Bảo cô chuyển đi? Lý Quả nhìn một đống cung nữ, thị vệ ở trước mặt, còn chưa tiêu hóa được lời bọn họ vừa mới nói, thật lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Mới vừa rồi, bé con mới mở to mắt nói chuyện với mình chưa được bao lâu, nhóm người này liền vội vàng tới đây, nói là truyền khẩu dụ của Mặc Nhật Tỳ bảo cô lập tức chuyển khỏi nơi này.
"Các ngươi không nghe lầm đó chứ? Sao Vương có thể để cho tiểu thư cùng tiểu chủ nhân chuyển đi?" Hoàng Nhi không tin, lập tức kịch liệt hỏi lại.
Tri Vũ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền trầm ngâm, dường như nàng đã sớm dự liệu được chuyện gì nên không phản ứng lớn giống như Hoàng Nhi, chỉ có điều trong lòng vẫn có chút bi thương.
Quản gia Lâm mẫu mực đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng, nhìn về phía Lý Quả, trong mắt có chút khổ sở.
"Được, chúng tôi chuyển đến đâu?" Lý Quả chỉ hơi kinh ngạc, sau đó liền bình tĩnh hỏi, không phải cô không khó chịu, ở khoảng khắc ấy trong lòng trào lên bi ai vô hạn nhưng chỉ là trong chốc lát, cô liền bình tĩnh trở lại.
Nhóm cung nữ và thị vệ vẫn rất cung kính với cô, cũng chưa từng vì Vương muốn đuổi cô rời khỏi cung Phượng Thê mà tỏ thái độ hung dữ, -lleq,uy,donn- bởi vì Tiểu Xà Vương còn ở đây nên đương nhiên bọn họ không dám rồi.
"Ly cung." Cung nữ đi đầu cung kính cúi đầu nói, không dám nhìn Lý Quả.
"Tôi đã biết, vậy hãy thu dọn đi, sẽ không ảnh hưởng nhiều đến các người đâu." Cô hướng về phía những người đó cười ôn hòa, rồi ôm cục cưng quay đầu nói với Tri Vũ và Hoàng Nhi: "Các em giúp chị thu dọn một ít quần áo của chị và cục cưng đi, đừng lấy những đồ khác, chỉ mang quần áo và đồ dùng cá nhân của chúng ta đi là được."
"Tiểu thư, Hoàng Nhi không tin, Hoàng Nhi muốn đi hỏi Vương, đây không phải là sự thật." Bởi vì lời của cô mà Hoàng Nhi lại vô cùng kích động hẳn lên, ồn ào muốn đi tìm Mặc Nhật Tỳ hỏi cho rõ ràng.
Lúc này, quản gia Lâm vẫn im lặng không nói chợt hét lớn một tiếng với nàng: "Hoàng Nhi, mau giúp tiểu thư thu dọn đồ đi, có phải ngươi thấy tiểu thư còn chưa đủ phiền toái hay không? -llleeequ,,.yyydo,,nn- Không muốn để tiểu thư sống yên ổn sao?"
Hoàng Nhi vừa nghe, lập tức bình tĩnh trở lại, nước mắt rơi xuống tí tách, nghẹn ngào cung kính hành lễ với Lý Quả, sau đó che mặt cùng Tri Vũ và các cung nữ khác cùng nhau thu dọn đồ đạc giúp cô.
"Làm phiền mọi người rồi." Lý Quả mỉm cười nói với mọi người, rồi ôm cục cưng ngồi xuống, đợi các nàng thu dọn đồ dạc.
Chỉ chốc lát sau, Tri Vũ, Hoàng Nhi cùng mấy cung nữ khác mang theo bốn năm gói lớn đi ra, đứng ở bên cạnh cô, Tri Vũ nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, nhóm nô tỳ đã thu dọn xong rồi ạ."
"Vậy thì đi thôi, Tri Vũ, Hoàng Nhi, quản gia Lâm, nếu như mọi người thấy bất tiện thì không cần qua đó cùng chúng tôi đâu, còn chưa biết bên kia thế nào, nếu như ở đây mọi người được đãi ngộ tốt thì cứ ở lại đi." Cô ôm bé con vừa bước ra khỏi cung điện, như là nhớ tới cái gì, lại vội vã xoay người nói với đám người đang nhắm mắt đi theo đuôi. truyện chỉ đăng trên dien dan )l(e)(q)(uy)./;;;D0nn__
Song cô vừa dứt lời, quản gia Lâm, Tri Vũ, Hoàng Nhi cùng các cung nữ luôn đi theo liền quỳ xuống 'phịch' một tiếng, nghẹn ngào nói: "Tiểu thư, chúng nô tỳ muốn đi theo tiểu thư, tiểu thư đi đâu, chúng nô tỳ theo đó ạ."
"Mọi người... Ai." Cô không ngờ tất cả bọn họ lại định đi theo mình, tuy rằng cô không cần người chăm sóc, nhưng nếu có thêm vài người giúp đỡ cùng chăm sóc cục cưng sẽ tốt hơn, ít nhất cô không phải mệt như thế.
"Tiểu thư, kể từ ngày đó gặp gỡ tiểu thư, lão nô luôn đi theo ngài, hiện tại tiểu thư không thể vứt bỏ lão nô mà." Hốc mắt quản gia Lâm đỏ ửng, chưa từng quỳ xuống trước Lý Quả, hôm nay lại bởi vì chuyện này mà quỳ xuống.
Lý Quả vô cùng cảm động, nếu như vừa rồi từng đau lòng, vậy hiện tại cô cảm thấy thế giới của mình đang tốt đẹp, ngập tràn ánh sáng.
"Cảm ơn mọi người, tôi sẽ không để mọi người chịu khổ."
"Tiểu thư, chúng ta không khổ." Mọi người đang quỳ trên mặt đất vội vàng đáp lời, sau đó đứng lên, kiên quyết theo cô rời đi, đi tới Ly cung.
Ly cung, tòa cung điện nằm ở chỗ xa xôi nhất trong toàn hoàng cung, cũng không lớn, chỉ là có chút hoang vắng, lê cũng không được trang hoàng xa hoa, chỉ rất đơn giản, quý nhưng ở trong mắt Lý Quả lại là chốn thiên dôn đường.
"Tiểu thư, uất ức ngài và tiểu chủ nhân rồi." Hốc mắt Tri Vũ đỏ hồng, thấp giọng nói, chỗ này chỉ tốt hơn lãnh cung một chút, vậy mà lại là nơi trú ngụ của tiểu thư và Tiểu Xà Vương tôn quý.
Lý Quả lại nở nụ cười, sau khi dạo qua một vòng, phát hiện hàng ngày nơi này vẫn có người quét tước, tuy rằng không tính là không nhiễm một hạt bụi nhưng ở trong mắt cô cũng khá sạch sẽ, cô vô cùng nàng vừa lòng.
"Chị rất thích nơi này, rất thanh tĩnh, rất ưu nhã, chỗ xa hoa kia không có sinh khí, nơi này còn có nhân khí, sinh khí, chị thích, cũng chẳng cảm thấy uất ức." Cô cười tít mắt nói, tâm tình vô cùng tốt, đặc biệt thích chỗ này, rời xa huyên náo đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT