Sao ánh mắt của người này lại mạnh bạo đến vậy? Cô hơi mất tự nhiên nghĩ, dũng khí cũng biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn sự bối rối.

Mặc Nhật Tỳ nở nụ cười đắc ý. Hắn biết mà, làm gì có cô gái nào có thể chống lại sức quyến rũ của hắn? Cô gái trước mặt này cũng chỉ giả vờ mà thôi.

"Hay là, em chuyển đến chỗ tôi ở đi, nhà tôi rất lớn, em nhất định sẽ thích". Hắn bất ngờ đưa ra yêu cầu như vậy, dĩ nhiên là muốn cô ở cùng rồi.

Ở chung? Lý Quả bị câu nói của anh ta làm cho hoảng sợ, vẻ mặt kinh hoàng, lập tức cách xa một chút, rất sợ anh ta thật sự bắt cóc mình.

"Không, không, không cần, tôi ở đây là được rồi". Cô lắp bắp nói.

Cho tới bây giờ, chưa hề có người nào yêu cầu cô như thế, cô cũng chưa từng gặp qua, nên có chút lúng túng.

Mặc Nhật Tỳ biết cô sẽ từ chối, nên không bắt ép cô nữa. Sớm muộn gì thì cũng sẽ có một ngày cô phải chuyển đến chỗ hắn thôi, hiện tại không thể làm căng được, nóng vội sẽ không ăn được hết đậu phụ nóng.

"Tôi rất lo lắng cho em, hay là em cứ suy nghĩ kỹ đi, được không?" Hắn bày ra dáng vẻ lo nghĩ cho cô, nhìn thế nào cũng thấy giống như người rất yêu Lý Quả, vô cùng dịu dàng.

Lý Quả vội gật đầu đồng ý, rất sợ người này sẽ dùng vũ lực với mình.

"Còn cần thêm gì thì em cứ gọi điện cho tôi". Hắn lấy ra một tấm danh thiếp bằng vàng từ trong túi áo, đặt vào tay Lý Quả, sau đó xoa xoa đầu cô, thúc giục.

"Đã đến giờ lên lớp rồi, em mau đi đi, tôi cũng có việc phải đi rồi".

"A, được, được rồi". Lý Quả bị câu nói sau cùng của Mặc Nhật Tỳ làm cho bừng tỉnh, suýt chút nữa thì cô đã quên mất buổi học rồi. Vội vàng đáp lại, cô nhanh chóng cầm túi xách, cùng Mặc Nhật Tỳ ra khỏi phòng.

Tiết học buổi sáng, cô luôn bị một vài ánh mắt vừa đố kỵ lại hâm mộ chiếu thẳng tới. Nếu ánh mắt có thể giết người, thì không biết cô đã chết bao nhiêu lần rồi, chẳng nghĩ cũng biết là vì sao.

"Lý Quả, cô đừng có mà kiêu ngạo, sẽ bị báo ứng đó". Về đến phòng, Hà Tiểu Ngân lại nhìn Lý Quả, oán hận mắng, vô cùng ghen tỵ với đồ trên giường Lý Quả.

Lý Quả không nói gì, cũng chẳng biết nên nói gì cho phải, đành để Hà Tiểu Ngân tùy ý mắng mình, tùy ý kiếm chuyện.

"Được rồi, người ta chẳng qua cũng chỉ để ý đến thân thể của cô ta mà thôi, kẻ có tiền có thiếu gì đâu, dùng xong sẽ bỏ thôi. Hiện giờ, cậu nhìn thấy cô ta cười, chỉ vài ngày sau là sẽ thấy cô ta khóc mà. Không đắc ý được lâu đâu". Vu Tú Tình độc ác nói, ám chỉ Lý Quả sẽ không có kết quả tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play