"Hoàng Nhi." Lý Quả kinh ngạc nhìn một lúc, gọi khẽ một tiếng, cực kỳ vui mừng, kích động ôm chặt lấy Hoàng Nhi.
Hoàng Nhi sớm đã khóc đến long trời, lệ rơi đầy mặt, gắt gao ôm Lý Quả. Lúc
trước nàng vẫn nghĩ sẽ không gặp lại tiểu thư nữa,llêemỗi ngày đềuqquuyy rất nhớ tiểu dônthư. Thế nhưng, đột nhiên nhận được lệnh của Vương,
nàng thật khó tin nổi, đến khi nhìn thấy tiểu thư thật sự ở trong này,
nàng mới phát hiện không phải là mộng.
"Tiểu thư, gần đây ngài
thế nào? Vì sao không mang theo Hoàng Nhi đi cùng?" Hoàng Nhi lau nước
mắt, vừa nói vừa khóc, lại quên mất tình hình trước khi Lý Quả rời đi.
Lý Quả cũng lệ ướt tràn mi, rất kích động nói: "Chị rất tốt, mọi người thì sao, chị rất nhớ mọi người, cứ nghĩ rằng sẽ không gặp lại mọi người
nữa."
Ở nơi xa lạ này còn gặp được bọn họ, thật tốt, thật tốt quá!
Hoàng Nhi lau sạch nước mắt, sau đó tươi cười rạng rỡ đỡ cô ngồi xuống, vui
vẻ nói: "Hoàng Nhi cũng tưởng không gặp được tiểu thư, nhưng chủ nhân
đột nhiên bảo Hoàng Nhi đến dâyl3qu4d6n, sau đó Hoàng Nhi mới phát hiện
chủ nhân cho Hoàng Nhi đến hầu hạ tiểu thư, Hoàng Nhi rất vui mừng ạ!"
Hóa ra là như vậy, đúng là Mặc Nhật Tỳ, tối hôm qua cô không hề nằm mơ, cô nhìn thấy chính là Mặc Nhật Tỳ.
"Vậy người đâu? Tối hôm qua chị gặp qua anh ta, sau đó anh ta liền đi rồi."
Lý Quả vội vàng hỏi, không biết còn có thể gặp nữa hay không.
"Chủ nhân ạ, sau này tiểu thư nhất định gặp được chủ nhân." Hoàng Nhi chẳng
dám nói nhiều, dù sao thì tiểu thư cũng sẽ biết,
diiendaanleequyyd6nhuống chi Vương còn dặn dò qua, nàng không được phép
nói với tiểu thư.
"Thật vậy chăng?" Cô rất vui mừng, người quen càng nhiều càng tốt, ít nhất cô sẽ không cô đơn nữa.