Mặc Nhật Tỳ híp mắt, xuyên thấu qua màn giường vừa dày vừa nặng nhìn về phía nào đó, kinh ngạc phát hiện hóa ra là Lý Quả bị chính mình vắng vẻ, nàng lại dám bất ngờ xuất hiện ở trong này.

Nữ nhân chết tiệt này không ở trong cung Phượng Tê nghỉ ngơi, đã trễ thế này còn chạy đến tẩm cung của hắn làm gì? Ai cho phép nàng rời khỏi cung Phượng Tê? Ai để cho nàng chạy trốn ? Hắn càng nghĩ càng không vui, sắc mặt càng thêm khó coi, thân thể bởi vì phẫn nộ mà di động càng thêm kịch liệt.

"A, a, Vương, Vương, thiếp không được, không được rồi." Vũ phi ngồi ở trên người hắn, miệng khô lưỡi khô, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất, còn có cầu xin nữa.

Mặc Nhật Tỳ hoàn toàn không để ý tới nữ nhân ở trên người, trong nháy mắt nhìn thấy Lý Quả, không biết vì sao hắn có chút chột dạ, có chút không muốn để nàng nhìn thấy một màn này, cho nên rất tức giận, vô cùng mất hứng.

Vũ phi không hề phát hiện ra bất thường, nàng ta hoàn toàn sa vào trong mê loạn, chỉ còn sót lại cảm giác kích động trong thân thể.

Quá sảng khoái, quá hay, kinh điển! Lý Quả ở một bên xem đến mê mẩn, đại chiến thật sự kịch liệt, cô không khỏi thè lưỡi, tiếp tục nhìn không chớp mắt, nước miếng đều sắp chảy ra rồi.

Không nghĩ tới lại hay như vậy, lần trước nhìn trận chiến giữa Mặc Nhật Tỳ cùng Ngu Cơ, cô chưa hề chuẩn bị tâm lý, cho nên nhất thời không khống chế được, bây giờ rất hối hận đấy. Những cơ hội như vậy rất khó có được, sao cô có thể không biết thưởng thức đây.

Trong khi cô đang âm thầm tự trách, say sưa xem diễn, Mặc Nhật Tỳ bởi vì nhìn thấu tâm tư của cô nên không làm nữa.

"Xuống dưới, ngươi có thể trở về rồi." Hắn đột nhiên lạnh lùng nói với Vũ phi vẫn còn đang đắm chìm trong dục vọng.

Vũ phi không nghe thấy lời hắn nói, vẫn liên tục thở dốc như cũ, gắt gao ghé vào người hắn, toàn bộ khuôn mặt tinh mỹ ửng hồng.

"Xuống dưới." Mặc Nhật Tỳ thấy nàng ta không nghe được, lập tức nổi giận quát, sau đó vươn tay đẩy nàng ta lăn mạnh từ trên người mình xuống đất.

"Á..." Vũ phi bất ngờ không kịp phòng bị ngã lăn từ trên giường xuống đất, toàn thân trơn bóng lộ ra vẻ mặt mê mang lúng túng, đáng thương nhìn hắn.

"Lập tức cút cho bổn vương." Mặc Nhật Tỳ cũng không thèm liếc nàng ta một cái, lãnh khốc vô tình quát.

Tiếng hét đó giống như sấm nổ, Vũ phi lập tức tỉnh táo, sợ tới mức thân thể lả lướt run rẩy, vội vàng đi tìm y phục của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play