Muốn cho Tô Khinh hình dung thì cảm giác toàn thân y bây giờ là tê dại. Không phải là không động đậy được, mà giống như ngồi bồn cầu lâu quá đột nhiên đứng lên, hai chân đều tê rần. Khi loại cảm giác này khuếch tán ra toàn thân thì sẽ trở nên cực kì cào xé ruột gan, khiến cho người ta dở khóc dở cười.
Phương Tu cùng Tần Lạc vào trong xe đưa cái vòng thần bí kia cho bác sĩ Lục và Hứa đại sư xem. Hứa Như Sùng với Lục Thanh Bách âm thầm thương lượng hồi lâu, Lục Thanh Bách mới nói: “Tiểu Tô, giờ cậu thế nào?”
Tô Khinh nhe răng nhếch miệng nói: “Tê, cơ mà còn mạnh hơn ban nãy một tí.”
Hồ Bất Quy hơi gấp gáp: “Cậu ấy sao thế?”
Lục Thanh Bách cân nhắc nửa ngày mới nói: “Qua suy đoán ban đầu, có lẽ là cậu ta bị đoản mạch.”
Tức thì toàn bộ mặt mũi của Tô Khinh vặn vẹo hết cả, Hồ Bất Quy lập tức khẩn trương hỏi: “Cậu thấy thế nào rồi?”
“Không…” Tô Khinh gian nan liếc nhìn Lục Thanh Bách trên màn hình nho nhỏ, nặn ra biểu cảm ngoài cười nhưng trong không cười, “Nghe bác sĩ Lục nói xong, tôi thấy mình như vừa bị thảo nê mã đạp cho một cái vào lưng ấy.”
Lục Thanh Bách biết mình ăn chửi mà mở mồm ra không biết phải phản pháo như thế nào lại xẹp xuống, buồn bực như chấy cắn.
Qua hơn nửa ngày, Tô Khinh mới phục hồi tinh thần, một hơi nốc hết hai bình nước khoáng. Bốn người lật tung hiện trường lên mà chẳng lật được ra cái gì có giá trị, Phương Tu đoán rằng nơi này chỉ là chỗ vứt xác thôi.
Tô Khinh ngồi xổm trên mặt đất, nâng cằm, tay vân vê túi vật chứng bên trong để cái vòng thần bí kia. Cho dù Hồ Bất Quy nghiêm khắc phản đối, y vẫn cứ khư khư cố chấp lấy bản thân ra thí nghiệm lần nữa, phát hiện thứ này hỏng hẳn rồi, chẳng còn phản ứng gì nữa hết. Y hỏi: “Lại nói, trên một khối thi thể làm sao phát ra sóng cảm xúc cao tần đến thế? Xác chết vùng dậy hả?”
Y vừa dứt lời, đột nhiên sắc mặt nghiêm trọng, nghiêng đầu, nhíu mi, dựng ngón trỏ lên suỵt một tiếng: “Đợi đã, đừng nói, mọi người nghe xem.”
Gió hanh thổi qua trảng cỏ cực thịnh mà suy bắt đầu vàng úa, lạnh lẽo khiến cho người ta nổi lên một tầng da gà. Tiếng gió len lỏi qua kẽ đá phát ra âm thanh như là nức nở. Biểu cảm của Tô Khinh trầm trọng mười phần làm cho cảnh tượng này càng thêm Liêu Trai. Phương Tu giật bắn mình căng thẳng nhìn Tô Khinh, Tần Lạc cũng kìm lòng không đậu mà lui ra cách xa thi thể một chút.
Hồ Bất Quy hỏi: “Sao, nghe ra cái gì rồi?”
Tô Khinh ngẩng đầu nhe răng trắng te tởn: “Nghỉ giữa hiệp, đùa tí ấy mà.”
Phương Tu hít ngược một hơi tí nữa thì đau sốc hông, Tần Lạc đỏ bừng mặt, Hồ Bất Quy có chút bất đắc dĩ liếc y một cái như muốn nói cái gì, cơ mà nhìn thấy dáng vẻ tâm tình rất tốt của y thì lại không nhẫn tâm, ấp úng nửa ngày, cuối cùng anh vỗ đầu y một cái: “Đừng nghịch.”
Sau đó Hồ Bất Quy lại nhịn không được nghĩ ngợi. Anh biết loại người mắc bệnh tâm lý mà nghiện ăn trộm, cho dù cái gì cũng không thiếu nhưng cứ muốn lấy trộm của người ta mới chịu được. Có khi tình huống của Tô Khinh cũng không khác lắm, nhất định là mấy năm nay y sống rất khổ cực cho nên mới nuôi thói quen miệng mồm trơn trượt như thế, kiểu gì cũng phải đùa dai với người khác mới phóng thích được áp lực tâm lý trong lòng.
Thế là đội trưởng Hồ áy náy. Hùng tướng quân đã cảnh cáo anh, khi ở cùng với Tô Khinh nhất định phải để cho y có cảm giác an toàn, không thể tạo cho y quá nhiều áp lực. Hồ Bất Quy cảm thấy câu nhắc “Đừng nghịch” ban nãy của mình cũng có chút nghiêm khắc quá, phải lập tức nghĩ biện pháp đền bù mới được.
Anh dốc hết ruột gan phèo phối lục tung cả não bộ ráng nhớ lại nội dung của mấy thứ sách báo giải trí hữu hạn từng xem trong những phút rảnh rỗi ít ỏi xưa nay, rồi cố sức đắp nặn một nét cười cứng còng trên khuôn mặt nghiêm trang đứng đắn (mà người khác nhìn vào chỉ thấy sờ sợ). Sau đó, anh dùng ngữ khí cứng ngắc nghiêm túc nói: “Ngộ Không, con lại nghịch ngợm rồi.”
Tô Khinh: “…”
Tần Lạc: “…”
Phương Tu: “…”
Cả Hứa Như Sùng và Lục Thanh Bách trong thiết bị liên lạc cũng đều yên lặng, mấy người lặng phắc ngó khuôn mặt cười miễn cưỡng chẳng chút cân xứng của Hồ Bất Quy, cả nhà có chung suy nghĩ, toi rồi, tận thế đến rồi, GDP không tăng trưởng đều đặn, đội trưởng Hồ động kinh rồi.
Cuối cùng trong sự thấp thỏm của Hồ Bất Quy và khung cảnh ngổn ngang theo gió của ba người còn lại, bọn họ trở về tổng bộ. Bộ phận chữa trị và đội kĩ thuật lập tức lần lượt tiếp nhận công việc nghiên cứu thi thể và cái vòng thần bí nọ. Tô Khinh chào hỏi một lượt rồi trốn ra hành lang, mở cửa sổ, châm thuốc đưa lên miệng, một tay nhè nhẹ gõ lên song cửa.
Vừa rồi không phải là y cố ý đùa giỡn mọi người mà là thật sự nghe thấy tiếng động. Thậm chí y còn có thể xác định được nơi phát ra âm thanh, chính là từ cái vòng nứt thành hai nửa đó. Lúc ấy Hồ Bất Quy chỉ cách y có hơn một bước chân mà dường như không nghe thấy bất cứ cái gì, cho nên Tô Khinh không biết có phải mình gặp ảo giác hay không.
Chỉ cần y nhắm mắt lại là có thể nghe thấy âm thanh đó, là một người đàn ông khàn giọng thét lên chói tai: “Cứu mạng! Cứu mạng! Aaaaaa! Cứu tôi với!”
Không riêng gì âm thanh này, trong nó, y còn có thể nghe ra rõ ràng một thứ khác____ Nỗi sợ.
Trong ba năm này, tuy rằng có chú ý rèn luyện nhưng Tô Khinh trước sau vẫn không thể cảm nhận rõ được cảm xúc của những người xung quanh như Trần Lâm năm đó. Chỉ khi nào đối phương có cảm xúc đặc biệt cường liệt y mới mơ hồ cảm giác được một chút thôi.
Y vẫn suy ngẫm về bốn loại cảm xúc___ Vui vẻ là bay bổng, bi thương là chìm đắm, sợ hãi là co lại, phẫn nộ chính là giải phóng ra.
Cái loại cảm xúc co rúm sợ hãi là thứ mà Tô Khinh khó “đồng cảm” nhất, cơ hồ chưa từng thành công lần nào. Thế mà vừa rồi y cảm nhận được sự sợ hãi của người đàn ông kia rõ mồn một. Đối với con người mà nói, cảm xúc có quan hệ chặt chẽ với một kí ức hay một sự kiện cố định. Một khắc kia, Tô Khinh chợt nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên y đến căn cứ Lam ấn, cả người bị dây đầy óc não của Khôi ấn bị Tưởng Lam bắn chết.
Cảm giác này cực kì quái gở, bởi vì Tô Khinh biết cho dù Tưởng Lam có xuất hiện trước mặt y mà bắn chết người lần nữa, thì giờ đây vật đổi sao dời, y đã không còn sợ hãi nữa rồi___ Cảm giác này không giống như khi không phân biệt được đâu là cảm xúc ngoại lai, đâu là cảm xúc bản thân lúc bị kích phát Khôi ấn.
Cái vòng kia, rốt cuộc là thứ gì?
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng ngắt ngang dòng suy nghĩ của y.
“Tô Khinh?”
Tô Khinh quay đầu lại: “Chú Trình!”
Trình Vị Chỉ có chút kích động bước nhanh tới ôm Tô Khinh một chút, rồi vỗ mấy cái lên lưng y: “Khỏe không? Mấy năm nay cháu sống có tốt không?”
Tô Khinh thấy trong lòng chua xót, nhưng lòng thì chua xót mà cái mũi thì không. Dây thần kinh nối vẻ mặt của y với tâm tình lâu lắm rồi không dùng, hình như đã gỉ sét.
“Ta nghe Tiểu Lộ nói cháu đã trở lại, nhưng cháu bận quá nên ta chưa gặp được một lần nào.” Trình Vị Chỉ lệ nóng đảo quanh, cẩn thận chăm chú nhìn Tô Khinh hồi lâu, bỗng nhiên lại thở dài ngổn ngang tâm sự, “Thay đổi nhiều quá.”
Không phải diện mạo thay đổi, là ánh mắt thay đổi.
Tô Khinh khẽ cười, phỏng chừng hiện tại không có chuyện gì của mình, y liền giữ chặt lấy Trình Vị Chỉ: “Hai chúng ta đi đâu đó ngồi đi.”
Bọn họ vào phòng Trình Vị Chỉ, Trình Ca đang tự chơi trong đó, không để ý đến người khác. Tô Khinh bỏ mấy cái kẹo vào túi cậu ta xem như xin lỗi vụ trộm kẹo lần trước của mình, sau đó cùng Trình Vị Chỉ chú một câu cháu một câu, cuối cùng nói tới cái vòng thần bí mà bọn họ mang về.
Tô Khinh đè huyệt Thái Dương: “Đó không phải là ảo giác, cháu cảm giác được mà. Ảo giác không thể nào kích thích sự ‘đồng cảm’ của cháu được.”
Trình Vị Chỉ trầm mặc một hồi: “Không, cháu không thể khẳng định như thế được. Ảo giác sản sinh ra từ đại não, có thể biểu hiện ra ngoài thông qua đủ mọi hình thức, không có định luận nào cả. Ngũ quan lục cảm của cháu, thậm chí hệ thống đồng cảm dưới tác dụng của năng lượng tinh đều rất có khả năng chịu ảnh hưởng của nó.”
Tô Khinh cau mày: “Chú cũng nghĩ đó là ảo giác của cháu sao?”
Trình Vị Chỉ nâng chung trà lên nhưng chỉ dừng giữa không trung mà không đưa tới bên miệng, cẩn thận cân nhắc một hồi, ông mới nói: “Nhớ những gì ta dạy cháu chứ, chúng ta thử dùng logic hợp lý để nhìn nhận chuyện này nhé___ Cháu bị cái vòng không biết tên kia giật một cái, thế nhưng người khác chạm vào thì nó không phản ứng gì, đúng không?”
“Vâng, Phương Tu cũng sờ vào, không sao cả.”
Trình Vị Chỉ gật đầu, thận trọng nói: “Theo ta được biết, về mặt kết cấu sinh lý, điểm khác biệt lớn nhất giữa cháu và Tiểu Phương chính là cậu ta không có Khôi ấn và hệ thống năng lượng tinh đối ứng, chuyện này tạm thời có thể đồng ý phải không?”
“Nói cách khác thứ mà vật kia giật không phải là người mà là năng lượng tinh.”
Trình Vị Chỉ do dự một chút, nói: “Hoặc là nói nó đã sinh ra cộng hưởng kì lạ nào đó với năng lượng tinh của cháu. Cháu nói cháu cảm thấy cả người run bắn lên mà không mất đi khống chế với cơ thể, rất có khả năng là vì hệ thống năng lượng tinh tạm thời mất khống chế tạo thành không thích ứng mà thôi. Lại liên hệ tới bước sóng dị thường mà Tiểu Hứa nói…”
Tô Khinh nói tiếp: “Người đã chết, cháu không chuyên nghiệp lắm, có khi đoán chừng cũng không chuẩn___ Thế nhưng nhìn thấy thì cũng biết được người đó đã tử vong ngoài hai tư giờ rồi, như vậy, bước sóng dị thường đó rất có thể là do cái vòng ấy phát ra.”
“Sóng phát ra tuy là không thể khống chế, nhưng lại ẩn chứa năng lượng khổng lồ, đây là chuyện không thể phủ nhận.” Trình Vị Chỉ nói, “Ta nghĩ… Cháu nói coi, cái vòng kia có khi nào là một thứ tương tự như năng lượng tinh ngoài cơ thể không ?”
Tô Khinh trầm mặc một lúc lâu mới nhìn chằm chằm ánh mắt Trình Vị Chỉ rồi thấp giọng nói: “Vì cơ chế vận hành của năng lượng tinh còn chưa được nghiên cứu rõ ràng, loại năng lượng tinh ngoài cơ thể này sẽ vì không khống chế được mà sinh ra năng lượng cực lớn, cuối cùng tự nổ còn liên lụy tới đầu người, chú thấy chuyện này giống cái gì?”
Trình Vị Chỉ sửng sốt chưa kịp phản ứng, Tô Khinh lại đứng vụt dậy: “Chú, cháu sẽ tìm chú nói chuyện phiếm sau, giờ cháu phải sang bên đội kĩ thuật một tí đã.”
Trình Vị Chỉ cũng đứng lên với y: “Làm sao vậy?”
Tô Khinh cười lạnh một tiếng: “Dựa vào hạnh kiểm của lũ khốn kia, cháu hoài nghi bọn chúng lại đang làm thí nghiệm lên cơ thể người.”
Tô Khinh mới ra khỏi cửa phòng Trình Vị Chỉ thì đã thấy Hồ Bất Quy đi tới ngay trước mặt: “Đội trưởng Hồ, vừa nãy tôi hàn huyên với chú Trình mấy câu, đột nhiên nghĩ không biết bọn chúng có phải đang…”
Hồ Bất Quy vội vàng gật đầu rồi giơ cặp tài liệu trên tay ra với y: “Tôi biết, báo cáo của đội kĩ thuật vừa được gửi đến rồi, thông báo cho toàn bộ đội viên đến phòng họp ngay lập tức___ Tiểu Lộ!”
Anh cao giọng gọi Tiết Tiểu Lộ đang đi về phía này: “Bảo Lục Thanh Bách anh muốn nhanh chóng có báo cáo khám nghiệm tử thi, còn phải biết được thân phận của người chết!”
“Đều ở đây cả rồi, thân phận nạn nhân đã được xác nhận.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT