Trần Lâm vừa mở cửa đã thấy tên Sử Hồi Chương chó ghét mèo chê đứng đó, phía sau còn có một hàng blouse trắng của Utopia. Sử Hồi Chương phun điếu thuốc trong miệng ra, kẹp trên tay châm lên, ngoài cười trong không cười nói với hắn: “Căn cứ vừa chặn được một nguồn sóng điện mang tính thăm dò, rất có khả năng đối phương đã phát hiện ra vị trí của căn cứ, lũ chó chết đội Quy Linh tự nhiên lại thần thông quảng đại như vậy, chúng tôi đều thấy có chút kì quái.”

Trần Lâm mặt không đổi sắc nhìn gã, Sử Hồi Chương thuộc cái loại có mặc long bào cũng không giống thái tử, một tràng lời đậm tính khoa học phun ra từ miệng gã nghe kiểu gì cũng thấy đáng cười. Trần Lâm chỉ sợ gã cắn phải lưỡi.

Sử Hồi Chương nói tiếp: “Bọn tôi hoài nghi…có nhân viên nào đó trong nội bộ đã mang theo một thứ ‘đồ chơi’ nho nhỏ không hữu hảo nào đó về đây, cậu thấy thế nào?”

Trần Lâm rũ mắt, cúi đầu cười một tiếng: “Sao, ông anh thấy có vấn đề à?”

Sử Hồi Chương đánh giá trên dưới Trần Lâm một hồi rồi bỗng nhiên khoát tay tháo kính của hắn xuống. Trần Lâm cũng không tránh mà dựa vào cạnh cửa, lạnh lùng nhìn gã. Sử Hồi Chương vân vê gọng kính của hắn, xoay xoay chiếc kính trong tay một vòng rồi lại nâng lên tận mũi mình mà táy máy tay chân hồi lâu, sau đó tiện tay ném cho một nhân viên Utopia bên cạnh: “Tôi thấy cặp kính này của cậu rất có vấn đề, giác quan của Lam ấn nhạy bén hơn người bình thường đến mấy trăm lần, Lam ấn bị cận thị… Ha, thật sự là đáng ngạc nhiên!”

Một tên blouse trắng đằng sau Sử Hồi Chương nhận lấy kính mắt của Trần Lâm như cầm một thứ vật chứng, cách một lần bao tay cho vào túi nilon, đi về phía trước một bước, hắn gật đầu với Trần Lâm: “Làm theo phép tắc thôi, mong Trần tiên sinh phối hợp.”

Trần Lâm với Sử Hồi Chương còn đang bận đấu mắt với nhau như muốn so xem mắt ai to hơn, hắn nghe thấy câu này, nhưng coi như không biết.

Blouse trắng này được giáo dục vô cùng tốt, trên mặt không hề lộ ra vẻ gì không vui. Hắn lấy một phong thư màu lam nhạt trong túi, dùng hai tay dâng lên trước mặt Trần Lâm: “Trần tiên sinh, sự tình liên quan đến an toàn của căn cứ, xin hãy phối hợp.”

Bấy giờ Trần Lâm mới cúi đầu đưa tay nhận lấy phong thư, sau khi mở ra thì đọc nhanh như gió, ánh mắt hắn dừng trên chữ “Phí” rồng bay phượng múa ở lạc khoản một chút rồi mới xoay người vào phòng: “Các vị cứ tự nhiên.”

Nhóm blouse trắng đi vào nơi hắn ở, bắt đầu kiểm tra đo lường một cách vô cùng chuyên nghiệp. Sử Hồi Chương cũng muốn đi vào, lại bị Trần Lâm duỗi tay chắn ngoài cửa. Hắn buông lời nhẹ bẫng: “Ông anh không cần phải vào, trong nhà rất bừa bộn, không tiện đãi khách.”

Khóe mắt Sử Hồi Chương giật giật một chút, gã cười lạnh: “Sao, tiểu mỹ nhân cậu mang về bày ra à?”

Trần Lâm coi như không nghe thấy, không thèm đếm xỉa gì đến Sử Hồi Chương. Gã dường như lại phát bệnh cuồng thuyết giáo, ánh mắt đảo qua hạ thân Trần Lâm, giở giọng quái gở nói: “Anh đây nhắc nhở cậu một câu, người ấy mà, phải có mạng trước, rồi mới cân nhắc đến ăn no uống đủ, ăn no uống đủ, mới xem xét nhà vàng giấu ai, phong hoa tuyết nguyệt không coi là cơm ăn được đâu.”

Trần Lâm nhẹ giọng đáp lễ: “So ra vẫn còn kém xa nhàn tình dật thú nuôi chó trước nhà của Sở đại ca.”

Sử Hồi Chương tuyệt không lấy đó lấy làm hổ thẹn, gã tươi cười ái muội vỗ vai Trần Lâm: “Tôi biết cậu không có dư Tiểu Khôi, lần này trong đám hàng mới tới tôi thấy có vài đứa không tồi, chưa trải qua ‘Thịnh yến’, vẫn còn mới tinh, cậu mà muốn thì tôi cho một đứa.”

Khi Sử Hồi Chương nói chuyện ở cách Trần Lâm rất gần, nụ cười trên mặt vừa âm độc vừa đáng khinh, quả thực chẳng ra người cũng không ra ngợm. Trần Lâm ghét bỏ né ra một chút, cảm thấy cha này đúng là hóa thân của mấy con chó bạ đâu đái đấy, vừa đắc thế đã càn rỡ hung tàn____Hắn tự thấy bản thân cũng chả phải dạng tốt lành gì, thế mà còn xấu hổ không muốn làm bạn với gã.

Không bao lâu sau, mấy tên blouse trắng xong việc rời đi, Sử Hồi Chương ngược lại có chút tiếc nuối, hung hăng liếc xéo Trần Lâm rồi mới bỏ đi, lúc đi còn lưu luyến không rời.

Một bóng người dừng lại trước mặt Trần Lâm. Hắn nâng mắt, phát hiện thì ra là “cô nàng gió lốc” Tưởng Lam. Ánh mắt cô ta dừng lại trên cái xác mèo đã thối rữa gần hết trong sân, đoạn nói: “Anh không thích mèo à? Lần sau tôi mang cho anh một con chó nhé?”

Vẻ mặt cứng ngắc của Trần Lâm thả lỏng một chút, nở một nụ cười có thể nói là ôn hòa: “Cảm ơn, tôi không quen ở cùng một chỗ với súc sinh.”

Tưởng Lam nhíu mày: “Chỉ là sủng vật để giải buồn thôi mà.”

Cô ta phát hiện Trần Lâm cực kì mẫn cảm với những sinh vật không phải con người, thậm chí cơ hồ là thù địch, thực sự rất khó hiểu. Trần Lâm lắc đầu không muốn giải thích, xoay tay đóng cửa, chỉ bỏ lại một câu: “Tôi sang nhà xám bên kia một chuyện.”, rồi quay người rời đi.

Cho dù là Tưởng Lam hay lũ người Sử Hồi Chương đều cho rằng mình “tiến hóa” thành Lam ấn chính là biến thành một sự tồn tại vượt trội hơn người. Bọn họ có sức mạnh người thường không tưởng tượng nổi, có các loại năng lực đặc thù, có thể dễ dàng khống chế sống chết của kẻ khác, dễ dàng có được giàu sang… Thế nhưng bọn họ không nhìn thấy khiếm khuyết trí mạng trên chính cơ thể mình.

Với lũ người theo chủ nghĩa lạc quan sống mơ mơ màng màng đó, Trần Lâm thực sự không còn gì để nói.

Sáng sớm Tô Khinh ngủ dậy liền vào phòng vệ sinh chủ động dâng mình liên hệ với Lục Thanh Bách, hiện tại cậu thuộc lớp người “trên có cha già dưới có con nhỏ”, nhất định phải duy trì trạng thái tốt nhất trong cả ngày. Lục Thanh Bách không chút khách khí, nhoáng một cái đã giật điện cho cậu nằm úp sấp, lúc Trình Vị Chỉ đi vào cậu vẫn còn đang hồi phục, mọi cơ quan trong cơ thể đều nhiệt tình kháng nghị cái loại thể dục buổi sáng quá sức kịch liệt này, kết quả của việc kháng nghị chính là Tô Khinh ôm chặt bồn cầu bắt đầu nôn mửa.

Trình Vị Chỉ cho rằng cậu gặp ác mộng, vừa đỡ lấy cậu vừa vỗ nhẹ lên lưng: “Không sao không sao, con trai ngoan, không sao đâu.”

Tô Khinh phun hết mật xanh mật vàng mới an ổn lại, lảo đảo xua tay rồi tự đi súc miệng, cổ tay lộ ra bên ngoài gầy khô như củi, nhìn qua cực kì đáng thương. Cậu chống hai tay lên bồn rửa mặt, thấp giọng nói: “Chú Trình, chú vẽ một ‘con đường’ cho cháu đi, thật rõ ràng thật chặt chẽ vào, đừng để cho cháu mất khống chế.”

Trình Vị Chỉ ngưng trọng sắc mặt trầm mặc một hồi mới nói: “Tin tưởng logic, đừng tin tưởng cảm tình.”

Tô Khinh mê mang nhìn ông, Trình Vị Chỉ nói: “Cảm tình của con người đôi khi cũng giống như một mê cung phức tạp không ngừng thay đổi, logic chính là một con đường đánh dấu, cháu nắm chặt lấy nó, thì có thể tìm đường thoát.”

Buổi sáng hôm ấy qua đi trong không khí nghiêm túc khẩn trương không hề náo động, tên nhóc lớn xác Tô Khinh luống cuống tay chân không biết làm thế nào với Đồ Đồ Đồ, cuối cùng giáo sư Trình có kinh nghiệm nuôi trẻ nhỏ phải giải cứu cậu vú em mới vào nghề.

Sau đó bọn họ cùng đến đại sảnh, biết được tin dữ.

Thi thể của Điền Phong bị chuyển ra ngoài ngay trước mặt mọi người, như rất nhiều những kẻ mãi mãi không thể ra khỏi nơi này trước đó. Trình Vị Chỉ ôm Đồ Đồ Đồ lặng yên đứng một bên, lũ hình thái 4 thích gây sự đều an phận, một đám điên điên ngốc ngốc tựa hồ cũng cảm thấy điều bất thường, không hẹn mà cùng trầm mặc_____Mỗi một người chết đi, đại sảnh này đều chìm trong sự lặng im quỷ dị như thế, bọn họ giống như một đám ma quỷ kéo dài hơi tàn tụ tập cùng một chỗ, nhìn nhóm blouse trắng khiêng đi một con người tươi sống.

Khi đoàn người đi ngang qua Trình Vị Chỉ, Đồ Đồ Đồ như cảm giác được điều gì, đột nhiên vươn ra một cánh tay nho nhỏ xốc mảnh vải trắng trên mặt thi thể lên, khuôn mặt người chết xám ngắt hiện ra trước mắt mọi người, Trình Vị Chỉ cuống quít lấy tay che hai mắt đứa nhỏ.

Trước mắt Đồ Đồ Đồ tối om, nó có chút khó hiểu hỏi: “Đó là chú Điền sao?”

Trình Vị Chỉ nói: “Ừ.”

“Sao chú ấy còn chưa rời giường thế?”

Trình Vị Chỉ: “…”

“Anh ta chết rồi.” Một cô gái bên cạnh xen mồm vào, trông cô nàng chỉ khoảng hai mươi tuổi, tóc ngắn, là một trong số những Khôi ấn mới tới. Mắt cô có chút sưng đỏ, môi sứt một góc, nhìn qua có chút chật vật.

Đồ Đồ Đồ không nói, Tô Khinh liếc mắt nhìn cô: “Em là hình thái mấy?”

Cô bé nhíu mày như thể dị ứng với cách gọi này, trầm mặc một hồi, mới nói: “Giống nhóc con kia, là hình thái 3… Một tên mặt mũi còn khó coi hơn bài mạt chược bắt em vào.”

Tô Khinh biết ngay người mà cô nói là Sử Hồi Chương. Cậu gật đầu, lại nghĩ tới người đàn bà bị xích trong sân, liền nhịn không được mà nói: “Người kia là Sử Hồi Chương, nếu gã hỏi em có muốn theo gã ra khỏi đây không, bất luận gã có hứa hẹn gì, em đều không được đáp ứng đấy.”

Cô gái mở to hai mắt, vẻ mặt phiền lòng như ăn phải ruồi bọ: “Đừng đùa, làm sao em đồng ý với gã được chứ? Tởm bỏ xừ!”

Tô Khinh cười khẽ, không nói thêm gì nữa___Một blouse trắng quét mắt qua nhìn cậu một thoáng, không rõ nguyên nhân.

Cô gái tóc ngắn do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Em là Triệu Nhất Phi, anh tên gì?”

“Tô Khinh.” Tô Khinh dựa vào bàn, thả lỏng người, “Khinh trong ‘khinh trọng’ ấy. Khi anh còn nhỏ có ông thầy bói đến nhà bảo bát tự của anh quá nặng, định trước số mệnh đời này lắm chuyện xui xẻo, bố anh nhanh gọn nhẹ bảo sợ nặng thì gọi là ‘nhẹ’ [18] đi.”

[18: Khinh trong tên em ấy có nghĩa là nhẹ]

Triệu Nhất Phi có chút đồng tình, bi thống bảo: “Cũng chẳng nhẹ được đến đâu, em thấy anh vẫn rất xui mà.”

“Xui thì xui, vẫn sống là được.” Tô Khinh nói khẽ.

Triệu Nhất Phi đỏ hồng hai mắt: “Bạn trai em… Bạn trai em bị bọn chúng hại chết, em muốn ra ngoài…”

Tô Khinh nâng ngón trỏ suỵt một tiếng, cúi đầu nhìn Triệu Nhất Phi. Cậu do dự một chút rồi nâng tay đặt lên vai cô coi như an ủi.

Người chết bị mang đi khuất hẳn, Đồ Đồ Đồ mới mở to hai mắt ngó quanh, nhìn sang Tô Khinh, bé con hỏi: “Chú đáng ghét, chết là bị nhốt vào hộp nhỏ giống trong TV, phải không?”

Tô Khinh đón lấy anh bạn nhỏ từ trong lòng Trình Vị Chỉ, khe khẽ đáp ừ.

Đồ Đồ Đồ chui trong ngực cậu, cọ cọ, tìm một tư thế thoải mái hơn rồi lại hỏi: “Papa mama của cháu có phải cũng đã chết, cũng bị nhốt vào hộp nhỏ rồi không?”

Triệu Nhất Phi xoay mặt đi, che miệng lại.

Tô Khinh khựng lại một chút, lại gật đầu. Đồ Đồ Đồ thất vọng “A” một tiếng, nắm lấy góc áo cậu, ngẩng cái đầu nhỏ lên: “Bao giờ họ mới được thả ra? Rất lâu rất lâu sau mới đến đón cháu à?”

Tô Khinh nâng nhóc con lên vai mình, vỗ sau lưng nó: “Họ không đến, chú chăm sóc cháu, có được không?”

Đồ Đồ Đồ chun chun mũi: “Ứ thèm, chú đặt biệt danh cho cháu, chú là người xấu.”

Tô Khinh vỗ nhẹ lên mông nó một cái: “Chú còn mặc quần áo cho mi đấy, đồ sói con!”

Đồ Đồ Đồ càng bực mình: “Chú nhét hai chân cháu vào một ống quần còn cười cháu là con nhái con, cháu ghét chú nhất!”

Lúc này, một tên điên bỗng nhảy phắt lên bàn, banh cổ họng gào lên như quỷ khóc sói tru: “Mặt trời xuống núi sáng mai lại trèo lên á a. Hoa xinh đo đỏ sớm mai lại nở á a, chim non nho nhỏ bay mất tiêu á a…”

Hắn gào xé cổ càng hát càng khàn, mắt trợn trắng dã dại ra nhìn trần nhà như đang tuyệt vọng gào thét, cho đến khi cuống họng khàn đặc.

Chỉ có nhóc con không hiểu gì cả mới duy trì được tâm tình bình thường, Đồ Đồ Đồ hiếu kì nghiêng đầu nghển cổ lên nghe, quên cả việc lên án chất lượng phục vụ tệ hại của vú em nghiệp dư. Nó vươn nắm tay nhỏ đấm đấm vai Tô Khinh, chỉ vào thức ăn trên bàn cơm mà ra lệnh: “Cháu muốn ăn món đó!”

Triệu Nhất Phi lau sạch nước mắt, miễn cưỡng tươi cười, dùng giọng điệu vui vẻ nhất mà cô có thể nặn ra được để nói: “Món nào? Chị lấy cho.”

Khi họ ra khỏi đại sảnh thì gặp ngay Trần Lâm đang đi tới từ phía trước. Ánh mắt Trần Lâm còn dừng lại trên người nhóc con Đồ Đồ Đồ đang hưng phấn cầm đồ ăn trét bơ lên mặt một hồi, Tô Khinh buông nhóc ra ý bảo nó tới chỗ Trình Vị Chỉ rồi giật giật cánh tay hơi tê của mình, đút bàn tay đeo nhẫn điện vào túi quần.

Trần Lâm phát hiện ánh mắt của người trẻ tuổi này tĩnh lặng hơn không ít, cậu ta không lên tiếng đứng đó đối diện mình chẳng chút yếu thế, khiến cho người ta có ảo giác cậu rất…cường đại.

Trần Lâm gật đầu chào hỏi Trình Vị Chỉ xem như kính trọng vị thiên tài lận đận này, sau đó quay sang Tô Khinh: “Cậu đi theo ta.”

Tô Khinh khoát tay với Trình Vị Chỉ, nở một nụ cười an ủi rồi làm dấu như đang vẽ đường, sau đó giơ ngón cái, cuối cùng còn làm mặt quỷ với cậu nhỏ Đồ Đồ Đồ đang mơ hồ rồi mới không nói lời nào đi theo Trần Lâm.

Trần Lâm đưa cậu ra khỏi nhà xám, cách đó không xa có một chiếc trực thăng đang đậu, mấy nhân viên công tác đi lên, ngựa quen đường cũ bịt mắt Tô Khinh lại nhét vào máy bay. Bóng tối quen thuộc vây lấy giác quan khiến cho cậu cực kì căng thẳng. Lúc này, cậu nghe thấy có người nói với Trần Lâm: “Trần tiên sinh, đội Quy Linh gần đây hình như đang thông qua một phương pháp nào đó để phong tỏa vị trí căn cứ, mức độ nguy hại còn chưa xác định được, tốt nhất ngài…”

Trần Lâm nói: “Ta muốn đi ra ngoài, ta cần bổ sung năng lượng.”

Nhân viên công tác tiếp tục tận tình khuyên bảo: “Mới cách lần thịnh yến trước có bốn năm ngày, tôi nghĩ ngài vẫn nên…”

Trần Lâm kéo dài thanh âm, gằn từng chữ: “Ta-nói-ta-muốn-bổ-sung-năng-lượng.”

Nhân viên công tác không lên tiếng, Tô Khinh thầm biết mình lại sắp phải trải qua thêm một lần ác mộng.

Giọng nói của Hồ Bất Quy bỗng vang lên trong thế giới tối thẫm tĩnh lặng, anh nói: “Đừng sợ, thiết bị che chắn có thể giúp cậu ngăn cản một phần thương tổn, không có vấn đề gì.”

Đương nhiên không có vấn đề___Tô Khinh nghĩ, cho dù có thì cũng “giật” được sạch bay. Giờ cậu không chỉ có một mình thầy Trình mà còn một cục nợ nhỏ nữa kìa, Điền Phong trước khi chết giao đã giao phó nó cho cậu rồi, lời nói ra như bát nước hắt đi, không thể nuốt lại được.

Hồ Bất Quy hai ngày hai đêm qua ngủ không tới ba tiếng đồng hồ, thế nhưng không nhìn ra chút mệt mỏi nào, vẫn giống như một thanh tiêu thương đứng đó ra từng mệnh lệnh. Đến thời điểm hiện tại, nhân viên của bọn họ đã loại trừ được ba khu vực, dùng kĩ thuật xử lý thêm một cái nữa, còn lại một cái đang trong quá trình kiểm tra đo lường. Hồ Bất Quy thông qua Tô Khinh ngửi được mùi bất thường, vì thế anh vừa để ý cậu, vừa liên lạc với Hứa Như Sùng: “Khu vực số 5 thế nào?”

Hứa Như Sùng đang bận sốt vó: “Chưa biết, đến giờ vẫn chưa phát hiện ra có gì khả nghi cả, thế nhưng máy tính vẫn hiển thị chưa xử lý xong, tôi hoài nghi là do trình tự xảy ra vấn đề, chờ tôi…”

Hồ Bất Quy không đợi y lải nhải xong đã nói với Phương Tu bên cạnh: “Mọi người cẩn thận, khu vực số 5___Chúng ta rất có khả năng đã tìm ra căn cứ Lam ấn.”

Phương Tu: “Rõ.”

Hứa Như Sùng: “…Hả?”

Lúc miếng vải đen được kéo xuống, Tô Khinh phát hiện ra cậu đang ở trong ngôi nhà trước đây Trần Lâm để cậu lại. Chiếc xe Utopia lái đi rất nhanh, cả tiểu khu tĩnh mịch như thể chỉ có hai người bọn họ.

Trần Lâm bỗng nhiên nhéo cổ áo Tô Khinh áp mạnh cậu lên tường, ánh mắt lạnh lùng chiếu thẳng vào mắt cậu, sau đó cơ hồ là dán sát bên tai cậu mà nói: “Đội Quy Linh tập trung định vị căn cứ, ta nghe nói rất có khả năng là vì có người mang theo một thứ gì đó trà trộn vào… Ta muốn biết, người đó có phải là cậu không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play