quy thì kết quả không được tốt đẹp như mong đợi.

Mọi người từ ban huấn luyện ST trở về liền đến thẳng hiện trường, thời gian cấp bách đến mức không kịp ăn uống nghỉ ngơi. Sau khi về tổng bộ, chưa mở hội nghị tổng kết, Hồ Bất Quy báo cáo vắn tắt năm phút, đội Quy Linh giải tán tại chỗ, ai về chỗ nấy nghỉ ngơi chỉnh đốn đội hình.

Tô Khinh suy nghĩ một chút, chạy sang tìm Tần Lạc.

Tần Lạc tám trăm năm không có kinh nghiệm tiếp khách, vừa gặp Tô Khinh thì sững cả người. Làm việc cùng nhau đã lâu, lại thêm hơn nửa tuần lễ cùng chịu ngược đãi trong ban huấn luyện ST, Tô Khinh trong mắt Tần Lạc rốt cuộc cũng được tháo xuống cái mác “kẻ khác phái xa lạ” nguy hiểm, trở thành một người quen mà cô có thể nói chuyện một cách lưu loát.

Cơ mà cho dù là người quen, Tần Lạc vẫn không biết phải làm thế nào để tiếp đãi khách tới nhà. Cô nàng đứng thẳng như cán bút ở cửa ra vào, mắt đối mắt với Tô Khinh hồi lâu, mới hỏi: “Có phải tôi nên mời cậu vào trước không?”

Tô Khinh: “…”

Tần Lạc luống cuống tay chân mời y vào, sau đó lén lút mở một quyển sổ nhỏ. Tô Khinh ghé mắt thoáng liếc qua, thấy trên đó viết: “Bước hai, mời khách ngồi xuống, hỏi xem người ta muốn uống gì.”

Y triệt để không biết phải nói gì mới được.

Tần Lạc cứng nhắc chỉ vào cái sofa: “Cậu ngồi xuống, uống cái gì?”

Khựng lại một chút, chính cô cũng nhận ra giọng điệu của mình cứng ngắc quá, thế là lại thiếu tự tin mà hỏi: “Tôi nói như vậy có đúng không? Có gì không đúng… cậu đừng để trong lòng nhé.”

Tô Khinh xua tay bảo cô không cần cuống: “Tôi tới nhờ cô một việc.”

Tần Lạc nghĩ nghĩ, trong sổ tay xã giao không có câu này. Cô ngốc nghếch gật đầu: “Được.”

Tô Khinh: “…”

Y thở dài: “Con gái lớn rồi đừng có ngốc như vậy chứ. Người ta còn chưa nói là chuyện gì, cô không nên đồng ý ngay thế đâu.”

“À…,” Tần Lạc gật đầu, “Thế cậu có việc gì?”

“Ngày đó chúng ta tới nhà Đổng Kiến Quốc gặp một tay súng bắn tỉa, cô có ấn tượng không?”

Biểu cảm của Tần Lạc lập tức trở nên nghiêm túc. Từ trạng thái cô gái nhỏ yếu ớt ngốc tự nhiên thoáng chốc đổi thành mỹ nữ thiện xạ bạo lực, cô cau mày, mi nhãn thanh tú lộ ra mấy phần ngoan lệ: “Tôi biết gã. Nghe nói gã có biệt hiệu là 11235, tên tuổi không rõ, xem như đứng đầu trong giới sát thủ. Nhưng mà có người nói xét tới bắn súng, không một ai qua nổi gã.”

Tần Lạc nói xong lại tỏ vẻ nóng lòng muốn thử: “Kỳ thật tôi vẫn muốn giao thủ cùng gã một lần, chỉ là không có cơ hội.”

Tô Khinh do dự một chút: “Tôi nghe nói kĩ thuật bắn súng của cô là tốt nhất trong đội ta.”

Tần Lạc mới đầu còn thẳng thắn gật đầu, nói: “Phải.” Nói xong lại thấy không đúng, hình như sổ tay không dạy thế, thế là lật thêm mấy trang, quả nhiên phát hiện mình nói sai rồi. Cô nàng lúng túng gãi đầu, hai má ửng đỏ: “Ừm…Thực ra không tốt đến thế, mọi người nói quá lên thôi.”

Tô Khinh cười thành tiếng, lấy đi quyển sổ nhỏ trên đầu gối cô: “Thôi thôi, cô muốn nói thế nào thì cứ nói, ở đây không có người ngoài, không cần dùng cái thứ vứt… Ừm… Quyển sổ không đáng tin này là ai đưa cho cô thế?”

Tần Lạc nhỏ giọng nói: “Thường Đậu.”

Tô Khinh: “…”

Bảo sao ~

Tô Khinh ho nhẹ một tiếng, kéo đề tài về: “Tôi muốn nhờ cô giúp một chuyến, làm một khóa huấn luyện đặc biệt.”

Tần Lạc nghi hoặc nhìn y.

“Để lúc nữa về tôi xin một sân huấn luyện, cô phụ trách cầm súng bắn tỉa tầm ngắm khác nhau bắn tôi…”

“Dùng đạn thật?” Tần Lạc lắp bắp sợ hãi.

Tô Khinh nghiêm túc gật đầu: “Dùng đạn thật, cứ coi tôi là kẻ địch của cô.”

Tần Lạc mở to hai mắt: “Sẽ làm cậu bị thương mất.”

“Không sao, chỉ cần cô đừng bắn chết tôi là được.” Tô Khinh chẳng coi vết thương vào đâu___ Từ khi có hệ thống song hạch, y thực sự là eo không mỏi lưng không đau chân cũng không chuột rút, dù có đục một lúc năm cái lỗ lên người thì chỉ mất một tuần là lại lành lặn như thường.

Tần Lạc nghĩ ngợi: “Cậu định đối phó với 11235 sao?”

Tô Khinh rũ mắt xuống, biểu cảm trên mặt thật tự nhiên, thậm chí còn mang theo nụ cười ôn hòa như nói chuyện phiếm với Tần Lạc ban nãy, không nổi gân xanh, cũng không có ánh mắt dữ tợn.

Y nhẹ giọng nói: “Quá tam ba bận, tôi đã nhịn gã ba lần rồi, lần sau gặp lại, nhất định phải…”

Khóe miệng y hơi nhếch lên, cảm xúc hiếm khi khó lòng khống chế: “Giết chết gã.”

Tần Lạc chớp mắt nhìn đôi mắt xinh đẹp của Tô Khinh khôi phục sự thanh minh chỉ qua giây lát khi y đứng lên, cô do dự một chút, nói: “Tôi cũng biết người đó rất nguy hiểm, chỉ cần cậu không sợ bị thương thì tôi sẽ giúp cậu.”

Tô Khinh gật nhẹ đầu rồi tạm biệt cô, rời đi, lúc sắp đi lại như nhớ tới cái gì, y bám khung cửa bảo Tần Lạc: “Cô đừng có học Thường Đậu, nhìn bộ dạng ngu ngơ của cậu ta có giống bậc thầy ăn nói không?”

Tần Lạc không biết làm thế nào, cứ nhìn mãi bí kíp mà “kĩ sư giao tiếp nửa mùa Thường Đậu” đưa cho, Tô Khinh thở dài: “Haiii, có thời gian rảnh thì chơi với thằng nhóc phá sản nhà tôi ấy, nói không chừng có thể giúp cô cũng nên.”

Đồ Đồ Đồ sớm đã tôi luyện bản lĩnh gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ đến xuất thần nhập hóa, hơn nữa nó nhận biết được ai là lão đại theo bản năng, vỗ mông ngựa cho Hồ Bất Quy mát lòng mát dạ. Tô Khinh có cảm giác cứ như vậy thì Đồ Đồ Đồ có ngày biến thành Quý Bằng Trình đời thứ hai mất thôi, vì thế nên có ý định để hai người kia đến trung hòa với nó một chút.

Tô Khinh tìm thấy Đồ Đồ Đồ trong phòng của Hồ Bất Quy. Hồ Bất Quy không có gì chiêu đãi thằng nhỏ, liền lấy một đống ảnh chụp ổ mèo ngày trước nuôi cho nó xem. Đồ Đồ Đồ sung sướng bán manh vòng quanh anh, lúc thì a~ lúc thì oa~, ra vẻ ngây thơ hồn nhiên đáng yêu như thật.

Lúc Tô Khinh đến, Đồ Đồ Đồ đang vô liêm sỉ treo mình trên cánh tay Hồ Bất Quy, cất cái giọng lảnh lót cá heo kéo theo một chuỗi đường sóng lượn: “Cô giáo chúng cháu nói người thích động vật nhỏ đều là người giàu lòng yêu thương. Chú Hồ là tốt nhất, đứng đầu tất cả mọi người luôn ~~~”

Tô Khinh khoanh tay dựa cửa, Hồ Bất Quy ngẩng đầu nhìn thấy y, liền cười hỏi: “Thế chú Tô đứng thứ mấy?”

Đồ Đồ Đồ buột miệng thốt lên: “Ây dà, nhiếp chính vương y âm hiểm ngoan độc, rắp tâm hại người, thường xuyên khi quân phạm thượng, lúc nào cũng thích đánh mông trẫm, lòng soán vị chưa từng thay đổi, đương nhiên đứng thứ nhất từ dưới đếm…”

Tô Khinh lạnh lùng cười khẽ một tiếng, Đồ Đồ Đồ dựng đứng tóc gáy, thân mình nho nhỏ cuộn thành một cục lăn ra sau lưng Hồ Bất Quy, nơm nớp lo sợ liếc ra cửa: “Xếp… xếp… đương nhiên là cùng xếp thứ nhất rồi!”

Tô Khinh nhướng mày: “Còn không mau lăn ra đây.”

Đồ hoàng thượng lưu luyến không rời nhìn ngọn núi dựa vững chãi Hồ tướng quân, sau đó chán nản phát hiện ra anh ngồi cùng một băng ghế với đại phản tặc___ Quả nhiên, đằng sau mỗi chủ công đau khổ đều có một vị trung thần vô liêm sỉ bị hồ ly tinh mê hoặc đến hoa mắt váng đầu.

Chẳng qua tư tưởng của thằng nhỏ rất là thoáng, chỉ than thân trách phận một lát rồi cười toe toét nịnh nọt lon ton lăn tới, đầu quân phản tặc luôn.

Tô Khinh đưa Đồ Đồ Đồ đi, nụ cười trên khuôn mặt của Hồ Bất Quy dần dần nhạt xuống. Anh buông mình vào sofa, lấy điếu thuốc ngậm vào miệng, rút sợi thuốc ra chơi.

Hoạt động cứu viện đang tiến hành bị lệnh rút lui, căn cứ Lam ấn bị vứt bỏ cuối cùng vẫn phát nổ, Hùng tướng quân tìm phòng dứt khoát ở lại tổng bộ, trước mắt không có ý định rời đi. Nếu nói lúc trước toàn bộ thành viên trung tâm đều vắng nhà nên thủ trưởng phải ở lại đây trấn thủ, thì hiện tại ông còn ở lại là có ý gì?

Đến cả Thường Đậu ở bộ phận kĩ thuật cũng chứng minh được cậu có khả năng tiếp quản công việc của Hứa Như Sùng một cách hoàn hảo, Hùng tướng quân còn không yên tâm cái gì nữa?

Còn có những lời của Tô Khinh, khiến anh loáng thoáng ngửi được mùi vị của một cơn giông to bão lớn đang đến gần.

Hồ Bất Quy thở dài, thực muốn châm điếu thuốc lên, rốt cuộc vẫn nhịn xuống bằng ý chí cường đại. Anh ngây ngẩn ngồi trên sofa không biết bao lâu, cửa lại bị gõ vang một lần nữa.

Hồ Bất Quy ngẩn người, đứng lên mở cửa, lại ngạc nhiên phát hiện Tô Khinh đứng ở bên ngoài, trong lòng ôm một cái gối ôm hình Garfield to tướng.

Tô Khinh ném gối ôm vào lòng Hồ Bất Quy lê dép loẹt quẹt xông vào không chút khách khí: “Qua đây an ủi anh một tí, đỡ để anh ngủ không yên____ Tôi đi tắm cái đã.”

Một loạt động tác vô cùng tự nhiên lưu loát, đợi đến lúc Hồ Bất Quy khôi phục tinh thần thì y đã xoay người khép kín cửa phòng tắm rồi.

Hồ Bất Quy cúi đầu nghiền ngẫm con mèo Garfield mặt tròn bụng dạ khó lường một hồi, sau đó không nhịn được nở một nụ cười. Sau khi anh phát hiện nụ cười của mình thì cảm thấy nó hơi bị đáng khinh, không phù hợp lắm với hình tượng đứng đắn nghiêm túc trước nay của đội trưởng Hồ, thế là phải cưỡng chế đè nó xuống, cơ mặt anh run run giật giật y như vừa trúng gió.

Tô Khinh tắm rửa xong thì khoác qua loa cái áo ngủ lên người không thèm buộc thắt lưng, để lộ lồng ngực trắng nõn và cái bụng mập mờ ẩn hiện. Y cợt nhả vuốt mái tóc ướt sũng: “Dáng người thế nào?”

Hồ Bất Quy ôm gối ôm của y, thành thật nói: “Đẹp lắm.”

“Ha hả ~” Tô Khinh nói, “Còn không mau tắm rửa sạch sẽ để thị tẩm với bản vương đi?”

Hồ Bất Quy vụt nâng ánh mắt: “Cậu thực sự nghĩ kĩ rồi?”

Tô Khinh nói: “Shhh, chẳng lẽ anh còn chưa nghĩ kĩ?”

Vừa nói dứt lời, Hồ Bất Quy đã dùng vận tốc ánh sáng biến mất khỏi mắt y, trực chỉ vào phòng tắm.

Tô Khinh cúi người ôm chặt cái gối ôm chả biết cuỗm được ở đâu mà lăn lóc trên giường một vòng, chẳng hiểu vì sao cứ nghĩ đến đây là địa bàn của  Hồ Bất Quy thì y lại bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi. Đã nhiều năm lắm rồi y không phân biệt nổi tình huống của mình là không cần ngủ hay bị khó ngủ, chỉ có một đêm trong căn lều nho nhỏ kia, y mới thấy rõ được sự khác biệt giữa ‘ngủ say’ và ‘chợp mắt nghỉ ngơi’.

Hồ Bất Quy vào phòng ngủ thì toàn bộ đèn đóm đã bị Tô Khinh chỉnh xuống mức tối mờ. Y ghé sát người vào chiếc gối ôm, chăn che nửa người chỉ chừa lại một khúc cẳng chân trần trụi, hơi hơi khép mắt lười biếng lật xem ảnh chụp mèo nhỏ trên đầu giường, tựa hồ có chút lơ mơ buồn ngủ.

Hầu kết của Hồ Bất Quy bất giác giật khục một chút, anh lại gần kéo chăn đắp kín cho y theo phản xạ bản năng, thấp giọng hỏi: “Đang xem gì thế?”

“Mèo của anh đâu hết cả rồi?”

“Một người bạn mang về cho bố mẹ về hưu nuôi rồi.”

“Hả? Vì sao?”

Hồ Bất Quy ôm y nhẹ nhàng như thám thính: “Thực ra cậu hơi dị ứng với lông động vật đúng không. Lúc đầu cứ ở gần tôi là hắt xì, tôi nghĩ có lẽ vì trên người tôi dính lông mèo.”

Tô Khinh sửng sốt một lát, nghiêng đầu lại nhìn anh bằng ánh mắt không có ý tốt: “Vì tôi… dị ứng lông động vật? Đội trưởng Hồ, lúc đó anh nghĩ đến cái gì hả?”

Lúc này Hồ Bất Quy không nói gì nữa, trực tiếp dùng hành động trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play