"Hoàng Nhi, chị sẽ dẫn em đi, chỉ cần chị có ăn, sẽ không để em đói đâu." Cô không nỡ bỏ lại Hoàng Nhi, cho nên cô quyết định dẫn Hoàng Nhi theo, vì vậy cô liền cười tít mắt nói.
Hoàng Nhi cực kì kinh ngạc, suýt chút nữa đã bổ nhào lên người Lý Quả.
"Tiểu thư ơi, chúng ta mau nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn tiếp tục lên đường nữa." Trong cơn hưng phấn, Hoàng Nhi lập tức nghĩ đến ngày mai phải ra khỏi nơi đây như thế nào, vì vậy liền khuyên Lý Quả nghỉ ngơi.
Lý Quả gật gật đầu, có Hoàng Nhi thật sự quá tốt.
Ngày hôm sau, hai người vừa mới rời giường, Ngu Cơ đã đợi sẵn ở bên ngoài cửa. Lúc nhìn thấy hai người, chẳng những không hờn giận, càng không buồn bực vì đợi lâu, ngược lại vô cùng vui vẻ, tươi cười đầy mặt, giống như hết sức chờ mong và tự nguyện.
"Quả Quả, ngài dậy rồi à?" Cửa mở ra, vừa thấy Lý Quả, Ngu Cơ cười rất rạng rỡ, bước lên, thân thiết kéo tay cô, cùng đi xuống dưới lầu.
"Đã để cô đợi lâu, cô đến sao không gõ cửa vào?" Lý Quả bị Ngu Cơ làm cho cực kỳ xấu hổ, bởi vì Ngu Cơ đã đợi cô lâu rồi.
Ngu Cơ mỉm cười, dịu dàng nói: "Em sợ ngài mệt, nghỉ ngơi không tốt thì sao rời đi được? Em thì không sao, chỉ sợ ngài quá vất vả thôi."
"Cảm ơn cô."
Lý Quả bị lời của ả làm cho cảm động, chợt nhớ tới lúc trước gây lộn cùng Ngu Cơ. Thật ra Ngu Cơ cũng không xấu, chỉ là hơi khinh người mà thôi, về cơ bản thì Ngu Cơ vẫn là người tốt.
"Quả Quả, khách sáo gì chứ? Chúng ta cùng ở đây, em không kết bạn với ngài, thì kết bạn với ai nữa." Ngu Cơ mừng thầm trong lòng.
Nữ nhân này đã mắc lừa rồi, còn thật sự xem tình cảm giả dối của ả thành thật lòng thật dạ, như vậy cũng tốt, rất thuận lợi cho ả hành động.
Lý Quả gật gật đầu, Ngu Cơ nói không sai, nhiều kẻ thù không bằng nhiều bạn bè, dù sao cô và Mặc Nhật Tỳ cũng không có gì.
Vừa xuống dưới lầu, đã thấy Mặc Nhật Tỳ đang chờ. Nhìn thấy hai người đi cùng nhau, ánh mắt hắn hơi lóe lên, không nói gì, chủ động dẫn đầu bước vào phòng ăn.
Hai cô gái cũng mau chóng cùng đi vào, ngồi vào chỗ, rồi im lặng ăn cơm.
Qua một lúc lâu sau, Lý Quả ăn no rồi, liếc Mặc Nhật Tỳ lại liếc Ngu Cơ ở bên cạnh, mới chần chừ nói: "Hôm nay tôi muốn trở về, lời anh đã nói vẫn tính đó chứ?" Trong lòng cô hơi lo lắng, rất sợ anh ta nuốt lời.
Cô gái này vẫn chưa chịu bỏ cuộc ư?
Mặc Nhật Tỳ có chút không vui, hắn vì nàng làm nhiều việc như vậy, mà nàng vẫn muốn rời đi, khiến lòng hắn rất khó chịu, giọng nói cũng lạnh thêm vài phần.
"Từ trước đến nay tôi nói chuyện đều giữ lời, chỉ cần em ra khỏi đây được, thì em có thể rời đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT