Hôm nay không hiểu tại sao tâm tình của Mặc Nhật Tỳ lại có chút buồn bực, không thể nói rõ là bởi vì sao, đến cả chính hắn cũng cảm thấy đặc biệt khó hiểu, tóm lại chính là tâm tình không tốt.
Sau khi hắn rời khỏi Đại phi, rời khỏi cung Phượng Thê, một mình đi tới tẩm cung của mình xử lý công vụ, vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp bắt đầu xử lý, liền sững sờ nhìn Lý Quả và bé đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.
Lý Quả và bé đột nhiên biến mất ở trong Ly cung rồi xuất hiện ở tẩm cung của Mặc Nhật Tỳ là bởi vì bé nói muốn đi báo một tiếng cho hắn biết, để đỡ phải hậu cố chi ưu. (lo lắng về sau)
“Các ngươi tới làm gì?” Tâm tình không tốt nến giọng điệu của hắn tự nhiên cũng khá tệ, nhìn một lớn một nhỏ, hắn không biết bọn họ đến tìm hắn để làm gì.
“Ta đến là định từ biệt ngươi, ta muốn mang theo cục cưng và cả đám người Tri Vũ quay về nhân gian.” Cô thản nhiên nói, gặp lại hắn vậy mà vô cùng bình tĩnh, có lẽ là chưa từng quá kỳ vọng nên cũng chả có gì thất vọng cả, có lẽ kể từ ngày mà cô buông lời độc ác thì tâm liền tĩnh lặng như nước rồi.
Từ biệt? Mặc Nhật Tỳ hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hóa ra nàng đến là muốn nói cho mình biết nàng phải đi rồi! Hắn gắt gao nhíu mày mặt, ánh mắt như đuốc sáng nhìn cô.
“Ngươi đã đồng ý rồi, ngươi nói mặc kệ ta cho nên ta đến là để thông báo thôi không phải là muốn hỏi ý kiến của ngươi.” Cô lạnh nhạt nói, nếu như không phải sợ hắn sẽ tới nhân gian tìm người, cô thật đúng là không muốn nói cho hắn, muốn đi thì cứ đi thôi.
“Con muốn rời đi cùng mẫu hậu.” Lúc này bé cũng chen mồm vào, rúc ở trong lòng cô, vẻ mặt đáng yêu hồn nhiên.
“Các ngươi...” Hắn hết chỗ nói rồi, trong khoảng thời gian ngắn tâm loạn như ma, sau đó chợt tỉnh ngộ, hóa ra, hôm nay, lý do khiến tâm tình bản thân khá tệ chính là vì có dự cảm.
Cô sợ hắn sẽ đổi ý nên giọng điệu hơi dịu xuống nhưng vẫn rất bình thản, nói: “Cảm ơn ngươi vẫn luôn chiếu cố, -lqdon- về sau ta sẽ chăm sóc tốt cục cưng, nhân gian ngươi cũng đi qua rồi, ngươi cũng không cần quan tâm các phương diện khác đâu.”
“Phụ vương, chúng ta đi đây.” Bé thấy hắn nói không ra lời, cười tủm tỉm nói.
Hắn vẫn trầm tư nhìn bọn họ, không biết nên mở miệng thế nào. Giữ lại? Hay là mặc kệ cho bọn họ rời đi? Hắn không biết, nhưng hiện tại hắn không nói ra lời nữa.
“Phụ vương, hẹn gặp lại.” Bé vẫy vẫy tay với hắn, sau đó thân thể của cả hai dần dần biến mất ở trước mặt hắn.
Ly cung, Lý Quả và bé biến mất không thấy lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt mọi người, tất cả vừa chờ mong vừa hưng phấn nhìn bọn họ, Hoàng Nhi đang sốt ruột thấy bọn họ đã trở lại, lập tức vội vàng nói: “Tiểu thư, tiểu chủ nhân, chúng ta có thể đi rồi.”
“Ừ, chúng ta đi thôi.” Cô nhìn thoáng qua cung điện ở phía sau, cuối cùng nhìn thoáng qua tòa Ly cung này, kỳ thật cô phát hiện mình thích nhất chính là nơi này, cuộc sống có tư có vị, là thời gian cô vui vẻ nhất.
Bé không hề nói gì, bày ra nụ cười đáng yêu, nhìn thoáng qua mọi người, sau đó bóng dáng của mọi người bao gồm cả bé liền chậm rãi phai đi, chỉ chốc lát sau đã biến mất ở trong không khí, cả tòa Ly cung không một bóng người.
Bọn họ vừa đi, trong Ly cung yên tĩnh có một người lặng lẽ xuất hiện, -lelele- hắn im lặng trầm tĩnh nhìn cung điện trống rỗng,-quý- trong lòng vô cùng mất mát, chính hắn cũng -donoddon- không nói lên được là bởi vì sao.
Nàng đi rồi, con cũng đi rồi, tất cả mọi người đều đi rồi, trong trời đất này chỉ còn lại một mình hắn, một cảm giác tịch mịch trước nay chưa từng có dâng đầy trong lòng hắn.
Chưa từng có cảm giác như vậy, chưa từng có ai sẽ khiến cho hắn có cảm giác như vậy, hắn luôn luôn rất lãnh huyết (máu lạnh), thậm chí rất hờ hững nhưng từ lúc nào thì hắn bắt đầu có tình cảm như thế?
Hắn cô đơn đứng một hồi lâu, không biết đã đứng bao lâu, cuối cùng chỉ có một tiếng thở dài từ trong miệng hắn phát ra, sau đó chỉ thấy bóng dáng của hắn cũng lặng lẽ phai nhạt trong không khí.
Nhân thế.
Đoàn người đột nhiên xuất hiện tại một đỉnh núi không người, bốn phía là rừng cây và đồng ruộng, vừa nhìn chính là cảnh sắc xanh mượt, không khí vô cùng tươi mát.
“Tiểu thư, chúng ta đến nhân gian rồi ạ?” Vẻ mặt Tri Vũ khó tin nhìn phong cảnh hợp lòng người, khí hậu tốt trước mắt, vừa kinh hỉ vừa ngạc nhiên hỏi.
“Đúng là nhân gian đó.” Không đợi Lý Quả đáp lại, quản gia Lâm ở bên cạnh đã mỉm cười tiếp lời. Ông ta đã sinh ra một cảm giác quen thuộc với nhân gian, hiện tại chính loại cảm giác ấy nói cho ông ta biết: đúng là tới nhân gian rồi.
Tri Vũ kích động, đây là lần đầu tiên nàng tới nhân gian xa lạ này, trong khoảng thời gian ngắn lại chẳng biết nên nói cái gì, toàn liên tục nhìn xung quanh. Những người khác cũng giống như nàng, thật không ngờ nhân gian cùng có cảnh sắc mỹ lệ nhường này, mọi người đều rất kích động.
“Tiểu thư, chúng ta nghỉ ngơi ở đâu ạ?” Hoàng Nhi vô cùng kích động, thật giống như đạt được tự do, thật ra đâu chỉ có mình nàng có cảm giác như vậy, mà là tất cả mọi người, nàng kích động xong rồi chợt nghĩ đến vấn đề này.
Lúc này, quản gia Lâm lại cười, không khỏi nghĩ ra chủ ý hộ Lý Quả: “Hoàng Nhi, ngươi quên à,-truyenlequydon- Vương từng có một căn nhà ở trong đây, nếu như tiểu thư nguyện ý, chúng ta có thể đến nơi đó ở, nếu như không muốn, tiểu chủ nhân hẳn là sẽ có biện pháp.”
Căn nhà thôi mà, biến ra là được, thấy đơn giản không? Hoàn toàn chỉ là một bữa ăn sáng, ngoại trừ tiểu thư là con người ra, tất cả bọn họ đều là xà, xà nghỉ ngơi ở đâu mà chẳng được?
Nhân gian, tôi đã trở về rồi!
Lý Quả rất kích động, so với từng người kia còn muốn kích động hơn ngàn lần, nhìn nơi chốn quen thuộc, hít vào không khí tươi mới, lệ đã đong đầy hốc mắt.
Cô thật sự nhớ, rất nhớ nhân gian, có một cảm giác lệ thuộc rất mãnh liệt, còn cả cảm giác an toàn, tâm tình của kẻ xa quê được quay về rất mãnh liệt. Đã trở lại, đã trở lại, rốt cục đã trở lại rồi.
“Mẫu hậu, đây là nhân gian ạ?” Bé đảo mắt qua lại, nhìn cái này, ngắm cái kia, trong lòng đã nắm giữ tất cả đặc điểm ở chốn đây.
“Đúng vậy, đây là nhân gian, là nơi mẫu hậu sinh ra và lớn lên.” Cô ôm chặt bé, lúc này nước mắt mới rơi xuống, toàn bộ mọi gian khổ đều không còn là gì khi ở đây.
Lúc này, có người nói thế này: “Tiểu thư, tiểu chủ nhân, thật ra nhân gian rất đẹp ạ, không khác gì mấy trong tưởng tượng của chúng ta đâu.” Giờ phút này, bọn họ cũng thật sự thích nơi này.
Mọi người đồng loạt gật đầu đồng ý, vậy mà bắt đầu có chút chờ mong với cuộc sống ở đây, bởi vì nơi này thực sự tự do, không có hoàng cung, không có những người khác, bọn họ có thể tùy tính. (làm theo ý mình)
“Tiểu thư, tiểu chủ nhân, chúng ta đi tìm nhà ở thôi.” Quản gia Lâm mỉm cười cung kính nói, -leleqyuyudon- ông ta vẫn chăm chăm vào căn nhà lúc trước Vương để lại, bởi vì là có sẵn rồi.
Lý Quả hồi phục lại tinh thần từ trong kích động hưng phấn, vừa nghe quản gia Lâm đề nghị như vậy, cô còn có chút chần chừ, nếu như ở đó, hắn có thể tìm đến hay không?
“Mẫu hậu, với năng lực của phụ vương, chỉ sợ chúng ta có trốn thế nào cũng không được, chi bằng cứ ở lại chỗ mà quản gia Lâm nói đi ạ.” Lúc này, bé mới nói ra ý tưởng của mình, cảm thấy ý kiến của quản gia Lâm rất tốt, bớt việc lại thuận tiện.
Cô ngẫm cũng thấy đúng, liền gật đầu đồng ý: “Được, vậy chúng ta cứ nghỉ ngơi ở đó đi, dù sao hoàn cảnh cũng không tệ, mọi người ở cũng thuận tiện.”
Dưới sự gắng sức của quản gia Lâm và bé, bọn họ rất nhanh đã đi tới trước biệt thự, phong cảnh như xưa, chỉ là vật còn người mất, nơi này chưa từng thay đổi, tất cả đều ở đây. Trong biệt thự không nhiễm một hạt bụi, nhưng mọi người vẫn rất phấn chấn dọn dẹp lại lần nữa, xong mới đem đồ vào sắp xếp.
“Tôi muốn nhắc nhở mọi người, nơi đây là thế giới con người, mọi người đừng tùy tiện lộ ra bản thể,-lellequydo--nn- thêm nữa là không được gây thương tổn cho người ở đây. Mọi người có thể sống tự do ở trong này, không cần gò bó như ở trong cung.” Đợi mọi người bận rộn xong, làm ra một bàn đồ ăn phong phú, cô nhìn lướt qua mọi người đang hứng phấn rồi nói ra sự lo lắng và kiêng kỵ của mình.
“Tiểu thư, ngài yên tâm, chúng em sẽ không làm ra chuyện như vậy.” Tri Vũ vội vàng nói, nàng hiểu rõ tiểu thư lo lắng điều gì.
“Tiểu thư, chúng ta sẽ chỉ hoạt động ở trong này, sẽ không tổn thương nhân loại, ngài cứ yên tâm đi.” Một người thị vệ cũng vội vàng thay mặt mọi người tỏ rõ thái độ, bởi vì bọn họ cũng hiểu tâm tư của tiểu thư.
Nghe thấy mọi người nói như vậy, cô liền yên tâm, không khỏi cười nói: “Vâng, tôi tin tưởng mọi người, mọi người cứ coi đây như là nhà của mình nhé, mọi người đều tự do.”
Spoil: “Mẫu hậu, cứ sống đúng với mình, không thẹn với lương tâm ạ.” Bé con say sưa uống nước trái cây, dáng vẻ hệt như ông cụ non, cái gì cũng biết hết. (iu hông iu hông!)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT