Không gian tối om, đầy trời tuyết lớn. Gió tây bắc tựa như con thú dữ bị thương, gầm rú không ngừng.

Người đứng trong gió đều bị quất cho hai mắt đỏ bừng. Ngày hôm ấy hơn bảy mươi phần trăm các quốc gia trên thế giới hạ cờ, chuông tang dường như ngân lên trên cả Địa Cầu, vang xa không nghỉ.

Đây cũng là, trận tuyết đầu tiên của mùa đông.

Chân tướng về Utopia bị phơi bày một cách ‘có lựa chọn’, danh sách những người hi sinh trong trận chiến này được các đài truyền hình thay phiên truyền bá. Chuyện đã qua đi, việc truy cứu chân tướng không còn nhiều ý nghĩa. Đối với đại đa số người, bọn họ chỉ cần nhớ tên của những anh hùng đó để biến đau thương thành sức mạnh, để tiếp tục sống và tiếp tục tận hưởng cuộc sống này.

Trên TV chiếu truyền hình trực tiếp lễ tang được tổ chức theo nghi thức vô cùng trang nghiêm và long trọng. Tô Thừa Đức ôm Đồ Đồ Đồ ngồi trên sô pha, trong phòng khách rất ấm, hoa tuyết và gió lạnh bị cánh cửa sổ ngăn lại bên ngoài, ấm áp đến buồn ngủ.

Đồ Đồ Đồ im lặng khác thường. Tô Thừa Đức đặt một bàn tay lên lưng nó vỗ nhẹ như đang vuốt lông một con vật nhỏ xinh.

Đồ Đồ Đồ bám lấy cánh tay của Tô Thừa Đức, cọ cọ cái đầu nhỏ lên, nói y như ông cụ non:“Ai nha mẹ của con ơi, giờ thì con yên tâm được rồi___đúng rồi ông nội, sáng sớm nay hoàng thúc gọi điện bảo tối về ăn cơm đấy.”

Tô Thừa Đức liền hỏi:“Con yên tâm cái gì?”

Đồ Đồ Đồ nói:“Con không phải trốn đông trốn tây nữa. Về sau có ai hỏi bé con bố mẹ cháu đâu, con có thể đường hoàng trả lời cho họ biết, bố mẹ con đã hiến thân cho sự nghiệp chống khủng bố rồi. Ông có hỏi cái gì con cũng không phải giấu diếm nữa.”

Địa điểm tháp ổ cứng phát nổ cách nhóm người Tô Khinh rất gần, bọn họ ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng, hải vào bệnh viện theo dõi một thời gian. Tô Khinh từ lâu đã không biết hai chữ “nghe lời” viết như thế nào, sáng sớm vào viện, tối đến liền chuồn ra ngoài mò về nhà một chuyến, bấy giờ trái tim vẫn treo lên căng thẳng của Tô Thừa Đức mới thả lỏng xuống.

Mấy ngày liền giới nghiêm liên tục, thông cáo khẩn cấp không ngừng và biết bao nhiêu tin tức được lan truyền ra khiến cho ông cụ vô cùng lo lắng. Ông loáng thoáng cảm thấy Tô Khinh đi bặt tăm là có liên quan đến những người này những việc này, cơ mà lần trước nó về nhà chưa nói được hai câu đã bị một đám người trông như quân y tìm tới tận nhà tóm đi.

Sau đó nó lại đi cùng mấy người nữa về một lần, chỉ để lại mấy thứ thường dùng bảo từ nay về sau cứ đến cuối tuần sẽ về ở với ông, rồi trà còn chưa nguội đã, lại bị một cuộc điện thoại không biết ở đâu gọi đến điều đi mất.

Hai ngày trước có thêm một nhóm người khác đến làm khách, họ đổ xuống một tràng khen ngợi an ủi người nhà anh hùng, còn mang theo cả phóng viên.

Tô Thừa Đức ngạc nhiên phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà mình đã biến thành “người nhà anh hùng” rồi.

Vì thế Tô Thừa Đức điềm nhiên hỏi:“Chuyện này…là sao?”

Tô Thừa Đức đã từng thử moi tin từ thằng nhỏ Đồ Đồ rất nhiều lần, thế nhưng chẳng mấy mà ông phát hiện ra lỏi con chưa tốt nghiệp cấp hai này là một con hầu tinh chính cống, lần nào muốn nó nói nó cũng chơi xấu làm nũng lừa ông bỏ qua. Tô Thừa Đức mới chỉ nuôi có một đứa con trai là Tô Khinh cho nên vẫn luôn cho rằng trí thông minh của đám trẻ con chắc cũng chỉ tương đương thằng con ngốc nhà mình trước kia thôi, chẳng so thì không sao, so rồi ông mới ngạc nhiên nhận ra chỉ số thông minh của Đồ Đồ Đồ cao hơn mức bình quân ở độ tuổi của nó nhiều lắm.

Đồ Đồ Đồ nghe thấy ông hỏi liền khoanh chân ngồi xếp bằng trên sofa, ra vẻ tang thương bắt đầu kể chuyện. Nó kể về nhà xám, kể về bố mẹ đột nhiên mất tích không rõ lý do, về ông chú kì quái treo nó lên như treo chuột đồng, về nguyên nhân nó được gửi gắm cho Tô Khinh ngày đó, kể chuyện hai người làm sao trốn khỏi tòa nhà cao tầng nọ, làm thế nào gặp gỡ ông Quý già, làm thế nào từng bước từng bước đổi tên lưu lạc.

Tô Thừa Đức nghe xong còn tưởng mình vừa mới xuyên không. Ông trợn mắt há mồm mà nhìn thằng nhỏ tròn tròn mũm mĩm, đột nhiên phát hiện thì ra mình đã vứt bỏ con trai nhiều năm đến thế…..đến nỗi thiếu chút nữa không thể tìm về.

Lúc này, Đồ Đồ Đồ đột nhiên kéo Tô Thừa Đức một cái:“Ông nội ông nội mau nhìn kìa, là nhóm người hoàng thúc kìa!”

Hình ảnh trên TV vừa chuyển, đám người bắt đầu hỗn loạn, các phóng viên như ong vỡ tổ tràn đến, ánh đèn flash chớp nháy liên hồi, một chiếc xe việt dã chậm rãi dừng lại cách đó không xa.

Đồ Đồ Đồ phấn chấn nói:“Cháu biết chiếc xe kia, cháu từng ngồi rồi đó.”

Tô Thừa Đức còn chưa phục hồi tinh thần, quay sang xem TV với Đồ Đồ Đồ, liền thấy cửa xe mở ra, năm nam một nữ bước xuống. Giọng nói kích động của người chủ trì vang lên liên hồi mà Tô Thừa Đức thấy mình chẳng nghe rõ nổi một chữ. Ông chỉ nhìn bọn họ xuống xe, đám đông có người nhường lối đi, có người hành quân lễ, Tô Khinh bọc mình trong chiếc áo khoác phẳng phiu vừa người, đeo cặp kính đen rất lớn, nhưng ông chẳng hề cố sức đã nhận ra y ngay.

Tấm lưng ấy thẳng tắp như cán bút, động tác đáp lễ lưu loát gọn gàng, vô cùng ổn trọng, chỉ có khi buông ánh mắt xuống mới mơ hồ toát ra một tia sắc bén mà thôi.

Đây là con trai mình____Tô Thừa Đức thấy trước mắt nhòe đi, liền nhịn không được đưa tay lên trộm lau nước mắt chảy dài trên mặt, sau đó ông có chút ngượng ngùng nhìn Đồ Đồ Đồ, thấy thằng nhóc còn đang chìm trong cơn hưng phấn không phát hiện ra, bấy giờ mới yên lòng.

“Thằng nhãi này mà cũng có tiền đồ phết nhỉ.” Tô Thừa Đức dùng khẩu khí không thèm để ý mà nói câu đó, thế nhưng trong lòng kì thực lại đang khó chịu. Thằng con bất hiếu này, xảy ra chuyện lớn như thế mà không hé một tí phong thanh nào với mình, đúng là không coi lão già nhà nó ra gì.

Tần Lạc ôm một bó hoa, tiến lên hai bước, cúi người đặt xuống trước tấm bia kỉ niệm khổng lồ, sau đó toàn bộ đội  Quy Linh nghiêm túc hành quân lễ với tấm bia mới tinh.

Lúc bọn họ ra đến bên ngoài thì các phóng viên chờ đợi đã lâu lập tức chen chúc ùa lên. Tô Thừa Đức phát hiện thằng con không biết nói tiếng người của mình thế mà lại đứng ra tiếp nhận trận oanh tạc câu hỏi của những người này, nói chuyện khéo léo y như người phát ngôn của chính phủ.

“Làm bộ làm tịch____có điều vẫn còn non lắm.” Tô Thừa Đức khinh thường đánh giá, một lúc sau lại hỏi Đồ Đồ Đồ,“Đồ Đồ, đài này đến tối còn phát lại tin tức không ? Có phát thì nhớ nhắc ông nội lưu lại nhé.”

Đồ Đồ Đồ ngoan ngoãn gật đầu, đợi Tô Thừa Đức cảm thấy mỹ mãn xoay người sang chỗ khác, mới nhe răng im lặng cười trộm.

Thực ra không phải là Tô Khinh tự chường mặt ra, mà là khi các phóng viên đột kích bao vây, y không đề phòng nên mới bị hai tên tiện nhân Lục Thanh Bách và Phương Tu đẩy ra. Thế là y đành nghiến răng nghiến lợi kiên nhẫn duy trì nụ cười khách sáo đến hơn một tiếng đồng hồ, đã thế lại còn phải tạo dáng chụp ảnh đủ kiểu, cơ mặt cứng đờ như xác ướp. Đến lúc y chuồn được định tìm lũ người kia tính sổ thì đám vô liêm sỉ đó đã sung sướng giải tán từ tám đời rồi.

Đến góc rẽ nghe thấy tiếng còi xe, Tô Khinh quay lại thì thấy Hồ Bất Quy thò đầu ra khỏi cửa kính vẫy tay với mình. Y hầm hừ trèo lên:“Coi như anh còn tí lương tâm.”

Hồ Bất Quy thuận tay xoa xoa mái tóc bị tuyết nhúng ướt sũng của y, cẩn thận lái xe đi:“Tối nay đi ăn với tôi không?”

“Ấy……” Tô Khinh dừng một chút,“Khả năng em phải về nhà một chuyến.”

Y liếc nhìn Hồ Bất Qu, thấy chột dạ một cách khó hiểu, im lặng hồi lâu mới giải thích:“Năm đó, em với ba vì….nên mới cãi nhau…..”

“Tôi biết.” Hồ Bất Quy gật đầu,“Để tôi đưa em về.”

Tô Khinh cúi đầu, cảm thấy rất có lỗi với anh.

Điều càng làm cho y băn khoăn hơn là Hồ Bất Quy còn rất săn sóc mà không lái xe đến tận cửa nhà y. Anh dừng lại cách đó hai con phố:“Em đi từ đây đi, còn có thể thuận đường mua mấy thứ rồi về. Tôi đi đây.”

“Về tổng bộ?”

“Ừ.”

Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, Tô Khinh liếc mắt nhìn ra, tầm mắt dường như bị tuyết ngăn không nhìn được gì, trên cửa sổ đọng lại một tầng sương trắng, mà trong xe lại vô cùng ấm áp. Hồ Bất Quy xắn tay áo cao lên, trên cánh tay còn lộ ra một vòng băng vải, Tô Khinh chưa xuống xe vội. Y kéo cổ áo Hồ Bất Quy lại gần, cúi đầu hôn xuống môi anh.

Hồ Bất Quy đã cực kì thấu hiểu cái người trong lòng này, tuy rằng anh không giỏi ăn nói nhưng mà đã học được cách đối phó với Tô Khinh từ lâu____trên cơ bản anh càng ‘hiểu chuyện’ càng nâng niu thì y càng thấy áy náy, vì thế anh rất hưởng thụ mà đón lấy thân thể đang áp lại, một tay ôm eo y, tay còn lại siết chặt lưng y, dây dưa triền miên một hồi lâu.

Chóp mũi nhòn nhọn của Tô Khinh áp lên má anh. Y cúi đầu thở dài:“Xin lỗi, trở về em sẽ từ từ nói với ông ấy.”

Hồ Bất Quy trầm mặc vỗ lưng y:“Đi đi, về đi.”

Tô Khinh đứng lên, vẻ mặt phức tạp nhìn anh hồi lâu. Hồ Bất Quy lấy ở ghế sau một chiếc áo khoác to dày phủ lên người y, kín mít.

Tô Khinh trùm mũ xuống xe đi về phía siêu thị cách đó không xa. Lúc sắp đi vào cửa siêu thị, ma xui quỷ khiến thế nào mà y lại quay đầu, phát hiện Hồ Bất Quy vẫn còn chưa đi. Cần gạt nước gạt ra một khoảng trong suốt nhỏ bé trên cửa kính, Hồ Bất Quy an vị trên ghế lái, chống khuỷu tay một bên, không hề nhúc nhích nhìn theo bóng y đi khỏi. Thấy y quay đầu lại, anh thoáng nở một nụ cười mơ hồ.

Tô Khinh dừng khựng lại. Y bỗng nhiên hít sâu một hơi rồi chạy về, kéo cửa xe ra, nắm chặt tay người đàn ông nọ:“Đi, đi siêu thị với em. Đừng về tổng bộ, hôm nay anh ở nhà em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play