Xà quốc, trong Xà cung.

“Bé chạy rồi!” Mặc Nhật Tỳ ngồi ngay ngắn ở trên vương vị, vô cùng uất ức nhìn Lý Quả đang đi về phía mình, vừa đáng thương vừa tức giận nói.

Cô nghe mà có chút dở khóc dở cười, đôi cha con này thật sự là quá đáng yêu, cả ngày chỉ nghĩ trốn tránh trách nhiệm, ai cũng không muốn làm Xà vương, vì thế liền nổi lên loại trò chơi này.

“Cục cưng còn nhỏ, chàng đừng so đo với nó mà.” Cô bưng bát canh đã nấu kỹ, đặt ở trước mặt hắn, cười khẽ khuyên bảo.

Mặc Nhật Tỳ vẫn dùng ánh mắt cực kỳ đáng thương nhìn cô, đỡ lấy bát canh trong tay cô đặt sang một chỗ, rồi nhanh chóng kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.

“Nhưng hiện tại nó còn cường đại hơn ta, ai còn dám không nể phục nó chứ? Hơn nữa nó còn xuất sắc hơn ta, nàng xem, trong khoảng thời gian ta không xử lý công vụ, -lewqu4d-o-n- nó làm theo mà còn làm tốt hơn cả ta, ai dám không tin phục chứ?” Tuy rằng miệng hắn luôn oán giận, nhưng trong lòng lại đang âm thầm đắc ý.

Bé chính là con trai hắn đó, nhìn thấy con trai cường đại như thế, hắn đương nhiên vui sướng hơn bất kỳ kẻ nào rồi!

Lý Quả mỉm cười, khe khẽ lắc đầu, biết hắn thích nghĩ một đằng nói một nẻo, liền vội vàng nói: “Rồi, rồi, đã biết, hiện tại không phải rất tốt sao? Không phải em đang ở cùng chàng sao!”

“Vẫn là nàng tốt nhất.” Hắn một hơi uống sạch bát canh tình yêu mà cô tự tay nấu, rồi vội vàng đặt bát sang một bên, ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Ta yêu nàng.”

Bời vì một câu này mà cô không nhịn được đỏ mặt, cả người có chút mất tự nhiên, nhưng may mà không có ai cười nhạo cô, càng không ai dám chú ý tới động tĩnh của bọn họ.

“Nàng có yêu ta hay không?” Hắn nói xong câu đó vẫn luôn quan sát phản ứng của cô,-le-lequy-uy-do-on- thấy cô ngượng ngùng đỏ mặt, trong lòng hết sức vui sướng, lập tức thừa thắng xông lên, nhìn cô trông mong hỏi.

Mặt cô càng đỏ hơn, ánh mắt không ngừng loạn chuyển, chính là không dám nhìn thẳng vào hắn, cũng ngượng ngùng nói ra lời.

“Nói đi, nói đi.” Hắn giống như một đứa bé không nhận được kẹo, lắc lắc cô, liên tục truy hỏi.

“Được rồi, được rồi, em cũng giống như chàng vậy.” Cuối cùng cô bị hắn lắc lư đến choáng váng, lập tức đầu hàng, nói.

Làm sao hắn có thể để cho nàng trốn tránh như vậy chứ? Lại uất ức, đáng thương nhìn cô, “Không, ta phải nghe chính miệng nàng nói ra.”

Hôn mê! Cô bị lời nói của hắn biến thành rất muốn chạy trốn, đâu phải cô chưa từng nói qua, sao cứ ba ngày hai bữa lại nhất định muốn nghe cô nói thương hắn chứ, khiến cho cô rất là ngượng ngùng đó.

“Em yêu chàng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play