Nghiêm túc? Có thể à? Tiểu hắc xà thầm nghĩ, song nó chẳng dại gì mà nói ra. Nếu cô biết được thì chắc chắn sẽ quăng nó đi mất, sau này cũng chẳng còn phúc lợi như thế nữa, nó đâu có ngốc!

Tiểu hắc xà khép chặt mắt, bày ra dáng vẻ vừa an tĩnh vừa nghe lời, làm cho Lý Quả rất an tâm, liền nhắm mắt lại, một lát sau đã thiu thiu ngủ.

Ngủ say rồi! Thấy Lý Quả đã ngủ say, tiểu hắc xà lập tức nâng người dậy, nghe ngóng, quan sát một hồi, 'vèo' một tiếng liền chui vào chăn của Lý Quả, thẳng tiến đến mục tiêu.

Khi ánh mặt trời chiếu thẳng vào phòng, Lý Quả mới từ từ tỉnh giấc, lơ mơ nhìn bốn phía một lúc, mới nhớ ra mình đang ở đâu.

"Tiểu thư dậy rồi à?" Lý Quả vừa tỉnh giấc, Hoàng nhi đã biết, lập tức tiến vào.

Lý Quả vội vàng rời giường, trong lòng thầm nghĩ: ngày đầu tiên ở nhà người ta, đã ngủ nướng rồi, chẳng biết mình có để lại ấn tượng xấu cho họ không nữa?

"Mặc Nhật Tỳ đâu?" Nhớ đến chuyện lát nữa phải nói cho anh ta biết mình không thể ở lại đây, cô vội hỏi.

"Chủ nhân ra ngoài rồi ạ, tiểu thư tìm chủ nhân có chuyện gì sao?" Hoàng nhi vừa gắp chăn giúp Lý Quả vừa hỏi.

"Không có gì, chỉ muốn tìm anh ta nói chuyện phiếm thôi." Cô chán nản nói.

Người không có ở đây thì cô đi làm sao? Lát nữa gặp quản gia Lâm phải nhớ hỏi mới được, nghĩ như vậy, Lý Quả liền vào phòng tắm rửa mặt.

Hoàng nhi vừa thu dọn phòng xong thì Lý Quả cũng vừa vặn đi ra, Hoàng nhi liền mỉm cười nói: "Tiểu thư chắc đói bụng rồi, quản gia Lâm đã chuẩn bị xong bữa sáng, chúng ta xuống dưới hay ăn ở trên đây?"

"Chúng ta xuống thôi." Cô vội nói, sau đó quay về giường nhấc tiểu hắc xà lên đặt vào lòng bàn tay, rồi cùng Hoàng nhi rời khỏi phòng.

Trong phòng khách, vẻ mặt quản gia Lâm tràn đầy bất đắc dĩ đứng một bên, còn Ngu Cơ đang kiêu ngạo ngồi trên ghế sofa xa hoa. Chỉ có điều, trên gương mặt mỹ lệ kia không hề có nụ cười, thay vào đó là vẻ hờn giận.

"Nữ nhân kia đâu?" Thừa lúc Mặc Nhật Tỳ ra ngoài, Ngu Cơ lập tức ra oai, muốn tìm Lý Quả để tính sổ.

Nữ nhân này lại dám ra oai phủ đầu ả ta trước, muộn thế này còn chưa thấy bóng dáng.

Quản gia Lâm cố đè sự chán ghét trong lòng xuống, cung kính nói: "Tiểu thư vẫn chưa dậy, tối hôm qua tiểu thư cảm thấy mệt mỏi nên tỉnh giấc hơi muộn. Phu nhân có chuyện gì cần tìm tiểu thư à?"

"Loài người đều vô phép vậy sao? Vào cửa cũng không biết đến chào hỏi bản phu nhân, một chút quy tắc cũng không biết, sao có thể quyến rũ Vương được?" Ngu Cơ căm giận nói.

Ả ta mới được sủng ái có vài ngày, đã xuất hiện một nữ nhân rồi, hơn nữa còn là nữ nhân loài người đê tiện nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play