Đúng là đang ở trong
phúc mà không biết hưởng! Mấy nữ nhân không hẹn mà chung ý nghĩ, vừa tức vừa hận, nhưng lại không làm được gì. Chẳng lẽ các nàng lại nói mình
cũng muốn bị Vương vô lễ? Đương nhiên là muốn, song không thể nói ra.
"Tiểu thư." Tri Vũ không biết nên tức hay nên cười, nàng đành phải nén xuống, oán giận gọi một tiếng, liền im miệng. Nàng còn nói nữa
sẽ bị tiểu thư chọc cho tức chết, chứ đừng nói tới hai vị phi tử kia.
"Ngươi, ngươi là có ý gì? Vương đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi còn chưa biết đủ."
Tức chết nàng, tức chết nàng mà! Hoa phi cảm thấy mình sắp không nhịn nổi
nữa, muốn phát điên rồi, nữ nhân kia làm cho nàng hận đến nghiến răng
nghiến lợi.
Sắc mặt Dung phi cũng rất khó coi, hết sức căm tức,
chỉ là thân phận của nàng ta thật khó có thể nói gì, đành phải chịu đựng đố kỵ cùng hâm mộ mãnh liệt.
Người ta không cần, các nàng muốn
đoạt lấy, người ta không thèm, các nàng lại thèm muốn chết! Bọn họ tranh giành thì không có được, người vô tranh
lại được dễ dàng. Kết quả như vậy thật khiến cho bọn họ rất khó chấp
nhận.
"Tôi đâu biết anh ta, anh ta đối xử tốt với tôi thì sao?
Tôi không nhận nổi, cũng không thích anh ta." Lý Quả mới không sợ hai
phi tử gì gì này đâu, ép buộc cái gì chứ? Các nàng thích, nhưng cô không thích.
"Ngươi, ngươi, ngươi lại không thích Vương, ngươi đừng
quá đáng!" Hoa phi giận sôi gan, không thể tin thế nhưng có người không
thích nam nhân của mình, không chịu nổi nữa, 'rầm' một tiếng đứng lên,
căm tức nhìn Lý Quả.
Lý Quả không sợ nàng ta, 'rầm' một tiếng
cũng đứng lên, xem ai sợ ai! Cô đã sớm biết, tìm tới cửa chắc chắn là có ý đồ, nơi có nữ nhân là có chiến tranh, cô không phạm người thì người cũng đừng tới phạm cô.
"Nếu như hôm
nay hai người tới để khởi binh vấn tội thì mời đi cho. Các cô là nữ nhân của anh ta, tôi thì không, các cô khỏi phải tới đây nữa." Cô lạnh lùng
nói, không bao giờ chịu yếu thế. Chịu quá nhiều thiệt thòi, phải xem là
ai thì mới có thể đối tốt được.
Rốt cuộc Dung phi chẳng thể giữ
nổi bình tĩnh, 'rầm' một tiếng đứng lên, căm tức nhìn cô: "Ngươi đừng
quá kiêu ngạo, Vương chỉ tạm thời coi trọng ngươi mà
thôi, ngươi không được sủng ái lâu đâu, đến lúc đó chớ
trách chúng ta không báo trước."
"Sủng ái? Các cô cần, tôi không
cần, các cô là phi tử của anh ta, tôi thì không." Lý Quả thản nhiên lạnh lùng phản bác, không thích đám người này tới cửa quấy rầy mình, vô cùng chán ghét.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT