"Nó nhất định ở trong này". Quản gia Lâm sốt ruột, kiên định nói, còn đang do dự xem có nên tự mình đi tìm hay không.

Tuy Lý Quả không tin, nhưng thấy vẻ kiên định của ông ta, cô không khỏi hoài nghi chính mình chưa tìm cẩn thận chăng?

Tiểu hắc xà lười như thế, thường xuyên ngủ trời đất mịt mù, không nghe thấy tiếng cô gọi cũng là bình thường.

"Tôi đi tìm tiếp vậy."

Dứt lời, Lý Quả lại khẩn trương đi tìm, lúc này đã cẩn thận hơn rất nhiều, đến cả ngóc nghếch cũng không bỏ sót. Tìm tới tìm lui, cuối cùng lại lật chăn trên giường lên, cô vừa mới nhấc chăn lên, tiểu hắc xà đã chui ra, mở to đôi mắt ngái ngủ, vô tội nhìn cô.

"Trời ạ, hóa ra là mày trốn trong này, làm tao tìm kiếm rất lâu. Mày rất hư đó, đã ngủ say còn nằm ở trong chăn, hại tao tìm mãi mà chẳng thấy". Lúc vừa thấy nó, Lý Quả rất ngạc nhiên, sau đó là mừng rỡ như điên, vội vươn tay nhấc nó lên, oán giận nói.

Tiểu hắc xà vô tội chớp chớp mắt vài cái, vừa đong đưa cái đuôi vừa thè cái lưỡi rắn nho nhỏ.

"Tên nhóc này, mày ham ngủ quá đó, về sau không được như thế nữa. Tao nghĩ mày mất tích nên đã tìm kiếm khắp nơi, lần sau mà như thế, tao sẽ không đi tìm mày nữa đâu." Cô thở phì phò uy hiếp, rồi vươn tay vỗ nhẹ đầu nó.

Tiểu hắc xà cúi đầu tỏ vẻ oan ức, nước mắt lưng tròng, cái đuôi nhỏ cong lên.

Lý Quả thấy thế, có chút không đành lòng, thanh âm cũng dịu đi vài phần: "Được, được rồi, không được có lần sau nhé, biết chưa? Tao đã rất sợ, sợ mày gặp chuyện không may".

Tiểu hắc xà gật gật đầu, thu lại nước mắt, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô chằm chằm.

"Quản gia Lâm, cám ơn ông, đã tìm được tiểu hắc xà rồi, thật phiền mọi người quá".

Tìm thấy tiểu hắc xà, Lý Quả lập tức mỉm cười ngại ngùng, nói lời xin lỗi với quản gia Lâm vẫn đứng chờ ngoài cửa.

Quản gia Lâm sợ tới mức xua tay liên tục, tỏ ý không dám nhận, lại càng không dám nhìn thẳng Lý Quả và tiểu hắc xà, thấp giọng nói: "Tiểu thư, đây là chuyện tôi phải làm, tiểu thư đừng quá khách sáo, việc nhỏ như vậy, tiểu thư không cần để trong lòng".

Tính tình của vị tiểu thư này rất tốt, khó trách Vương nhất định muốn ở cùng với cô, mặc cho cô xoa nắn, cũng chẳng tức giận, địa vị của cô chắc không tầm thường đâu! Quản gia Lâm thầm nghĩ, lại càng cẩn thận hơn.

"Cám ơn cô, Hoàng nhi". Lý Quả cảm động, mỉm cười với quản gia Lâm, rồi lại quay sang nói với Hoàng nhi đang đứng im một chỗ.

Cô gái nhỏ này cũng rất nhiệt tình, hơn nữa, còn đối xử rất tốt với mình!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play